Chương 57

Chương 57: Tất cả đều do cô gieo gió gặt bão

Cơn thịnh nộ từ trên người Hoắc Anh Tuấn dần lan ra, im hơi lặng tiếng mà bao trùm lên cả phòng bệnh.

Dù cho bây giờ anh không hề nói một chữ nào, nhưng Đường Hoa Nguyệt cũng đã nhận ra được sự căm phẫn của Hoắc Anh Tuấn.

Cô thấy anh nâng mắt nhìn mình, cảm giác như đồng thời anh cũng đang tra tấn thần kinh của mình, treo mình lên giá treo chữ thập.

Đường Hoa Nguyệt nhịn không được rụt cổ lại.

Anh bước đến chỗ cô. Mới vừa đi vài bước, cô đã kích động xốc hẳn chăn ra mà xuống giường: “Anh đừng lại đây!”

Người đàn ông thấy hành động của cô như bình thường, thậm chí có thể coi là động tác nhanh nhẹn, có chỗ nào giống một người bệnh nặng, hoặc là một người bệnh nan y mới ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt chưa được hai ngày đâu.

“Đường Hoa Nguyệt!” Hoắc Anh Tuấn khó có thể tin lại tức giận khôn nguôi, bước hai ba bước đến trước mặt cô.

Cô vừa muốn chạy, anh đã một tay bắt lấy cánh tay cô, mạnh mẽ ép cô lên trên tường, ngón tay hung hăng bóp vào cổ cô, gầm lên, rít gào vào Cô: “Đường Hoa Nguyệt, con mẹ nó cô lại gạt tôi!”

Đôi mắt đen trẳng rõ ràng của cô nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, sự phẫn nộ và hô hấp của anh đan vào cùng một chỗ.

“Là do anh không chịu buông tha tôi!” Hai tay Đường Hoa Nguyệt dùng sức bắt lấy tay anh, ý đồ làm cho hô hấp của mình thông thuận hơn: “Nếu tôi không lừa anh, tôi còn có đường sống sao?”

“Cho nên cô gạt tôi?” Khí thể của người đàn ông quá mức hắc ám bức người, ngón tay bóp cằm nàng kia chưa từng dùng lực lớn đến vậy.

“Đúng vậy đó.” Đường Hoa Nguyệt nhếch môi, trong ánh mắt sáng rỡ tràn đầy hận ý: “Tôi không lừa anh, làm sao anh có thể đồng ý ly hôn với.

Nhưng hình như tôi đánh giá cao anh rồi. Mặc dù tôi sắp chết, mặc dù anh có chút mềm lòng, nhưng anh vẫn muốn trả thù tôi như trước, vẫn không muốn buông tha tôi như trước !”

“Chúng ta như nhau thôi, ai cũng đừng trách ai máu lạnh vô tình.”

Hoặc Anh Tuấn vào giờ khắc này vô cùng hối hận, trong cuộc đối thoại giữa anh và Hoắc Cao Lãng vào mười phút trước, dính dáng đến người phụ nữ ác động xấu xa Đường Hoa Nguyệt này.

Cô quả thực xấu xa thấy rõ, ác độc từ trong xương tủy!

Nhắc tới cô với Cao Lãng, đều là sự sỉ nhục đối với nó!

L*иg ngực người đàn ông chất chứa lửa giận cao đến vạn trượng, lại thêm anh không cách nào bỏ qua cũng không cách nào khống chế sự ghen ty, giọng điệu gần như nghiến răng nghiến lợi.

“Xem ra là cô thật sự thực yêu Lục Xuyên Mạn, sinh con cho hăn ta, bây giờ còn không từ thủ đoạn, nghĩ tất cả biện pháp muốn cùng hắn ta ‘người có tình rồi sẽ tìm về với nhau”?”

“Ha ha, kế hoạch tốt lắm. Biết tôi sẽ mềm lòng, thông cảm cho cô, dùng loại thủ đoạn này áp chế tôi ly hôn với cô, thả tự do cho cô” Anh nhếch môi cười, nụ cười tựa như ma quỷ, đáng sợ rét cả người: “Đường Hoa Nguyệt, tôi gϊếŧ chết cô là được rồi.”

Anh thật sự muốn bóp chết cô, băng hàn trong mắt đỏ tươi một mảnh, mang theo hận ý mãnh liệt lại thêm sự căm thù vì bị phản bội, gân xanh trên trán lẫn mu bàn tay nổi lên dữ dội.

Đường Hoa Nguyệt chỉ uống thuốc giảm đau có hiệu quả tốt, cảm giác đau đớn tận tim gan không lớn nữa, nhưng cũng không có nghĩa là thật sự hết bệnh rồi.

Cô không hề sức phản kháng khi đang trong tay một người đàn ông to lớn, gương mặt vốn tái nhợt giờ đã phiếm hồng. Đúng lúc sắp chấm dứt hơi thở, anh dứt khoát buông lỏng tay ra.

Thân thể gầy yếu của Đường Hoa Nguyệt khom xuống, ho đến tê tâm liệt phế, hớp từng ngụm oxy trong không khí.

