Chờ đến khi Lão Thái Thái dỗ dành xong Kỷ Thanh Thần thì bà mới rời đi, ra bên ngoài phòng phía Đông.
Hàn Thị và các vị tiểu thư khác cũng đi theo, để cho Kỷ Thanh Thần tiếp tục nghỉ ngơi.
Sau khi ra ngoài, Lão Thái Thái ngồi xuống giường La Hán, rồi chậm rãi cất tiếng: “Rốt cuộc là tại sao Nguyên Nguyên lại bị rơi xuống nước, còn mấy nha hoàn theo hầu con bé lúc đó đang làm cái gì hả?”
Nhìn thấy Lão Thái Thái tức giận, Hàn Thị đã ngay lập tức thỉnh tội: “Là do thϊếp thân không tốt, không chăm sóc kỹ Nguyên Nguyên để nàng gặp phải chuyện như vậy.”
Bà ta còn đang đứng tại chỗ, lúc Lão Thái Thái ngồi xuống, bà ta cũng chưa kịp phân phó người hầu bê ghế cẩm lại đây. Kỷ Bảo Vân và Kỷ Bảo Nhân nghe xong cũng hơi hoảng hốt, nhưng lại nghĩ tới nương đã dặn dò qua, dặn hai nàng ấy không được tùy tiện nói chuyện.
“Hàn Thị à, không phải là ta muốn mắng ngươi, nhưng ngươi nghĩ xem, Nguyên Nguyên chỉ là một đứa nhỏ, cho dù ngươi có đi lên chùa thì mang theo con bé thì có làm sao đâu. Ấy vậy mà ngươi lại nhẫn tâm để cho con bé ở lại trong phủ một mình.” Lúc Lão Thái Thái quay về thì đã hiểu rõ nguyên do, là do Hàn Thị này đi lên chùa dâng hương để cháu gái bảo bối của bà ở nhà một mình nên mới dẫn đến cớ sự này.
Mặt Hàn Thị đỏ lên, bà ta quản lý mọi việc trong phủ cũng đã lâu rồi, hiện giờ con cái của bà ta cũng đã đến tuổi thành thân mà nay lại bị Lão Thái Thái răn dạy trước mặt nhiều người như vậy, Thất sự là vứt hết mặt mũi. Nhưng mà cho dù không còn mặt mũi gì thì bà ta cũng không được thể hiện ra bất kỳ một biểu cảm không vừa lòng nào, mà trái lại còn phải nhận sai về mình: “Thϊếp thân tự biết bản thân đã làm sai, nương giáo huấn rất đúng.”
“Ta không phải muốn cố ý giáo huấn ngươi, nhưng tuổi tác Nguyên Nguyên còn nhỏ, ngươi thân là Đại bá mẫu thì phải biết khoan dung một chút.”
Nghe Lão Thái Thái nói xong, Kỷ Bảo Cảnh lúc này mới tiến lên nói đỡ một chút: “Tổ Mẫu, nếu Nguyên Nguyễn đã không sao thì người cũng đừng trách Đại bá mẫu. Con thấy hiện giờ tốt nhất là nên tra rõ nguyên nhân tại sao mà Nguyên Nguyên lại bị rơi xuống nước.”
Đây mới là điểm mấu chốt, nếu như nàng tự mình chơi đùa rồi ngã xuống thì đúng thật là không có gì để nói, nhưng nếu có người làm ra chuyện này thì…
“Nương, lúc trước con đã phái người điều tra qua người hầu và nha hoàn bên cạnh Nguyên Nguyên, nhưng mà các nàng ta đều nói là Nguyên Nguyên không đồng ý cho các nàng ta đi theo sau đó tự mình chạy ra bên ngoài chơi. Nhưng mà lại có người nhìn thấy nha hoàn bên cạnh Vệ di nương là Đan Chu lúc đó ở trong hoa viên nói chuyện cùng với Nguyên Nguyên. Nhưng suy cho cùng đó cũng là nha hoàn ở bên cạnh Vệ di nương, con cũng không tiện gọi tới, nên chỉ đành chờ nương trở về làm chủ.”
“Nha hoàn của Vệ thị? Là người nào? Mau sai người kêu tới.” Sắc mặt Lão Thái Thái âm trầm, khiến cho Kỷ Bảo Cảnh đang đứng bên cạnh cũng giật mình.
Người bên cạnh Lão Thái Thái đi gọi nha hoàn tên Đan Chu kia, không lâu sau đã nghe thấy thông truyền, là Vệ Thị đích thân đưa Đan Chu tới.
Chiếc mành ngoài cửa được vén lên một cách nhẹ nhàng, Vệ Thị đi phía trước, tự mình dẫn nha hoàn kia tiến vào. Dáng người của nàng ta vốn đã mảnh khảnh, nay lại còn mặc áo trường ngoài màu xanh được làm từ lụa, bên trên còn thêu hoa văn trắng, đai eo lại thắt chặt, khiến người khác cảm thấy một tay cũng không thể ôm hết vòng eo nhỏ này.
Nàng ta đi đến trước mặt Lão Thái Thái sau đó cúi người: “Thỉnh an Lão Thái Thái.”
Nàng ta xuất thân cũng là nữ tử nhà quan gia, mấy lễ nghi, quy củ này tất nhiên sẽ thông hiểu, càng huống hồ nhìn nàng ta hành lễ còn đẹp hơn người khác gấp bội phần.
“Đứng lên đi.” Lão Thái Thái chỉ liếc mắt nhìn nàng ta một cái, sau đó lại cúi đầu đưa mắt nhìn chén trà nhỏ bên cạnh, bà từ trước đến giờ đều không có thiện cảm với Vệ Thị, rõ ràng là một ả hồ li tinh, nếu không phải do nàng ta thì nương của Nguyên Nguyên sao lại ra đi sớm như thế.
Vệ di nương lúc này cũng yểu điệu mà đứng dậy, nàng ta nhìn Lão Thái Thái không nói chuyện, nên cũng ngoan ngoan nhẹ giọng mà nói: “Thần thϊếp nghe nói Lão Thái Thái truyền nha hoàn của thϊếp thân đến đây, thϊếp thân sợ nha hoàn này đã gây ra tội lớn nên mới cả gan theo đến đây.”
“Thật ra cũng không phải chuyện gì.” Hàn Thị chủ động lên tiếng, bà ta biết rõ Lão Thái Thái sẽ không tự mình hỏi ra, nên chẳng thà bản thân bà ta nói trước: “Ngày hôm trước Thất tiểu thư bị rơi xuống nước ở bên trong hoa viên, lại có người nhìn thấy nha hoàn Đan Chu ở bên cạnh Vệ di nương có nói chuyện với Thất tiểu thư. Nên mới kêu nàng ta lại đây để hỏi một số chuyện.”