Hóa ra không phải bà ấy không nhớ nhà, mà là không dám quay vê. Tôi quá hiểu cảm giác này, tôi ôm lấy mẹ, an ủi bà ấy một lúc.
Những chuyện cũ vừa được hé lộ, bà ngoại thực sự của tôi là vợ lẽ của nhà họ Khâu, là người mà ông ngoại nuôi ở bên ngoài, sau khi bà ngoại mất, mẹ tôi được đón về nhà họ Khâu cùng sống với họ. Mẹ cả cũng không hề khắt khe với mẹ tôi vì không có con gái, ngược lại đối xử với mẹ tôi rất tốt.
Chuyện khiến mọi người cãi vã chính là hôn sự của mẹ tôi. Sau khi đính hôn với Châu Diên Khánh, mẹ tôi bắt đầu chuẩn bị đồ cưới, nhưng lại phát hiện chồng sắp cưới của mình có quan hệ thân mật với em họ Khâu Lâm.
Xảy ra chuyện như vậy, mẹ tôi mạnh mẽ đòi hủy hôn, nhưng bố mẹ ở nhà không muốn, mẹ tôi liền trốn khỏi đám cưới, cuối cùng Khâu Lâm cũng được gả đi.
Có thể nói, cuộc hôn nhân của Khâu Lâm là thứ mà mẹ tôi không thèm. Như vậy để so sánh, ngược lại tôi thấy thân thế của mình còn tốt hơn Châu Tư Dĩnh.
Mẹ tôi nhiều lần nhấn mạnh rằng, không được theo đàn ông cặn bã, càng không được làm kẻ thứ ba, phụ nữ cần phải độc lập, tự trọng và tự yêu lấy bản thân.
Người nhà họ Khâu đến ba lần, lần thứ ba là một bà lão đầu tóc bạc phơ, chắc chính là bà ngoại, ôm chặt lấy mẹ tôi khóc nấc. Cuối cùng mẹ con tôi cùng họ trở về nhà họ Khâu.
Bà cụ sinh được ba người con trai, người con út ở cũng với hai ông bà cụ.
Tôi và mẹ dọn vào ở, có chút ngại ngùng. Dù sao thì mọi người cũng chưa quen nhau, nhưng lại là người thân.
Thân phận đã li hôn của tôi khiến họ nhiều lần thể hiện rằng muốn giúp tôi hệ thân mật với em họ Khâu Lâm.
Xảy ra chuyện như vậy, mẹ tôi mạnh mẽ đòi hủy hôn, nhưng bố mẹ ở nhà không muốn, mẹ tôi liền trốn khỏi đám cưới, cuối cùng Khâu Lâm cũng được gả đi.
Có thể nói, cuộc hôn nhân của Khâu Lâm là thứ mà mẹ tôi không thèm. Như vậy để so sánh, ngược lại tôi thấy thân thế của mình còn tốt hơn Châu Tư Dĩnh.
Mẹ tôi nhiều lần nhấn mạnh rằng, không được theo đàn ông cặn bã, càng không được làm kẻ thứ ba, phụ nữ cần phải độc lập, tự trọng và tự yêu lấy bản thân.
Người nhà họ Khâu đến ba lần, lần thứ ba là một bà lão đầu tóc bạc phơ, chắc chính là bà ngoại, ôm chặt lấy mẹ tôi khóc nấc. Cuối cùng mẹ con tôi cùng họ trở về nhà họ Khâu.
Bà cụ sinh được ba người con trai, người con út ở cũng với hai ông bà cụ.
Tôi và mẹ dọn vào ở, có chút ngại ngùng. Dù sao thì mọi người cũng chưa quen nhau, nhưng lại là người thân.
Thân phận đã li hôn của tôi khiến họ nhiều lần thể hiện rằng muốn giúp tôi đường của họ. Tôi bắt buộc phải ở bên cạnh hắn, tìm ra Liêu hệ giữa hắn và công ty Trường Thành, rửa sạch nỗi oan ức của tôi.
Phòng phát triển gần như chịu sự kiểm soát của Trang Dật Thần, khi tôi tới, tất cả mọi người đều bài xích và cô lập tôi, cho rằng tôi là nội gián được Trang Dật Dương sắp xếp đến, cũng là người giám sát bọn họ.
Ở đây, cả ngày không có ai tìm tôi nói chuyện cùng, cũng không có ai giao việc cho tôi, tương đương với việc của một ngày tôi chỉ ngồi chơi, tôi cũng không thể vì điều này mà lại đi tìm Trang Dật Dương, như thế rõ ràng là tôi không có bản lĩnh rồi.
Vì vậy tôi trực tiếp đi tìm Trang Dật Thân, mở ra cuộc đối đầu đầu tiên ngay tại văn phòng của hắn.
“Trang Dật Dương đã cho cô bao nhiêu lợi ích? Sau bao chuyện như thế vân để cô quay lại đây làm việc? Sống tốt thân phận tiểu thư nhà họ Khâu cũng có thể gả vào một nhà danh giá, việc gì cứ phải vào nhà họ Trang?”