“Tôi sẽ không ra tay.’ Đáy mắt người đàn ông phụt ra phân nộ đủ để cho cô không thể nhúc nhích: “Bóp chết loại người như cô, quả thực ô uế tay của tôi.”

Đường Hoa Nguyệt chịu đựng sự đau rát nơi khóe mắt, nhưng cô biết không đủ. Cái Lục Xuyên Mạn muốn là cô và Hoắc Anh Tuấn ly hôn nhau, cho dù ly hôn không thành công, cái mà Lục Xuyên Mạn muốn nhìn thấy hản là cũng là nàng cùng Hoắc Anh Tuấn hoàn toàn náo loạn.

Như vậy, anh trai mới có đường sống…

Đường Hoa Nguyệt cười nhạo nhìn anh, kí©h thí©ɧ anh: “Hoắc Anh Tuấn, anh có giỏi thì bóp chết tôi đi, bằng không tôi còn sẽ nghĩ tất cả biện pháp để ly hôn với anh. Còn có Xuyên Mạn, anh ấy sẽ… AI”

Bên hông cô chợt căng thẳng, hông của cô bị người đàn ông dễ dàng ôm vào trong lòng.

Thân thể của cô hung hăng đυ.ng vào ngực anh, anh dùng lực mãnh liệt, không lưu lại đường sống, cô theo bản năng bảo vệ bụng, giây tiếp theo cô đã bị anh bế đứng lên, quăng trở về trên giường.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông âm trầm lại nham hiểm gần như có vô vàn áp bức, đặt cô dưới thân mình.

“Hoắc… A.” Đường Hoa Nguyệt cũng không kịp nói chuyện, môi đã bị người đàn ông hung ác hôn lên.

Hông của cô thiếu chút nữa đã bị đứt rời, cảm xúc của người đàn ông hoàn toàn lạnh lẽo. Hai chữ “Xuyên Mạn” được thốt ra từ miệng cô, có biết bao ghê tởm lẫn đáng hận.

Nụ hôn này không có một chút du͙© vọиɠ, lại tàn sát bừa bãi vô cùng, tràn ngập hơi thở cường thế với ý muốn chiếm đoạt, hoàn toàn xâm chiếm và làm chủ hô hấp của cô.

Tựa như dây cung căng cũng có lúc sẽ đứt, nỗi ưu tư tìm không thấy nơi phát tiết, bắt đâu càn quấy.

Chờ trên môi cảm nhận được đau đớn mãnh liệt, đến lúc mùi máu tươi nháy mắt lan tràn khắp trong miệng, Hoắc Anh Tuấn mới buông lỏng Đường Hoa Nguyệt ra, trên cánh môi xuất hiện một miệng vết thương xinh đẹp.

Là do Hoắc Anh Tuấn cản, anh nhìn chằm chằm cô với sát ý lạnh thấu xương, sức lực trên bàn tay đang bóp chặt cằm cô lớn đến sắp bóp nát xương cốt của cô.

“Tôi thiếu chút nữa đã quên, cô mang thai.

Không có bệnh, vậy trong khoảng thời gian này cô ở trong này dưỡng thai đi. Tôi muốn cho Lục Xuyên Mạn biết, tình nhân của hắn ta ở chỗ tôi vui vẻ biết bao nhiêu, không nỡ rời xa tôi biết bao nhiêu. Mà cô…’ Giọng nói của anh lạnh lùng: “Cô chịu trách nhiệm sinh đứa con cho tôi, bản thân tôi muốn xem xem, sinh con cho người mà mình không thích, có phải là một loại tra tấn từ thể xác đến linh hồn hay không”

Ngón tay Đường Hoa Nguyệt năm thật chặt, tuyệt không hề hé răng.

Hiệu quả của thuốc đã dần mất đi, cơn đau đớn đang thổi quét toàn thân cô, lại thêm một lần bạo ngược e rằng cô sẽ không chịu nổi nữa.

Người đàn ông thấy ci6 nhu thuận, ý lạnh trào phúng trong mắt càng rõ ràng hơn.

“Đường Hoa Nguyệt, cô có ngày hôm nay, tất cả đều là do cô gieo gió gặt bão!”

Hoắc Anh Tuấn xoay người đi, lại nhìn đến điểm tâm và bánh kẹo chất đầy trên bàn mà anh mới mua về.

Người đàn ông cầm lấy, ném toàn bộ xuống đất.

Sau đó, dáng người cao to không chút do dự nghênh ngang rời đi.

Trong phòng bệnh bắt đầu khôi phục sự im lặng.

Đường Hoa Nguyệt trợn tròn mắt lắng lặng nhìn trần nhà, cổ chỗ bị bóp để lại vết tích ghê người, nhưng cô cũng không cử động gì.

Rất lâu sau, cô lấy tay sờ sờ mặt, mới phát hiện ngón tay lạnh lão.

Trên đầu ngón tay còn mang theo chất lỏng ướŧ áŧ.

Đường Hoa Nguyệt nhịn không được nở nụ cười, cười đến vừa thê lương vừa cay đảng.

Vì sao vận mệnh lại muốn đối xử với… một người sắp chết như vậy chứ?