Khi Tô Diệp Tinh xuất hiện trong ống kính đặt ở phòng khách, đạo diễn Tồi đang ăn bánh mì của chú John do trợ lý của ông mua đem đến.
Chiếc bánh mì đó trải qua một thời gian dài ông quên mất, nên nó đã sớm biến thành váng khô.
Nhìn thấy bây giờ Tô Diệp Tinh đã quay trở lại, đạo diễn Tồi vỗ nhẹ vào bánh mì: "Ống kinh ! Ống kính máy quay kéo lại gần một chút đi !"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đạo diễn, đạo diễn đừng kích động, màn hình sắp bị anh làm cho méo luôn rồi !"
Người trợ lý nói giọng của vùng Đông Bắc với đạo diễn Tồi.
Đạo diễn Tồi vội vàng dựng thẳng ống kính máy quay lại, còn không quên liếc mắt còn lại nhìn phòng phát sóng trực tiếp.
Quả nhiên là với sự trở lại của Tô Diệp Tinh, sức hút trong phòng phát sóng trực tiếp đã đạt đến một lượt xem cao mới và số lượng người dùng trực tuyến đã tăng vọt từ 40 triệu ban đầu lên 43 triệu.
Ước tính đợi đến khi ổn định có thể sẽ lên tới hơn 50 triệu.
"Đạo diễn Tồi, lưu lượng truy cập của Tô lão sư lợi hại như vậy cơ á ?"
Trợ lý ngồi bên cạnh ông lên tiếng hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Độ hot của mấy chủ đề liên quan giữa cô ấy với Lục lão sư thì lúc nào cũng rất cao ." Đạo diễn Tồi lấp đầy cái bụng với chiếc bánh mì còn lại, sau đó ông mới nói, "Họ hẹn hò với những người khác vào buổi chiều, thế nên bây giờ khán giả đang mong chờ đến tối nay thig điều gì sẽ xảy ra khi họ gặp nhau.”
Mối quan hệ của hai người họ liệu có xảy ra những thay đổi không ?
Liệu họ sẽ đường ai nấy đi, vương vấn những người khác hay sẽ có một chút ghen tuông nhỏ nhen từ đó dẫn đến bước đột phá trong mối quan hệ ?
". . .Thì ra là thế, đạo diễn, anh là cái này."
Người trợ lý trẻ giơ ngón tay cái lên khen ngợi đạo diễn Tồi, bày tỏ sự khâm phục về khả năng kiểm soát tâm lý khán giả của ông.
Mà phòng phát sóng trực tiếp đúng như những gì đạo diễn nói, tất cả cư dân mạng đều đang lót dép ngồi hóng để xem kịch hay, đương nhiên cũng có các loại fan CP, fan một người duy nhất, anti-fan, đủ thứ hỗn hợp fan trên đời.
[Buổi chiều như thể được xem một bộ phim tình cảm bản điện ảnh. ]
[Sự kết hợp khác nhau của tình yêu. ]
[Tôi bỏ phiếu cho cặp đôi ngồi xổm | mông. ]
[Hu hu hu hu tôi chỉ hi vọng là cp cỏ hoang ngôi sao của tôi sẽ không bị chìm thuyền thôi. ]
[+1. ]
[555 Tiểu công gia và Mỹ Cơ của tôi, tại sao họ luôn cứ thiếu chút duyên phận vậy. ]
[Á á á ! Tinh Tinh cô ấy ngồi xuống rồi! Ngồi bên cạnh anh Lục luôn ! ]
[Nói đến thì thực sự là thân hình của Tinh Tinh quá mức tuyệt vời luôn đấy, hu hu, muốn hút hồn anh Lục. ]
Khi Tô Diệp Tinh ngồi xuống, tiếng la ó bắt đầu xuất hiện ở khung chat của phòng phát sóng trực tiếp.
Chỉ vì Tô Diệp Tinh ngồi như thế này, toàn bộ bức tranh đã tạo thành một góc khá mơ hồ.
Bộ sofa có hình chữ "U".
