Chương 214

“Tôi hoàn toàn không cần, những lời tôi vừa nói, cô không nghe rõ sao?

Ngoài ra, sau này cô cũng đừng đến nhà tôi nữa! Nơi này không chào đón bất cứ người nào nhà họ Trang, từ ngày mai trở đi tôi theo họ mẹ, đổi tên thành Dạ Dương, không cần họ nhà họ Trang, không cần thân phận nhà họ Trang. Bảo Trang Vân Đào sắp xếp đồ đạc của mẹ tôi, đặc biệt là cuốn nhật ký kia, nếu ai còn dám động vào tôi sẽ gϊếŧ người đó.

Ngày mai tôi đến lấy, nếu ông ta không phối hợp, tôi sẽ đốt nhà!” Trang Dật Dương quay lưng lại với chúng tôi, kiên quyết nói ra những lời này, có thể thấy anh ấy hận đến mức nào.

Nhốt mình trong phòng hai ngày khiến anh ấy thay đổi cả về ngoại hình, tính cách và tính tình.

Trang Giai Kỳ còn muốn nói gì nữa nhưng bị tôi kéo tay áo lại, lúc này không cần thuyết phục nữa, anh ấy sẽ không tham gia đám tang của ông Trang. Không đi đập vỡ quan tài đã là tốt lắm rồi, đừng ép anh ấy nữa, bây giờ người khó chịu trong lòng nhất có lẽ chính là anh ấy.

Sau khi Trang Giai Kỳ rời đi, tôi luôn theo sau Trang Dật Dương, tôi không biết phải làm sao để an ủi anh ấy. Ông Trang đã viết gì trong bức thư tuyệt mệnh? Hơn nữa cuốn nhật ký và di vật của mẹ anh ấy có bí mật lớn đến mức nào?

“Em không cần phải đi theo anh, anh không sao! Chăm sóc cho con đi, đừng để anh lo lắng!” Trang Dật Dương quay đầu, nhẹ nhàng nói với tôi, thậm chí còn rặn ra một nụ cười khó coi hơn cả khóc để an ủi tôi.

“Con mình có mẹ em trông rồi, bây giờ em chỉ muốn ở cạnh anh! Trang Dật Dương, anh nghe này, chỉ cần anh không đuổi em đi, em sẽ luôn ở bên cạnh anhl” Tôi ôm lấy anh ấy, ngại ngùng định hôn anh ấy nhưng lại bị anh ấy né đi.

“Anh chưa tắm, bẩn lắm!”

“Nhưng em không để ý!”



“Anh để ý, Lâm Tĩnh Văn, em không hiểu anh nói gì sao? Anh rất bẩn, rất bẩn!” Trang Dật Dương bỗng nhiên đẩy tôi ra rồi hét lớn, trong mắt hiện lên vẻ đau khổ.

Tôi xót xa lập tức rơi nước mắt, tôi cố chấp lao đến tiếp tục ôm lấy anh ấy, “Không, anh không bẩn chút nào, em muốn ôm anh, muốn hôn anh, anh là người đàn ông của em. Em muốn dựa vào anh, anh không được đẩy em ra, vĩnh viên không được!”

Nước mắt của Trang Dật Dương rơi trên trán tôi, đàn ông không dễ rơi nước mắt, chỉ là chưa chạm đến nỗi đau, lúc này chắc chắn anh ấy rất đau lòng.

Đột nhiên anh ấy ôm chặt lấy tôi, nước mắt nóng hổi rơi lã chã xuống cổ tôi khiến tôi đau lòng, anh ấy nghi ngờ bản thân rất bẩn, cũng giống như việc không thể buông bỏ những chuyện của đời trước, có điều đổi lại là ai sợ rằng cũng không thể buông bỏ.

Mùng một Tết vô tình bị vạch trân thân thế, ngay sau đó người thân lại qua đời, cú đả kích như vậy, nếu là một người bình thường đều không thể trụ nổi. Tôi hy vọng Trang Dật Dương sẽ khác, anh ấy nhất định sẽ chống đỡ được cả bầu trời.

Ông Trang đột nhiên qua đời, đem đến một sự đả kích to lớn cho nhà họ Trang, cổ phiếu tụt dốc, mạng lưới quan hệ bắt đầu thu hẹp. Trang Vân Đào thuận lợi có được tài sản mà Trang Dật Dương từ bỏ, nắm chắc vị trí chủ tịch.

Nếu nhất định phải tìm ra một điểm không như ý, đó là ông ta đã đón tất cả những người phụ nữ bên ngoài về, bày ra một bàn mạt chược, náo loạn đến mức gà bay chó chạy, Trang Giai Kỳ tức giận dọn ra khỏi nhà họ Trang.

Đồ vật mà Trang Dật Dương cần cũng không cho anh ấy đến lấy. Trang Vân Đào đã cho người mang đến, bao gồm cả cuốn nhật ký kia.

Trang Dật Dương chỉnh thức đổi tên trên hộ khẩu thành Dạ Dương, đồng thời tuyên bố công khai, từ nay sẽ rời khỏi nhà họ Trang. Mọi người phải biết rằng công ty của anh ấy mới thành lập không lâu, tuyên bố như vậy không khác nào tự cắt mất đường lui của mình, hoàn toàn không để lại một chút gì.