[Cậu đừng có mà ăn không được nho thì đi nói nho chua đấy. ]
Tô Diệp Tinh gửi xong câu nhắn thoại kia thì không lâu sau đó Trình Mạt đã gửi cho cô câu nói này.
Tô Diệp Tinh nhìn hàng chữ này, không hiểu sao cô lại nhìn thấy trong mỗi chữ đều có chút giễu cợt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ấy hả ?
Bảo là cô ăn không được cái nho thối tên Lục Dã này đó hả ?
Hừ hừ.
Cô, đã, ăn, đến, ngấy, luôn, rồi.
Ăn, đến, mức, không, muốn, ăn, nữa.
Tô Diệp Tinh ngồi suy nghĩ rồi lại gửi cho cô ấy một tin nhắn khác.
Tô Tô: [Trình Tiểu Mặt này. ]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một đóa hoa lài xinh đẹp :[? ? ? ? ]
Tô Tô: [Cậu đừng có mà hối hận. ]
Một đóa hoa lài xinh đẹp :[? ? ? ]
Một đóa hoa lài xinh đẹp: [! ! ! ]
Sau khi Trình Mạt bằng tốc độ nhanh chóng gửi một tin nhắn vô nghĩa, rời rạc như "Tớ hối hận cái gì chứ, tớ đã bỏ lỡ cái gì hoặc là hay là tiếp theo hai người cậu sẽ hẹn hò", Tô Diệp Tinh đã bỏ WeChat.
Cứ để cho Trình Tiểu Mạt ngồi đó đoán đi.
Ai bảo cô ấy trọng sắc hơn bạn bè, bởi vì cái tên họ Lục kia mà chọn chế giễu người bạn thân là cô đấy.
Chỉ có điều cô vừa nhấn vào màn hình để tắt thì màn hình lại sáng đèn lên lại.
Trên màn hình sáng lên, có một dòng thông báo Weibo, với dòng chữ màu đỏ nổi bật: [Phúc lợi Fan của Lục Dã], theo sau đó là hai từ "sôi sục".
Đại khái là bởi vì dòng chữ đang nhấp nháy màu đỏ kia quá hấp dẫn, Tô Diệp Tinh thế nào cũng nhịn không được liền bấm click vào.
Vừa mới nhấp vào, một bức ảnh đập vào mắt Tô Diệp Tinh.
Chàng trai trẻ Lục Dã đang mặc áo sơ mi trắng và đứng chân trần trong rừng rậm.
Trước mặt anh là một cái hồ, nước tràn ngập đôi chân trần của anh, rồi sau đó lại chầm chập lan vào khu rừng phía sau lưng anh.
Ấn tượng đầu tiên về cả bức ảnh là sự tươi tắn, một sự trong lành không gì sánh bằng, đôi mắt đầy màu xanh non nước và chàng trai mặc áo trắng trong veo bên dòng nước.
Nhưng nhìn thêm một cái nữa, thứ lan tỏa trên phông đầy vẻ tươi mới đó lại chính là khát vọng tỏa ra từ chàng trai trẻ.
Chàng trai trẻ như đang đắm mình trong làn nước vô biên, những giọt nước ươn ướt bám vào vài sợi tóc con đang xõa xuống của anh, nó làm ướt đôi mắt hổ phách dọc theo sợi tóc con, lại chảy xuống dọc theo sống mũi. . . . nhuộm màu áo sơ mi trắng.
Chiếc áo mỏng manh đã bị dính nước xuyên thấu và dính chặt vào cơ thể đang có sự giao hòa giữa chàng trai và người đàn ông trưởng thành.
Đó là Narcissus bên dòng nước.
Đó là vẻ đẹp tuyệt đình trần gian lạc lối vào thế giới loài người.
Và khi Narcissus nhìn bạn bằng đôi mắt hổ phách vô cùng trong sáng, sẽ gợi lên một dụ.c vọng đen tối tột cùng đến như thế nào.
Tô Diệp Tinh nhìn Lục Dã trong bức ảnh, nó khiến cô sửng sốt một lúc.