Lục Dã thản nhiên ngồi ở một góc hình chữ U, còn Tô Diệp Tinh thì ngồi ở một góc hợp với chiếc ghế sofa mà anh đang ngồi, hai người một người cuộn người lại, người kia đang ngồi, tạo thành một bức tranh vô cùng căng thẳng hiện lên trong ống kính máy quay.
Áo sơ mi trắng và váy lụa xanh, mái tóc ngắn với vài sợi tóc con xõa xuống và mái tóc xoăn dài thanh lịch.
Một người lười biếng, một người quyến rũ, rõ ràng là hai người họ không ai nhìn ai, nhưng giữa bọn họ lại mơ hồ có một chút khác biệt, tựa hồ như thể đang có thứ gì đó chỉ tồn tại giữa họ. Có gì đó đang tồn tại một cách đặc biệt nhưng bí mật mà người ngoài không thể hiểu được.
[Chết tiệt, bầu không khí thật tuyệt vời thật ! ]
[ Tô vừa đến, Lục Tần thoạt nhìn cũng coi như là đẹp đôi thì lại lập tức chuyển sang xám xịt. ]
[Woooo tôi cũng cảm thấy như vậy đấy. ]
[Hôm nay là: Đại thiếu gia ngang tàng bất cần Vs Đại tiểu thư lạnh lùng ăn chơi]
[Mỗi lần hai người ở bên nhau, tôi đều không biết phải nhìn ai. ]
[Điên cuồng chụp ảnh màn hình. ]
Khi Tô Diệp Tinh xuất hiện trên màn hình, toàn bộ khung chat ngay lập tức đổi chiều gió.
[CP thư viện] và [CP khu nghỉ dưỡng trượt tuyết], buổi chiều nhìn thì còn cảm thấy muốn chèo, nhưng khi Tô Diệp Tinh và Lục Dã xuất hiện trên cùng một khung hình, không biết vì sao đột nhiên trở nên. . . có vẻ ảm đảm hơn một chút.
Tô Diệp Tinh đương nhiên không biết những người trong phòng phát sóng trực tiếp đang nghĩ gì.
Nhưng cho dù biết, e rằng cô cũng không mấy để tâm.
Lúc này, sự chú ý của cô đều đổ dồn vào Lục Dã.
Hai người mơ hồ chạm mắt nhau, cô hờ hững đáp: "Phải đấy, ăn cơm xong tôi mới quay về."
Tô Diệp Tinh nói: "Còn hai người thì sao, hai người về từ lúc nào ?"
"Chúng tôi cũng đi ăn xong mới trở về !"
Lâm Nghêu giơ tay lên, Tô Diệp Tinh phát hiện ra các ngón tay của cô ấy vẫn còn đang bị băng bó.
"Chuyện gì xảy ra thế, cái này ?"
"Bị mèo cào đấy."
Tô Diệp Tinh phát giác ra được biểu hiện của Lâm Nghêu khi nói câu này có chút khác biệt.
Cô đưa mắt nhìn Giang Mộc người vẫn đang khoanh hai tay trước ngực, rồi lại nhìn sang Lâm Nghêu cười nói: “Hai người ra ngoài hẹn hò cùng nhau à ?”
"Đúng, đúng đấy." Lâm Nghêu nói chuyện có hơi lắp bắp một chút, nhưng cô đã nhanh chóng lấy lại sự trôi chảy, "Mọi người có thể tưởng tượng được không, tấm thẻ in hình quán cà phê mèo đó thế vậy mà là do Giang lão sư cung cấp. Mọi người nhìn người anh ấy đi, điểm nào có thể liên quan đến mèo được nhỉ ?"
Khóe miệng Giang Mộc giật giật: "Nhưng vẫn tốt hơn cô, thậm chí không thể đánh bại một con mèo."
"Đó gọi là tôi đánh không lại á, tôi, tôi, đó gọi là yêu thương, bảo vệ động vật !"
Khi Lâm Nghêu nói, cô thậm chí còn cố gắng vẫy tay, nhưng lúc vẫy vẫy cái tay, đôi mắt của cô lướt qua miếng băng cá nhân, và không biết vì sao, giọng nói của cô yếudần đi.
Tô Diệp Tinh lại nhìn sang bên kia.
