Khoảnh khắc này, tôi tin rằng bọn họ thực sự không quen thân, có lẽ thực sự chỉ là qua lại trên công việc.
“Dật Dương, anh có thể đưa em về không?” Châu Tư Dĩnh uống hơi nhiều, bây giờ ánh mắt có chút mơ màng, ngốc nghếch nhìn Trang Dật Dương.
Bọn họ quen nhau nhiều năm như Vậy, ngay cả khi Trang Dật Dương không yêu cô ta, ít nhiều vẫn có một chút áy náy và cả tình bạn.
Trang Dật Dương không trả lời ngay lập tức, cô ta cắn nhẹ môi, nước mắt rơi xuống, “Bỏ đi, em biết là anh không thích em. Nhưng mà em thích anh, phải làm thế nào? Em biết rõ là anh sẽ không yêu em, em lại làm ra hành động như vậy, muốn để anh ghen!”
Điều này tương đương với việc đang giải thích cho mối quan hệ giữa cô ta và Trang Dật Thần sao? Lựa chọn cảnh tượng này để giải thích, lại thêm phần đau khổ sau khi say rượu càng thêm chân thật.
“Tĩnh Văn, chúng ta cùng đưa cô ấy về thôi!” Trang Dật Dương trưng cầu ý kiến của tôi, tôi liền biết Châu Tư Dĩnh đã thành công trong việc chạm vào lòng áy náy của anh ấy.
“Anh đưa về đi! Em đợi chút nữa đi thăm mẹt Yên tâm, em không giận đâu, mọi người đều là bạn bè, đưa về cũng là điều nên làm!” Tôi mỉm cười để Trang Dật Dương yên tâm, tại sao phải tức giận chứ? Châu Tư Dĩnh càng nhung nhớ, tôi mới càng có thể giáng xuống một đòn đau không sống nổi, không phải sao?
Trang Dật Dương đối với tôi của bây giờ, chính là một công cụ như vậy đấy.
Trang Dật Dương đỡ Châu Tư Dĩnh dậy, nói câu xin lỗi với Liêu Phàm tôi cất bước đi trước.
“Cô Lâm, tấm lòng thật bao dung!”
Liêu Phàm cười như không cười nhìn tôi, như thể đang tìm kiếm điều gì từ tôi.
“Anh Liêu, anh thật không có lòng, nếu vừa rồi đảm nhiệm sự ga lăng thì bạn trai tôi đã không phải khó xử đưa người ta về rồi!” Tôi đối với tên Liêu Phàm này không có thiện cảm lắm, theo lý mà nói Châu Tư Dĩnh là đối tác nữ của hắn, bất kể tình huống nào, hắn cũng nên đứng lên đưa cô ta về, không phải sao?
Liêu Phàm đột nhiên bật cười, “Cô Lâm, thật thú vị? Theo như tôi thấy, cô cũng không đành lòng để anh Dương đưa cô Châu về nhỉ? Rốt cuộc là nguyên nhân gì? Quả thật làm tại hạ tò mò, không cản nổi nỗi lòng muốn xem kịch hay!”
“Vậy anh cứ từ từ mà xem! Lòng hiếu kỳ quá lớn sẽ làm cho người khác thấy phiền!” Bản năng của tôi không thích những người đàn ông như vậy, vừa rồi tôi còn thấy con người này không tệ, đúng là nhìn nhầm rồi.
Có vẻ như trước giờ, mắt nhìn đàn ông của tôi đều không tốt lắm. Đeo túi lên vai rồi lập tức rời đi, đến chào hỏi tôi cũng lười.
Nhưng lúc này gọi xe quả thực không dễ, tôi đứng ở giao lộ đợi rất lâu cũng không có xe, trời đột nhiên đổ mưa rào, thực sự trú không kịp, toàn thân ướt sũng.
Cơn mưa to như vậy, dù tôi có gọi điện thoại, Trang Dật Dương cũng không về đón tôi kịp.
“Cô Lâm, tôi đưa cô đi một đoạn, thể hiện một chút độ ga lăng!” Liêu Phàm lái xe đến trước mặt tôi, chủ động bắt chuyện, khiến tôi vô cùng không vui.
“Chúng ta không quen, cảm ơn!” Tôi chậm rãi bước đi, cũng không cần anh †a đưa, ai mà biết được anh ta và Châu Tư Dĩnh đã phát triển đến bước nào rồi.
“Mưa to như thế này cô không bắt được xe đâu, sẽ ốm đó! Cùng lắm thì cô coi tôi như xe ứng dụng rồi trả lộ phí!”
Những lời Lôi Phàm đã nói đến mức này rồi, tôi suy nghĩ một chút rồi cũng lên xe.