Đặc biệt là khi chiếc áo sơ mi trắng được nhét vào mép chiếc quần jean xanh nhạt, và những đầu ngón tay của Tô Diệp Tinh đang nhẹ nhàng vuốt ve nó.
Ở mép gần đường xương lưng, một ít màu lục lam lộ ra và phần còn lại của màu lục lam được dồn hết vào quần jean cạp trễ.
Tô Diệp Tinh biết ở đó có một hình xăm.
Chỉ xăm một chữ duy nhất: Tinh.
Đó là khi hai người yêu nhau, cô kéo anh một hai đòi đi xăm, lúc đó cô yêu đến mức cảm thấy trên đời này không ai có thể thay thế anh, hy vọng tình yêu sẽ luôn khắc ghi dấu ấn của riêng cô lên cơ thể của anh. Tốt nhất là mỗi khoảnh khắc đau khi xăm hình lên, mãi mãi ở lại trên da anh, trong trái tim anh, để anh không bao giờ quên cô, luôn nhớ về cô.
Cô cũng có.
Hình xăm ở cùng một vị trí.
Nó cũng là một từ: Dã.
Đầu ngón tay của Tô Diệp Tinh chạm vào cùng một chỗ trên eo cô, khi cô ý thức được mình đã làm gì, nhịn không được bật cười một tiếng.
Tô Diệp Tinh lại nhớ ra.
Không thể nào.
Bây giờ nghĩ lại tình cảm của họ lúc đó, liền cảm thấy nó nóng đến mức đủ làm bỏng người, hóa ra cô vẫn có thể thích một người đến mức như vậy, bây giờ nghĩ lại, cô cảm thấy một tình yêu chỉ cần vừa phải ấm áp, không cần nóng đến mức bỏng là đủ rồi.
Vì nếu nóng quá ngược lại sẽ rất dễ làm bỏng bị thương lẫn nhau.
—
Tô Diệp Tinh thu hồi sự chú ý của cô ấy, tập trung nhìn lại bức ảnh.
Cô không hiểu ý nghĩa của việc Lục Dã tung ra bức ảnh này vào thời điểm này, đó là một quảng cáo trên tạp chí mà anh đã chụp trước đây.
Khi đó "Chu Hạc Sa" cũng chỉ vừa quay xong, còn chưa công chiếu, trước khi Lục Dã nổi tiếng, anh đã nhận công việc đi chụp hình quảng cáo rồi chụp bức ảnh này.
Tạp chí đó không nổi tiếng, và vì xuất phát từ lòng ích kỷ, cô không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Dã, vì vậy cô đã mua tất cả các số của tạp chí đó.
Tổng cộng 3.000 bản.
Bây giờ nó vẫn đang được chất thành đống trong nhà kho ngôi nhà cũ của cô.
Cô dám khẳng định, không có một cuốn tạp chí nào bị lộ ra ngoài.
Bây giờ, Lục Dã lại tự lộ nó ra ngoài, còn nói cái gì . . . phúc lợi cho người hâm mộ á ?
Lúc này, Trình Mạt đã gửi một tin nhắn WeChat cho cô.
Một đóa hoa lài xinh đẹp: [! ! ! Tinh Tinh, cậu đã nhìn thấy chưa vậy ! ]
Một đóa hoa lài xinh đẹp: [Lục ca thật lợi hại, thế vậy mà còn có một bộ sưu tập tư nhân chưa xuất bản! Tấm ảnh đó ah ah ah ah ah ah chảy máu mũi mất rồi, em trai quốc dân ơi em được ! Anh trai ơi, em cũng được nữa ! ]
Tô Diệp Tinh: . . .
Sau khi suy nghĩ một lúc, cô trả lời: [Mấy ngày trước, không phải cậu vẫn còn kiên trì bảo bạn thân của cậu tôi đây, lên giường với em trai, anh trai gì gì của cậu à. ]
Một đóa hoa lài xinh đẹp: [Hu hu hu cắn chiếc khăn tay].jpg.