Sầm Xuân và Cố Giảo hai người này lại ngồi cạnh nhau, tư thế của họ không mơ hồ, nhưng họ dường như thân thiết hơn trước rất nhiều.
Thấy cô nhìn qua đây, Sầm Xuân liền giơ tay: "Chúng tôi đi với nhau."
Cố Giảo thở dài: "Tôi còn tưởng rằng có thể chạm mặt Giang lão sư hoặc là Lục lão sư, dù sao thì con đường rừng đó, lãng mạn biết bao nhiêu, ai biết được. . ."
Cô dang hai tay ra, trên môi nở một nụ cười: "Tôi đã gặp Xuân Xuân rồi."
Sầm Xuân bất mãn, mái tóc xanh như muốn nhảy dựng: "Gặp phải tôi thì có làm sao chứ, bộ tôi không thể lãng mạn sao ? Chị Cố, chị đừng coi thường tôi đó nha."
Cố Giảo cố nén cười: "Không dám, không dám, tôi làm sao dám khinh thường Xuân Xuân, chỉ là á, lần đầu tiên nhìn thấy Xuân Xuân, tôi còn tưởng rằng cậu hắn là một đứa trẻ ham chơi."
Vừa nói, cô vừa nhìn sang những người khác để hỏi ý kiến: "Đúng chứ, cậu cứ nhìn mái tóc xanh của cậu đi, còn có điệu nhảy đó, ngầu biết bao nhiêu."
Lâm Nghêu gật đầu: "Đúng vậy đấy, trước đây mẹ tôi đã nhìn thấy Xuân Xuântrên mạng, bà chỉ vào anh ấy và nói với tôi, con gái ơi, sau này con tuyệt đối không được tìm một tên “tra nam” như thế này đâu đấy nhé.”
Mặt Sầm Xuân liền trở nên đỏ bừng, anh chỉ vào Lục Dã: "Nếu muốn nói về tra nam, chẳng phải anh Lục trông giống. . . ừm hơn tôi. .."
Ý thức được bản thân đã nói gì, Sầm Xuân làm động tác như khóa miệng lại.
Lục Dã cười nửa miệng, điệu cười như có như không nhìn anh: "Sao lại không nói nữa ?"
Sầm Xuân quỳ xuống một cách rất ngay ngắn: "Tôi sai rồi, tôi không nên nói rằng anh Lục trông giống một tên tra nam.”
Khán giả ngồi xem: ". . ."
Tô Diệp Tinh nhìn Lục Dã.
Hai cúc áo sơ mi trắng của anh bị bung ra, để lộ quả cái yết hầu sắc bén của anh , làn da trắng lạnh, trông anh mang một dáng vẻ lười biếng, nằm nhoài ra ghế sô pha như người không xương cực kì uể oải. Khi anh mỉm cười, đôi mắt đó lại mang theo một chút ý cười, chỉ là nụ cười đó trông bất cần, lả lơi. . .
Ừm.
Trông rất là tra.
Tô Diệp Tinh thầm nghĩ.
“Xem ra tên tra nam này phải tự mình nói một câu rồi,” Lục Dã lười biếng dựa vào ghế, đôi mắt đào hoa nhìn sang một bên, cười nói: “Cho đến nay, tôi, tên tra nam này, chỉ mới quen có một người bạn gái.”
Anh nhìn Tô Diệp Tinh và nói từng chữ một.
Tô Diệp Tinh tựa hồ bị ánh mắt kia làm cho hồn bay phách lạc, nhất thời không dời mắt được.
Trên thế giới này, làm sao có ai có thể có đôi mắt như Lục Dã được.
Nó xinh đẹp, nó cuốn hút, trong trẻo mà lấp lánh như làn sóng mùa xuân, tựa như mặt hồ êm ả dễ lay động lòng người.
Và câu nói này của Lục Dã, phòng phát sóng trực tiếp đã trở nên sôi sục.
[ Lục Diệp chỉ mới quen có một người bạn gái thôi á ? ! ]
[Người như anh mà chỉ mới yêu một người thôi cơ á ? Bạn có thể tin được không ? ! ]
[Thành thật mà nói, tôi không tin. ]
[Tôi cũng vậy. . .]
