Chương 20
Tôi thức dậy lúc 6 giờ sáng . Vẻ mặt hằm hằm . Cực kì khó chịu >
Tại sao à ?
Tôi không phải người quen dậy sớm , nhưng hôm nay lại dậy lúc 6h sáng .
Ngoài kia chỉ có 1 từ để diễn tả - ỒN ÀO .
Tôi chạy ra mở cửa sổ , bất chấp đầu tóc , khuôn mặt như ma lem , hét lên tức giận :
'' Điên rồi à >
Vũ Lâm ngừng động tác , ngước đôi mắt hút hồn lên nhìn tôi . Sáng sớm , gió man mát thổi và những tia nắng nhạt màu phủ lên lớp da thịt săn chắc của anh ta một sắc vàng khó cưỡng . Cái ánh mắt ấy , cái khuôn mặt ấy , mái đầu ướt mồ hơi óng ánh ấy ..... Này >//////
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
'' Oáp '' Tôi ngáp 1 cái , nhìn đồng hồ 10h trưa rồi , dậy thôi ! Lê lết tấm thân vào nhà vệ sinh , tôi chết chôn trong đó tầm 30 phút rồi bước xuống dưới nhà . Anh ta đang xem tivi thấy tôi xuống thì cười cười :
'' Quản lý dậy sớm ghê ! ''
'' ... '' ý gì ? chê tôi ngủ nướng hả ?
'' Thôi không sao , lại đây , tôi có quà cho cô . ''
'' Phụt '' Tôi sốc tập 3 . Hóa ra ban sáng tôi không mộng du mà sự thật là anh ta đột ngột dịu dàng có thật . Dù hơi choáng nhưng tôi vẫn bước tới , ngồi đối diện với anh ta , đăm chiêu . Anh ta đưa tôi 1 chiếc túi . Tôi nhận lấy , mở ra , và bên trong là ... 1 bộ váy công sở màu đen thanh lịch , quý phái nhãn hiệu chanel .
Tôi trố mắt :
'' Sao lại tặng tôi quần áo ? ''
'' Chiều nay chúng ta có buổi họp báo công bố quản lý mới , tôi nghĩ cô nên ăn mặc đẹp 1 chút . '' Anh ta cườ bí hiểm '' Không phải quản lý nào cũng được tổ chức họp báo đâu . ''
'' Ồ ! Ra Thế . '' Tôi gật đầu '' Có lẽ tôi nên mặc thử . ''
'' Đừng ! Tôi ... tôi chọn size vừa với cô rồi , đừng lo , đợi tí đi rồi mặc . '' Anh bật dậy , cười gượng .
Tôi có chút nghi nghi '' Mặc thử có sao đâu ... Anh làm gì với cái váy này à ? '' Tôi cầm lên xem xét chiếc váy 1 lượt . Đường kim mũi chỉ tinh xảo , hoa văn lịch thiệp , có hỏng hóc chỗ nào đâu .
Anh ta thở phào , mỉm cười '' Đó . Cô kiểm tra rồi . Cái váy tốt mà . Không cần phải thử đâu ... ''
Tôi tạm tin tưởng , cất cái váy lại trong túi đồ '' Ừm '' Rồi lại nhớ ra 1 chuyện quan trọng '' Trưa nay ăn gì ? ''
Vũ Lâm chỉ vào bếp '' Ở đó có sẵn cơm rồi đấy . Chúng ta vào ăn thôi ! ''
Thế là tôi đi trước , hắn theo sau , đồng loạt vào bếp . Khi tôi mở cái l*иg bàn lên thì thấy có cơm canh , cá thịt thịnh soạn , trông rất hấp dẫn .
'' Anh lại đây nếm đồ ăn đi . '' Tôi nói . Ai mà biết anh bỏ vào đây cái gì chứ >
'' Ồ ! Được . '' Anh ta cầm 1 cái bát cơm nóng , lấy đũa gắp mỗi thứ 1 ít , ăn ngon lành , nhe nhởn cười '' Vậy được chưa ? ''
'' Ừm '' Tôi ngồi xuống , bắt đầu ăn cơm . 2 chúng tôi ăn cơm trong im lặng . Anh ta thì từ tốn ăn , còn tôi thì đói muốn chết , ăn hùng hục . Tôi không phải dạng ăn tham nhưng đã nhịn 1 buổi tối rồi nên muốn ăn từ tốn cũng khó .
Bình yên như vậy cho đến khi kết thúc bữa ăn , tôi và hắn đường ai nấy đi . Tôi rửa bát , còn hắn trở về phòng , không ai nói 1 lời .
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
2 tiếng sau ...
Tôi bước xuống , anh ta đã đứng đợi sẵn từ lâu . Tôi mặc chiếc váy công sở màu đen , vấn tóc cao , trang điểm nhẹ một chút , nhìn qua thì cũng có thể gọi là thanh tú , trang nhã . Còn anh ta thì thôi rồi , đẹp trai khỏi nói . Anh ta mặc nguyên 1 cây trắng tinh khiết , đầu đội mũ rộng vành , đeo kính râm . Mái tóc nâu được chải gọn gàng , chiếc khuyên tai mặt trăng lấp lánh . Trông vô cùng trẻ trung .
'' Quản lý khác người ghê ! Tôi còn tưởng các cô gái trang điểm thường lâu mà quản lý nhanh ghê ! Có 10p . '' Anh ta mỉm cười .
Tôi cũng cười lại '' Tôi không điệu như vậy . Bọn họ trang điểm xong còn ngồi ngắm nghía trong gương , tôi thì không . ''
'' Ồ . Trông chân tay quản lý có vẻ yểu điệu mà quản lý nam tính ghê ! '' Vũ Lâm nhìn lướt tôi một lượt , buông lời .
'' ... '' Có ai khen 1 cô gái mặc váy nam tính không ? Thế gian chỉ có kẻ ĐẠI biếи ŧɦái là anh ta mới có thể phát ngôn ra mấy câu gây sốc như vậy .
'' Thôi ! Đi thôi ! '' Anh ta cười xòa . 2 người 1 trắng 1 đen , đi ngang vai , bước ra khỏi cánh cổng , lên chiếc xe limo đen trong hàng vạn tiếng máy ảnh , tiếng người xô đẩy nhau , tiếng hò hét từ phóng viên và fans .
Chiếc xe lăn bánh , đi êm . Tin được không ? tôi đang mặc hàng hiệu , đi 1 chiếc xe limo đẹp tuyệt vời mà tôi nghĩ cả đời chẳng bao giờ được thấy . Bên cạnh tôi đây là Vũ Lâm - ngôi sao sáng giá của showbiz Việt với diện mạo tuấn tú ngời ngời .
Anh ta ăn mặc rất trẻ trung , năng động . Còn tôi thì mặc như 1 người phụ nữ đã có chồng , trông cực già dặn . Qua gương chiếu hậu , tôi nhìn thấy tôi và hắn ngồi cùng 1 hàng ghế . Hắn thì nhắm mắt nghe nhạc , thỉnh thoảng ngân nga lên 1 khúc . Tôi ngồi im như 1 khúc gỗ , nhìn xa xăm ...
Liệu có 1 ngày nào đó , chúng tôi cũng ngồi cùng 1 chiếc xe như thế này , nhưng tôi mặc váy cưới , hắn mặc vest của chú rể không ?
Tôi cười khẩy , tôi lại mơ mộng rồi ...... Trong thế giới hiện đại này , không có chuyện hoàng tử yêu 1 cô bé lọ lem .
Tôi hạn mi mắt . Lòng run lên cảm giác bất an .