Một lúc sau, dường như sau một hồi đấu tranh, cô ấy lại gửi: [Được rồi, tớ đã nghiêm túc suy nghĩ kỹ rồi, ba người ngủ chung một giường cũng không phải là không thể. ]
Tô Diệp Tinh: . . .
[Tớ cảm ơn cậu nhé. ]
Cô gửi tin nhắn xong, còn không đợi Trình Mạt trả lời lại, cô lại quay trở lại trang web vừa rồi.
Sau đó cô mới biết rằng cái gọi là phúc lợi dành cho người hâm mộ đã được Lục Dã hứa hẹn là vì anh đã kêu gọi thu thập phiếu bầu cho cô trong "siêu thị" vào buổi sáng.
Tô Diệp Tinh nhấp vào video do người hâm mộ ghi lại rồi bấm nút phát.
Trong video, Lục Dã mặc một chiếc áo khoác sẫm màu, ánh đèn trắng xanh của siêu thị chiếu vào mặt khiến sắc mặt anh càng lạnh hơn: "Ồ, muốn nhìn thấy tôi khoe múi cơ bắp, ngược lại cũng không phải là không thể . . .”
Anh mỉm cười trước ống kính: "Vậy thì hãy để Tô Diệp Tinh giành được vị trí đầu tiên đi."
Tô Diệp Tinh: . . .
! ! ! Cô biết ngay mà !
Cô giành được vị trí vote đầu tiên nghe thôi đã thấy ảo rồi !
Bởi vì suy cho cùng, làm sao cô và Lâm Nghêu có thể dùng ba cái trò ngu ngốc để đánh bại tiềm lực kinh tế của Tần kia được chưa ?
Tiếc là cô đã nghĩ. . .
Tô Diệp Tinh nhấp vào trang chủ Weibo của Lục Dã.
Đây là lần đầu tiên cô nhấp vào Weibo của anh kể từ khi weibo của cô và anh đã chặn nhau.
Bài viết “Blog phúc lợi” này thực sự được xếp hạng nhất, nhìn vào thời điểm, có lẽ là nó được đăng ngay khi mỗi người nhận lại điện thoại của mình.
Ngay sau khi "blog phúc lợi" này của Lục Dã được đăng lên mạng, không chỉ người hâm mộ rơi niềm vui sướиɠ cực lạc mà còn thu hút rất nhiều người qua đường vào xem.
Đại loại là do chàng trai trẻ chính là thứ vũ khí sắc bén có thể chinh phục cả thế giới.
Đối với nhan sắc xinh đẹp thuộc hàng cực phẩm này đều được cả thế giới công nhận.
Tô Diệp Tinh thậm chí còn nhìn thấy rất nhiều những từ ngữ thứ tiếng khác tràn qua tường, trong đó có các bình luận bằng tiếng Anh, tiếng Hàn và thậm chí còn có cả bình luận bằng tiếng Nhật.
[Lục ca ca ơi, anh coi như là đã nhớ ra anh còn có một cái weibo này rồi đó trời ơi ! ]
[Sờ nhiều, sờ nhiều vào, Lục ca ca, sờ nhiều vào, sờ nhiều vào. ]
[Người đàn ông đẹp nhất trên thế giới, anh Lục của em, ai dám tranh với tôi hả ! ]
[Chú chó cuồng nhan sắc đã ngã quỵ rồi, quằn quại lăn tới lăn lui. . .]
[Không ngờ được Lục ca ca của tôi hiếm khí quảng bá một lần, lại còn là vì Tô Diệp Tinh, ai có thể nghĩ ra được. ]
[Cp cỏ hoang ngôi sao, năm hương vị là niềm vui thuần túy ~]
Tuy nhiên, Tô Diệp Tinh phát hiện ra thực sự có một số người hâm mộ ở bên dưới bắt đầu thảo luận về cái thứ màu xanh lam lấp ló đó.