[Đạo diễn, kéo camera lại gần chút đi ! Hãy để chúng tôi nhìn thử anh trai Lục của nhà tôi lúc nói câu này đang nhìn ai vậy ? ]
[Là Tô Diệp Tinh! Cái góc đó chỉ có mỗi Tô Diệp Tinh thôi! ]
[Ahhhhhh, CP cỏ hoang ngôi sao của tôi là có thật! Anh ấy đang bày tỏ với em gái Tinh Tinh đấy, tôi chỉ mới yêu đương một lần chính là ý tôi đây không có tra đấy.]
[Hu hu hu hu đỉnh quá ]
[Không kiềm được khóc luôn rồi, cả buổi chiều giày vò, đến giờ phút này tất cả đều đã không thành vấn đề nữa. ]
[Chỉ có một điều khiến tôi tò mò, đó ai là bạn gái cũ của anh Lục nhỉ, người này chắc kiếp trước giải cứu toàn bộ thiên hà theo đúng nghĩa đen. . .]
[Có lẽ là người bình thường nhỉ ? ]
[Không được lôi người ta lên, không được lôi người ta lên. ]
...
Có đủ loại bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp.
Và trong làn sóng xuân lấp lánh đó, Tô Diệp Tinh đã chọn quay đầu đi.
Lâm Nghêu mở to mắt và nói: "Chỉ một á ? Anh Lục, anh như thế này mà. . . chỉ mới yêu một người ? Anh nói xạo phải không vậy ?”
"Không giống ?"
Lục Dã cười nói.
“Không giống.” Lâm Nghêu thành thật nói.
“Tôi tin,” Tần Lộ Lệ, người đã lâu không lên tiếng câu nào, đột nhiên lè lưỡi nói, “Mọi người không biết đâu, thời còn đi học, Lục lão sư chính là một bức tường sắt, và anh ấy chưa bao giờ gần gũi với các cô gái."
“. . . Lúc đó nữ sinh trong trường có hơn phân nửa là thích Lục lão sư rồi, số người gửi thư tình cũng đếm không xuể, nhưng Lục lão sư trước giờ không hề hồi âm, lúc đó tôi còn tưởng rằng Lục lão sư rất không thân thiện, nên không dám đến gần đâu.”
Cô khi nói giọng cũng có chút oán trách, nhưng ai cũng nghe ra được sự thân mật trong giọng điệu đó.
"Lục lão sư, anh xem, tôi tuyệt đối tin tưởng sự trong sạch của anh đấy."
Tần Lộ Lệ mỉm cười quyến rũ với Lục Dã.
Lục Dã nhếch môi cười với cô: “Xem ra hôm nay tôi phải cảm ơn sự tin tưởng của chị Tần rồi.”
Những người còn lại không hẹn mà đều quay sang nhìn nhau.
Tô Diệp Tinh cũng chú ý được, Lâm Nghêu và Sầm Xuân đều tự động nhìn sang chỗ cô.
Trong lòng cô thầm nghĩ.
Nhìn gì mà nhìn.
Nó thì có liên quan gì đến cô chứ.
Lẽ nào cô quản trời quản đất còn quản nỗi được chuyện Lục Dã nhìn ai cười nữa sao.
Nhưng trong lòng cô suy cho cùng cũng không thoải mái lắm, sau khi đạo diễn Tồi nói "tự do sinh hoạt", cô liền đứng dậy đi lên lầu.
Sau khi trở về phòng, nhân viên của đội ngũ chương trình đến phát trả lại điện thoại di động cho các khách mời.
Sau khi Tô Diệp Tinh nhận lại điện thoại, cô liền đóng cửa lại.
Như thường lệ, cô trả lời một vài tin nhắn của bạn thân, rồi sau đó nhấp vào Weibo, cô thấy tin nhắn CP của Lục Dã và Tần Lộ Lệ áp đảo trên các công cụ tìm kiếm nóng.
