Chương 24

Vào giờ khắc quan trọng, cánh cửa bị đá văng. Dương Thụy bị người ta đá văng vào tường, giây tiếp theo có một bộ quần áo được phủ lên người tôi, mùi hương vô cùng quen thuộc.

“Đánh gãy hai tay của nó, treo ra bên ngoài kia!” Trang Dật Dương lạnh lẽo ra lệnh, sau đó cúi người ôm tôi đi ra ngoài. Khoảnh khắc này anh ta chính là một vị thần, là nam thần đã cứu tôi!

Tôi sợ hãi run rẩy, chỉ có thể khóc nức nở chứ không nói được lời nào nữa, tôi chỉ biết nắm chặt quần áo của anh †a để tăng thêm cảm giác an toàn. Tôi sợ Trang Dật Dương, nhưng tôi còn cảm kích anh ta hơn rất nhiều. Chỉ cần nghĩ đến việc suýt nữa tôi bị tên khốn nạn Dương Thụy kia xâm hại, tôi liền ghê tởm buồn nôn.

Tôi liền nôn thật, nôn thẳng lên cái áo sơ mi màu trắng ngà của Trang Dật Dương. Hai tay anh ta run run, suýt chút nữa thì vứt thẳng tôi xuống đất.

Trời ơi, tôi lại dám làm ra hành động như thế này! Tôi ở cùng anh ta bao nhiêu ngày nay, tôi biết rõ bệnh sạch sẽ của anh ta nghiêm trọng đến mức nào!

Bây giờ anh ta không ném tôi xuống đất, chắc chắn là vì có cục thịt nho nhỏ kia trong bụng tôi.

Anh ta giục giã nên xe oto đi rất nhanh. Sau khi về đến nhà, việc đầu tiên anh ta làm là chạy ngay vào nhà vệ sinh, tôi khoác cái áo vest của anh ta, nhờ chị Mai Tử dìu đến nhà tắm tắm rửa.

“Sau khi anh Trang biết tin cô mất tích, anh ấy thực sự vô cùng lo lắng. Cô Lâm, lần sau cô không được mất tích nữa đâu đấy!” Chị Mai Tử nhỏ giọng nói, tôi có thể nghe ra được sự bất mãn của chị ấy.

Theo như yêu cầu của Trang Dật Dương, tôi đi đâu cũng phải đưa theo chị ấy. “Xin lỗi chị” Ngoại trừ nói xin lỗi, tôi không thể giải thích những chuyện khác nữa.

Tôi thấp thỏm không yên nhìn Trang Dật Dương, tôi không biết nên giải thích với anh ta như thế nào nữa.

Cả người anh ta đang phát ra khí lạnh như muốn nói đang tức giận, đừng ai động vào anh ta.



Anh ta đang tức giận, vô cùng tức giận. “Thời gian này tôi để cô thiếu thốn nên cô mới vội vàng đi tìm chồng cũ để bù đắp đúng không?” Trang Dật Dương bỗng nhiên kéo tôi đến chỗ anh ta, thẳng tay xé rách quần áo của tôi, giây tiếp theo cơ thể anh ta liền phủ lên người tôi, động tác vô cùng thô bạo, không hề có chút thương hoa tiếc ngọc nào hết.

“Không, không phải đâu.” Tôi muốn giải thích nhưng còn chưa kịp nói ra thì đã đau đớn đến mức hít một hơi lạnh.

Không hề có một chút dạo đầu nào, anh ta đâm thẳng vào cơ thể tôi. Tôi nắm chặt ga giường, chịu đựng sự trừng phạt tàn khốc của anh ta, không hề có một chút phản kháng nào.

Tôi có thể liều chết không cho Dương Thụy động vào người tôi, nhưng tôi lại không thể chống lại Trang Dật Dương được.

Có lẽ anh ta cảm nhận được tôi đang đau đớn quằn quại, bấy giờ anh ta mới giảm tốc độ và sức mạnh mỗi lần tiến công lại.

Đợi tôi thích ứng được với mỗi lần tiến công của anh ta, anh ta lại bắt đầu cuồng phong bão táp.

Có lẽ tôi thực sự đã thiếu thốn quá lâu, tôi căn chặt răng không để mình phát ra tiếng rên. Nhưng anh ta lại gặm gặm vành tai tôi, mê hoặc thúc giục tôi phát ra tiếng rên.

Tôi giống như một con thuyền nhỏ đang dập dênh trong biển lớn, con sóng này tiếp nối con sóng khác, con sóng sau lại cao hơn con sóng trước.

Sau khi sóng yên biển lặng, tôi nằm yên trên giường, đến thời gian giơ một ngón tay lên cũng không có.

Trang Dật Dương lại đi tắm một lần nữa, sau khi anh ta bước ra, câu đầu tiên anh ta nói là: “Châu Tư Dĩnh sẽ không tim cô đâu!”. Có vẻ như anh ta biết chuyện tôi nhận được tin nhắn, sau đó đã điều tra được là ai bắt cóc tôi, vì thế cứu được tôi không phải chuyện gì khó khăn.