Đối với người hâm mộ mà nói, bất cứ chuyện gì xảy ra với thần tượng họ thì đều là chuyện lớn, chưa kể, huống hồ gì người vốn rất lười biếng có tiếng như Lục Dã, anh ngày thường lên mạng, nếu không phải là để tuyên truyền thì chính là để tuyên truyền, gần như không có một tấm ảnh chụp quảng cáo nào, mà bức ảnh này thì không chỉ là để quảng cáo, mà nó còn là một bức ảnh từ vài năm trước.
[Anh Lục vậy mà lại còn giấu một bức ảnh như vậy ! ]
[Tóm gọn được một chú Lục màu (xanh) nhé ! ]
[hmmm Mặc dù anh Lu thường hay cứ thả thính, nhưng bức ảnh này, cả nhà có để ý ở trong không có. . .]
Đối với người hâm mộ mà nói, mỗi bức ảnh của thần tượng họ thực sự đều đáng trân trọng, và đối với một Lục Dã như thế, mỗi một tấc đều được phải được "tuần tra".
Ngay sau đó, một người nào đó nhận thấy rằng cái dấu màu xanh lam đó gần chỗ đường xương lưng ngay thắt lưng quần xanh denim.
Cái bình luận ở chỗ này nhanh chóng hình thành một tòa nhà bên trong một tòa nhà với khả năng hồi phục cực cao.
[Là tông màu bóng tối không đúng chỗ ? ]
[Cái bóng của bạn có giống thế này không ? ]
[ hừm, tôi có một suy nghĩ, không biết có nên nói hay không. ]
[Nói đi trời. ]
[Trước đây tôi từng có một hình xăm và thành thật mà nói, nó hmmm giống như một hình xăm. ]
[! ! ! ]
[Nói như thế này, tôi thấy sao càng nhìn càng giống đó . ]
[ Bạn có hình xăm, cả nhà bạn đều có hình xăm, anh Lục là một người đàn ông lười biếng, chịu một dao này có vui không ? ]
Một nhóm người bên dưới đang tranh luận về việc Lục Dã liệu có xăm thật hay không, nhưng ngay bây giờ thì vẫn không ai đoán được hình xăm đó là gì.
Nhưng Tô Diệp Tinh biết rõ, đây chỉ là chuyện sớm muộn.
May mà tấm ảnh này không lộ ra quá nhiều.
Lúc này, nhân viên của tổ chương trình lại gõ cửa. ?
"Tô lão sư, đến giờ thu điện thoại rồi !"
Tô Diệp Tinh nhanh chóng tắt điện thoại di động và đưa nó cho nhân viên, cô đổi lấy điện thoại di động của tổ chương trình.
"Tô lão sư, mời đi tới quầy bar hình tròn ở hành lang lầu hai, mấy vị khách mời khác đều đã tới rồi," nhân viên của tổ chương trình nói, "Đến thời gian bỏ phiếu."
"Vẫn phải tập hợp để bỏ phiếu sao ?"
"Đúng."
Nhân viên tổ chương trình gật đầu.
Tô Diệp Tinh cầm điện thoại di động của nhóm chương trình rồi đi lên tầng hai.
Hành lang đông tây trên lầu hai thông với một hành lang dài, cửa hành lang đẩy ra, bên cạnh có một ban công ngoài trời mở rộng, có ghế sô pha hình tròn và một quầy bar.
Khi Tô Diệp Tinh đi ngang qua, cô phát hiện ra những người khác đã đến.
Lục Dã cũng ở đó, dựa vào chỗ khúc gấp của chiếc ghế sô pha hình tròn, anh ngồi nghịch điện thoại di động, bên cạnh anh Sầm Xuân và Lâm Nghêu mỗi người một bên trái phải, trên mặt họ đầy phấn khích.
"Anh Lục, anh Lục, a a a, rẽ trái, rẽ trái, a a a, Lục anh, con rắn của anh lớn quá, sắp nổ tung rồi, em chưa từng chơi lớn như vậy, a a a, anh Lục sao anh không chơi nữa, úi, đâm vào tường. . ."
Lục Dã đặt điện thoại xuống, ngước mắt lên nhìn Tô Diệp Tinh, giây tiếp theo, con rắn to gần bằng màn hình trên điện thoại của anh trực tiếp đập vào tường, trên màn hình điện thoại của anh hiện lên một dòng chữ: [Gameover.