#Cp học bá#
#Ảnh đế và bạch nguyệt quang của anh ấy#
#Cp thư viện Thanh Hoa#
#Cô ấy đầy thâm tình che đi ánh sáng đó cho anh#
#Lục Dã Tần Lộ Lễ#
Chỉ cần nhấp vào một thanh tìm kiếm mới, thì chắc chắn đó sẽ là ảnh chụp màn hình hai người hẹn hò vào buổi chiều.
Có ảnh Lục Dã đi dọc theo các dãy giá sách, còn Tần Lộ Lệ thì đang lặng lẽ cầm một cuốn sách hoạt hình đi theo phía sau anh.
Có ảnh Lục Dã đang ngủ trên bàn, còn Tần Lộ Lệ thì đang lặng lẽ ngồi ngắm anh ở phía đối diện, khi đó, mặt trời đang lơ lửng trên chiếc áo sơ mi trắng của anh và mái tóc đen của cô, bức ảnh mang đến cảm giác yên bình.
Nhưng điều cảm động nhất là có lẽ do anh hơi nhúc nhích, nửa cuốn sách che trên mặt Lục Dã rơi xuống, giống như sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh, Tần Lộ Lệ vươn tay che bớt ánh nắng chói chang cho anh.
Không biết có phải do kỹ thuật của anh trai cầm máy quay quá tốt hay không, lúc đó ánh nắng chiếu vào lòng bàn tay và đôi mắt của Tần Lộ Lệ, khiến cho tình cảm trong mắt cô đẹp lạ thường.
Những người qua đường ban đầu chỉ định nhấp vào để muốn mắng vài câu, nhưng cuối cùng cũng bị những bức tranh này tiêm nhiễm, thay đổi suy nghĩ,
[Vốn dĩ muốn xông vào mắng Tần đạp đạp, nhưng khi nhìn thấy những bức ảnh này, đột nhiên lại cảm thấy không thể chửi bậy. ]
[Ít nhất, cô ấy. . . yêu anh ấy, phải không ? ]
[Anh ấy chọn thư viện, chỉ có cô hiểu, cô chọn. ]
[Lẽ nào không thể là bởi vì anh biết cô nhận ra, mới chọn một nơi chất chứa kỉ niệm giữa hai người sao ? Có lẽ trong vô vàn giấc mơ của anh, đều có một hình ảnh như vậy, cô ngồi bên anh, nhìn anh nghỉ ngơi trong một buổi chiều tà. ]
[Hu hu hu đột nhiên thấy cảm động quá đi, có hơi hơi tin mấy tin đồn Tần chính là bạch nguyệt quang của Lục ca nha. ]
[Sự va chạm của trái tim và tâm hồn quan trọng hơn nhiều so với vẻ ngoài lộng lẫy. ]
[Không giống cô Tô nào đó, CP dù có tuyên truyền nhiều cỡ nào cũng có ý nghĩa gì đâu, dù cho vẻ ngoài có hợp thì cũng ý nghĩa gì đâu, cô ta không hiểu anh, không hiểu sự trầm mặc của anh, vĩnh viễn không hiểu. ]
Ánh mắt Tô Diệp Tinh rơi vào cuốn sách tranh mà Lục Dã dùng để chặn ánh sáng.
Một đóa hoa hồng lớn.
Chiếc l*иg bằng vàng.
Một con chim đen đứng bằng một chân phía trên cái l*иg.
Dường như có một giọng nói vang lên bên tai: "Cuốn này, cuốn này ! Lục Dã, anh nhìn cuốn này đi ! Nó thực sự rất rất đẹp. Em tuyên bố rằng đây sẽ là cuốn sách hoàng gia của Tô Diệp Tinh em từ nay trở đi, sau này em đều sẽ lấy nó làm gối đầu để ngủ !"
. . . Lúc anh che cuốn sách này anh đang nghĩ gì chứ.
Cô thầm nghĩ.
Tô Diệp Tinh phóng to rồi thu nhỏ tấm ảnh có cuốn sách.
Ngay khi cô đang chuẩn bị thoát khỏi thanh tìm kiếm nóng trên Weibo, một thông báo hiện lên trên cửa sổ thông tin.
Tô Diệp Tinh nheo mắt nhìn dòng tweet: [Đi sâu vào tìm hiểu tình sử thời học sinh của Lục Dã.]
