Tôi không thể tin được, Trang Vân Đào thậm chí còn chất vấn ông Trang, “Bố, bố nói gì đi, chuyện này rốt cuộc có phải là sự thật không?”
Trang Dật Dương cũng bất lực buông tay ra, đi đến bên cạnh ông nội, “Ông nội, ông nói cho cháu biết, mọi chuyện đều không phải sự thật. Là người đàn bà này nói bậy!”
Tôi không biết phải đối mặt với tất cả những chuyện này như thế nào, nhìn Trang Dật Dương đau đớn mà tôi không thể làm gì, chỉ hy vọng anh ấy có thể bình tĩnh lại, bất kể chuyện này là thật hay giả thì đều không phải lỗi của anh ấy. Dù mẹ anh ấy thực sự làm ra chuyện như vậy, tôi cũng nghĩ chắc chắn là có nồi khổ riêng.
Ông Trang bị tất cả mọi người chất vấn, trong phút chốc như đã già đi rất nhiều, còn lòng tôi lại như bị dội một gáo nước lạnh, đây hoàn toàn là sự thật. Nếu không lúc trước Châu Tư Dĩnh đã không nói rất nhiều lần rằng, cô ta nhất định sẽ lấy Trang Dật Dương. Sợ rằng chuyện này là thủ đoạn cô ta dùng để uy hϊếp ông Trang.
Nhưng không biết là nguyên nhân gì nên chưa từng nói, chuyện như vậy nói ra cũng là kinh thiên động địa.
“Việc đã đến nước này, ông cũng không còn gì để nói. Chuyện năm đó đều là lỗi của ông, không liên quan đến mẹ cháu. Chỉ có một lần như vậy, sau đó liền có Dật Dương. Ban đầu ông cũng không biết chuyện này, cho đến sau này khi Vân Đào liên tiếp nɠɵạı ŧìиɧ, mẹ cháu mới nói cho ông, đồng thời nói Vân Đào đã nghỉ ngờ đứa con này không phải của nó. Dật Dương, người tạo ra bi kịch cho cháu và mẹ cháu chính là ông!” Ông Trang nói xong những lời này không nói thêm gì nữa.
Trang Vân Đào tức tối đập nát hết đồ đạc trong nhà, sau đó chạy ra ngoài, còn Trang Dật Dương ngã nhoài xuống ghế sô pha, không nói một lời. Tôi muốn đến khuyên nhủ anh ấy, nhưng không biết phải khuyên gì.
Hôm nay tất cả mọi người có mặt đều biết bí mật này của anh ấy, anh ấy là một người hiếu thắng cỡ nào, làm sao có thể đối mặt với thân thế nhục nhã như vậy.
Ông Trang đi vào phòng làm việc, không ra ngoài nữa. Vốn là hai ông cháu bỗng nhiên trở thành hai bố con, sự thay đổi như vậy có lẽ không ai nghĩ tới.
Chẳng trách ông Trang luôn đối xử tốt với Trang Dật Dương, hóa ra bên trong còn tồn tại một mối quan hệ như vậy. Những sự tốt đẹp ấy có lẽ sẽ không lay động được Trang Dật Dương nữa, ngược lại còn khiến anh ấy cảm thấy ghê tởm, vì tôi hiểu nên cảm thấy đau lòng thay cho anh ấy.
Nhưng tất cả những điều này vốn dĩ không phải lỗi của anh ấy, thực sự không phải lỗi của anh ấy. Là ân oán của đời trước, không liên quan gì đến anh ấy, anh ấy không cần phải đau khổ như thế.
Sau khi anh ấy lại đẩy tôi ra lần nữa, tôi ôm chặt lấy anh ấy, “Thực ra em cũng không phải con gái ruột của bố em, lần trước mẹ em phản đối chúng ta yêu nhau, mới nói ra bí mật này! Vì vậy cảm giác của anh em cũng hiểu. Nhưng chúng ta có gia đình của chúng ta, có Quả Quả, sau này sẽ có thêm thật nhiều con. Chúng ta sẽ ở bên nhau, sẽ ở bên nhau cả đời!”
Chỉ cần anh không buông tay em ra, em sẽ luôn bên cảnh anh. Tôi nói trong lòng như vậy.
“Ông chủ tự sát rồi!” Quản gia đau lòng báo tin, chỉ thấy Trang Dật Dương lập tức xông vào phòng làm việc, những người khác cũng theo sau, ngoại trừ Trang Vân Đào đã ra khỏi nhà.
Ông Trang ngã trên mặt đất, hoàn toàn tắt thở, ông ta dùng dao găm đâm vào tim mình, chắc chăn rất đau, cách thức quyết liệt như vậy là để cho Trang Dật Dương không hận ông ta nữa. Trên bàn vẫn còn một bức thư tuyệt mệnh, tôi không biết đã viết những gì, nhưng Trang Dật Dương đọc xong đã khóc như một đứa trẻ.
Ông nội trở thành bố, lúc này anh ấy cũng không dám gọi, chỉ biết khóc. Tôi ôm anh ấy vào lòng, khóc đi, khóc được sẽ nhẹ nhõm hơn. Ông Trang chết đi vừa là giải thoát vừa là trốn chạy, ông ta để lại tất cả sự tủi nhục cho một mình Trang Dật Dương gánh vác.
Anh ấy thậm chí còn không tìm được một người để trách cứ và chất vân, họ đều đã chết. Bao năm qua, trong lòng ông Trang sợ rằng cũng không hề dễ chịu, con đường Trang Dật Dương đi, ông ta đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, là con trai hay cháu trai, có lẽ đối với ông ta cũng không còn quan trọng nữa.