Lục Dã nói: "Tô lão sư, đến rồi à ?"
Tô Diệp Tinh gật đầu.
"Lục lão sư rất có hứng thú."
"Cũng được.”
Lục Dã nói.
Lúc này, giọng nói của đạo diễn Tồi lại vang lên: "Trong phiên bỏ phiếu ẩn danh, hãy bày tỏ tình cảm với người khiến bạn động lòng hôm nay. Trước khi bỏ phiếu, tất cả các vị khách mời, các bạn có nhìn thấy những tấm thẻ nhỏ và cây bút trước mặt mỗi người không ?"
"Nhìn thấy rồi !”
"Bây giờ mọi người cầm nó lên đi, tất cả mọi người có thể viết lên trên đó các câu hỏi mà các bạn tò mò về một khách mời nào đó. Nhớ kỹ, bắt buộc phải ẩn danh, sau đó tổ chương trình của chúng tôi sẽ làm cho loạn xì ngầu lên, sau đó yêu cầu khách mời trả lời câu hỏi này. thời gian hỏi đáp kết thúc thì sẽ lại bỏ phiếu.”
"Các bạn đã hiểu chưa ?"
Giám đốc Tồi hỏi.
"Nói cách khác, chúng tôi có thể một mình đặt câu hỏi ẩn danh, sau đó dựa vào đáp án mà chọn đối tượng khiến chúng tôi cảm động sao ?" Lâm Nghêu hỏi.
"Đúng."
"Câu hỏi như thế nào cũng được hỏi à ?"
"Về nguyên tắc, không vi phạm trật tự công cộng, thuần phong mỹ tục, không vi phạm đời tư cá nhân. Đồng thời, nếu khách mời không muốn trả lời, chúng ta cũng sẽ không ép buộc."
"Được thôi.”
Mọi người đều lộ ra vẻ mặt hưng phấn.
Tô Diệp Tinh nhìn tấm thẻ trước mặt, suy nghĩ một chút, cầm lên, viết một dòng trên đó, sau đó lật up nó trở lại bàn.
Một lúc sau, anh trai đội mũ trùm đầu xuất hiện, nhận tất cả các quân bài rồi cho vào một chiếc rổ nhỏ, tay xào các thẻ lên như xào bài.
Sau đó, xếp chúng thành một chồng và đặt lại trên bàn.
Một lúc sau, một nữ nhân viên đeo tai nghe xuất hiện, cầm lấy xấp bài rồi ngồi lại trong bóng râm bên ngoài bộ ghế sô pha.
Tô Diệp Tinh nhìn cô ấy và hiểu rằng đây là "nhân viên hỏi" được tổ chương trình sắp xếp.
Cô ấy ngẫu nhiên chọn một tấm thẻ, liếc nhìn tấm thẻ, chợt nhìn đến Lục Dã đang ngồi ở trong góc sô pha, Lục Dã đang lười biếng nghịch điện thoại di động, vẻ mặt hờ hững.
"Câu hỏi đầu tiên, đối tượng được hỏi là: Lục lão sư."
Nữ nhân viên hỏi từng chữ một: "Lục lão sư, nếu như Tô lão sư cùng Tần lão sư đồng thời rơi xuống nước thì anh sẽ cứu ai ?"
Khi Tô Diệp Tinh nghe thấy câu hỏi này, cô gần như phá lên cười.
Cô bất đắc dĩ nghiêm mặt lại, thầm nghĩ, người tài nào lại hỏi câu hỏi này vậy.
Cô và Tần. . .
Lục Dã cười nhẹ, dường như thấy câu hỏi này thật nực cười, và nói: "Có thể phải là Tô lão sư cứu tôi đấy."
"Suy cho cùng thì. . .” Anh nhướng mày nhìn cô, "Tôi, nhìn, trúng, không, dùng, trúng."
Tô Diệp Tinh: . . .
? ? ?
! ! !
Anh vậy mà thật sự nghe thấy sao ?
Bộ là chó hả ? ! ! !