Chẳng lẽ quá khứ giữa cô và Lục Dã đã bị đào lại ?
Tô Diệp Tinh thầm nghĩ.
Nhấp vào xem cô lại phát hện ra hoàn toàn không giống như vậy.
Toàn bộ bài viết đều xoay quanh quá trình tiến triển giữa Lục Dã và cái gọi là "bạch nguyệt quang" của anh.
Trước tiên bắt đầu với mảnh giấy mà Lục Dã vô tình đánh rơi——
[Tôi đã kiểm tra nội dung trên tờ giây, nhưng lại không có bài thơ hay bản bài ca nào tương tự như vậy, nó có lẽ là do Lục Dã viết rồi. Vậy thì, Lục Dã, một sinh viên khoa tài chính, tại sao anh ấy lại viết một bài thơ như vậy?
Hãy chiêm nghiệm những câu trong đó, "Khao khát như một hoang vu cuồng nộ", "Anh quỳ gối xuống, run rẩy hôn lên vùng hoang vu đã sinh ra hoa hồng", câu này đang nói cái gì thế.
Tính cách của Lục Dã kiêu ngạo như thế, là tình yêu như thế nào mà lại có thể trông yêu đến mức không có được như thế, có thể khiến anh ấy viết một bài thơ như vậy trong tiết học lịch sử nghệ thuật ?
Còn có bức tranh này.
Tóc đen váy đen hoa hồng đen.
Điều đó cho thấy trong lòng anh, màu nền lúc đó chính là sự tuyệt vọng u ám, nhưng nét cọ lại rất nhẹ nhàng, và ấm áp đến như vậy. Tôi có hỏi những người bạn biết vẽ của mình, họ đều nói nếu trong lòng không trân trọng người đó như thế này thì sẽ không thể vẽ ra được một bức tranh như thế. Bạn tôi còn nói một câu, là "Vừa hận vừa tuyệt vọng, nhưng vẫn yêu".
Chiêm nghiễm.
Vừa hận vừa tuyệt vọng, nhưng vẫn yêu, đây là loại cảm xúc gì ?
Ngoài ra, bức tranh này và bài thơ đó có màu nền giống nhau.
Yêu và hận, khao khát và tuyệt vọng. ]
Sau đó trong bài báo đó, còn đếm được những điểm trùng hợp của Tần Lộ Lệ và Lục Dã khi họ còn đi học.
[Mặc dù một bức ảnh không thể giải thích bất cứ điều gì.
Nhưng--
Một, bức ảnh này được cắt ra từ một tờ báo, cùng một mái tóc đen và chiếc váy đen, với những bông hồng quanh eo.
Hai, hai người cùng tổ chức một buổi tiệc tối, cùng một trường đại học, một người xinh đẹp, người kia tuấn tú.
Ba, cùng nhau tham gia chương trình hẹn hò lãng mạn.
Bốn, đã chọn cùng một tấm thẻ hẹn hò với nhau.
Cái khác không nói, những điểm trùng hợp này là đủ nhiều rồi chứ.
(Tôi không bao giờ tin về sự trùng hợp. Nhiều sự trùng hợp như vậy, làm sao có thể giải thích được điều gì khác.)
Vả lại còn có thông tin cho rằng họ có thời gian biểu tương tự ở trường. 】
Lịch học của Tần Lộ Lệ vào thời điểm đó cũng được dán ở mặt sau của bài đăng, trùng với lịch học mà bị lộ ra và các lớp công khai của Lục Dã.
[ Ai từng học đại học đều biết các lớp đều là không bắt buộc, thích thì chọn thôi, nếu hoàn toàn trùng nhau, chỉ có một khả năng, còn như khả năng gì, hmmmm, các người tự suy nghĩ đi. . .
Về việc họ có những điểm trùng hợp riêng tư khác hay không, tôi đoán, nhất định phải có, hãy chờ xem.
Cuối cùng, đăng một bức ảnh của hai người. 】
Bức ảnh là hình ảnh trong buổi phát sóng trực tiếp vào buổi tối, Tần Lộ Lệ đang cố gắng hết sức để chứng minh sự trong sạch dùm Lục Dã, mà Lục Dã thì đang mỉm cười với cô ấy.
Ngay khi bức ảnh này xuất hiện, nó thực sự là một cây búa đủ bùng nổ “Lang có tình thì thϊếp có ý".
Nếu Tô Diệp Tinh không biết nội tình sự việc bên trong, một bài đăng đạo văn như vậy, cô sợ rẳng bản thân sẽ tin vào điều đó.
Tất cả các bình luận ở dưới đều là:
[Mẹ ơi, nó thực sự là một chút thật đó ! ]
[Chỉ có cô ấy là hiểu anh ấy, anh ấy cũng hiểu cô ấy, 5555 quá dễ chèo luôn. ]
[Anh đợi cô nhiều năm như vậy, cô rốt cục cũng đã nhìn thấy anh, đây là cái tình tiết gì trong mấy bộ phim tình cảm thần tượng này. . . ]
Bài đăng ẩn danh này cũng được đăng lại trên Weibo, gây ra một cuộc tắm máu ở Quảng trường CP.
Tô Diệp Tinh vừa xem CP #Ảnh đế và bạch nguyệt quang của anh ấy# đột nhiên nhảy lên vị trí thứ hai, suýt nữa trở thành hình mẫu của "vừa hát vừa khóc" và "Chờ đá tình yêu".
Và cái nhấn nút thích của Tần Lộ Lệ đã ngay lập tức khiến bài đăng ẩn danh này trở nên nổi tiếng hơn.
[Đại Lệ bấm like kìa, điều đó có nghĩa là gì ? Công nhận ! CP Bạch nguyệt quang mà tôi chèo là có thật đó trời ạ ! ]
[A a a a a a a a a a a tôi không nói nên lời nữa rồi, hu hu, trong cái xu thế hùng hổ của cp cỏ hoang ngôi sao, ánh sáng của chúng ta muốn giữ cũng rất không dễ dàng đó.]
[Chỉ là một tiếng khóc òa lớn, cuối cùng nó cũng đến, nhưng mọi thứ đều đáng giá. ]
[Cô ấy nhìn thấy nó rồi. ]
[Anh ấy cũng nhìn thấy nó. ]
...
Khi Tô Diệp Tinh xem những bình luận này, cô nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ.
"Ai ?"
Tô Diệp Tinh hỏi.
"TÔI."
Giọng nói của Lục Dã từ bên ngoài truyền đến.
Rất dễ nghe.
Hơi từ tính và cực kỳ sạch sẽ, giọng nói của Lục Dã, e là nếu anh là ca sĩ thì cũng coi như hát rất hay đấy chứ.
Nhưng đối với Tô Diệp Tinh, người vừa đọc một đống truyện có liên quan đến “Anh và bạch nguyệt quang của anh ấy", giọng nói đó cực kỳ đáng ghét.
"Làm sao ?"
Cô đứng dậy rồi đi đến bên cửa.
"Em mở cửa trước đi."
Tô Diệp Tinh đặt tay lên nắm đấm cửa, nhẹ nhàng mở cửa ra.
Cô vẫn mặc chiếc váy nhung màu xanh lá cây lúc trước, và vì mới lăn lộn trên giường nên mái tóc dài và chiếc váy hơi rối bù, trông cô rất kiều diễm.
Cô tựa vào cửa không chịu buông ra.
Lục Dã cười cười, trên mặt lộ ra một kiểu trong sáng.
"Đầu gối còn đau không ?"
anh hỏi, lắc cái thứ anh đang cầm bằng một tay.
Lúc này Tô Diệp Tinh mới nhận ra thứ Lục Dã mang theo là một hộp thuốc.
Anh. . .
Phát hiện ra cô bị thương rồi ?
Tô Diệp Tinh còn đang ngơ ngác nhìn, Lục Dã đã mở cửa bước vào.
"đóng cửa."
Anh ngước mắt lên, đôi mắt mê người kia ánh lên trong ánh đèn lờ mờ trong phòng, nhưng giọng nói lại rất thoải mái, "Trượt tuyết đau rồi, không cần bôi thuốc sao?"