Chương 47: Chỉ cần cô sống sót
Khương Mạc Tà nghi ngờ cau mày nói: “Bệnh tình của cô ấy đã rất nghiêm trọng rồi, có thể không sống được một tháng. Anh là chồng của cô ấy mà lại không biết sao?”
Thật chấn động!
Hoắc Anh Tuấn giống như bị sét đánh, trong đầu trống rỗng! Trái tim anh như bị một con quái vật nào đó xé nát, đau đến mức hít thở cũng khó khăn.
Sau đó Khương Mạc Tà lại nói thêm gì đó, nhưng anh đã không nghe rõ nữa rồi.
Đường Hoa Nguyệt bị ung thư máu giai đoạn cuối, chỉ còn sống được một tháng. Làm sao có khả năng, làm sao có thể?
Nhưng anh bỗng nhiên nhớ lại trước đây, mặt cô đầy máu ngất xỉu ở trước mặt anh, nhớ lại sắc mặt cô luôn tái nhợt, nhớ lại răng lúc trước cơ thể cô rõ ràng rất khỏe mạnh, bây giờ thì động một chút là ngất xỉu.
Hoắc Anh Tuấn cũng từng nghỉ ngờ cơ thể cô có vấn đề, nhưng mỗi lần kiểm tra đều nói cô không sao, lần trước máu chảy không cầm lại được, bác sĩ cũng viết phiếu báo bệnh là vỡ màng trong mũi.
Rõ ràng là không liên quan gì đến bệnh ung thư máu!
Khương Mạc Tà hét lên với Hoắc Anh Tuấn mấy lần, Hoắc Anh Tuấn bỗng nhiên như bị điếc, nửa câu trả lời cũng không có.
Khương Mạc Tà cau mày, thì thầm một câu: “Người kiểu gì vậy, bây giờ không phải nên quan tâm đến bệnh tình của bệnh nhân sao? Tự nhiên lại không nói chuyện.”
Khương Mạc Tà vừa định bước đi thì cánh tay anh ta bị Hoắc Anh Tuấn bắt lấy.
Lực nằm rất lớn thiếu chút nữa làm cánh tay của anh ta gấy luôn.
“Cô ấy được đưa đến đâu rồi?”
Khương Mạc Tà bị đau đến mức nhăn mặt méo mó, nói ra vị trí.
Hoắc Anh Tuấn xoay người rời đi, nhưng đột nhiên anh loạng choạng suýt ngã xuống.
Khương Mạc Tà trong tiềm thức muốn đưa tay ra đỡ, nhưng Hoắc Anh Tuấn đã nhanh tay vịn vào tường, vội vã rời đi.
Ánh mắt Khương Mạc Tà sâu thẳm.
Khương Mạc Tà cho rằng, người này chỉ biết tắt điện thoại của vợ, không xứng đáng làm chồng, chứ có nghĩ anh ta đối với bệnh nhân ung thư máu giai đoạn cuối máu lạnh vô tình như thế đâu.
Hoắc Anh Tuấn đi tới phòng chăm sóc đặc biệt.
Qua cửa kính thủy tinh trong suốt, anh nhìn thấy người đang nằm trên giường bệnh, trên người gắn rất nhiều ống dẫn, đeo mặt nạ dưỡng khí.
Khuôn mặt của Đường Hoa Nguyệt không thể dùng từ tái nhợt để hình dung nữa rồi, bệnh rất nặng.
Anh đứng nhìn cô, dáng người cao thẳng.
Bên cạnh có những âm thanh rất ồn ào, những tiếng khóc cực kỳ bi thương.
Nhưng anh lại không có biểu cảm gì, bất động như người gỗ.
Qua một lúc lâu sau đó anh mới chạm vào điện thoại và bấm một dãy số, giọng nói của anh lạnh lùng tới mức dường như khiến nước đông lại thành băng…
“Điều tra bác sĩ lúc trước trực tiếp thực hiện ca phẫu thuật cho Đường Hoa Nguyệt, từ khi anh †a tiếp tay cho Đường Hoa Nguyệt, điều tra tất cả về anh tai”
La Cơ Vị Y không hỏi Hoắc Anh Tuấn chuyện gì đã xảy ra, lập tức đi điều tra.
Sau khi cúp máy, Hoắc Anh Tuấn buông tay xuống, hơi mát xâm nhập vào xương máu lan ra khắp tứ chỉ.
Anh nhìn chằm chằm Đường Hoa Nguyệt trong phòng bệnh, ánh mắt ẩn ẩn vỡ vụn, cầm chắc chiếc điện thoại trong tay mới có thể kiềm chế lại nỗi bất an và sợ hãi trong tim.
Hoắc Anh Tuấn hận Đường Hoa Nguyệt, nhưng anh chưa từng nghĩ rằng sẽ khiến cô ấy chết thật.
“Đường Hoa Nguyệt, tôi hận cô không chết sớm đi!”
Lúc đó Đường Hoa Nguyệt rõ ràng là giật mình, đột nhiên cười lớn, bây giờ nghĩ kĩ lại, đó rõ ràng là tuyệt vọng và bi thương.
Ánh mắt Hoắc Anh Tuấn trong nháy mắt trở nên rời rạc, sau đó nhắm mắt thật sâu, trong đầu loạn thành một mớ rối ren, nhiêu hình ảnh trước đây liên tục hiện lại trong tâm trí.
Chính tại lúc này, chuông điện thoại đột nhiên reo lên.
Hoắc Anh Tuấn cúi đầu xem, là bố Đường gọi điện tới.
“Tuấn à” Điện thoại kết nối, giọng của bố Đường có một chút tang thương, quần bách cất lên: “Tuấn, chuyện đó…con có biết tình hình hiện tại của cô Từ như thế nào không?”
Mặc dù trước đây Từ Uyển Nhan là con gái nuôi của ông, nhưng ông rất ít khi nào quản lý chuyện gia đình, cũng không thân cận với Từ Uyển Nhan nên cảm tình đối với cô ta cũng rất nhạt nhòa.
Nhưng mà chuyện lần này lớn đến mức như vậy, lại liên quan đến Đường Hàn Khiết nên trong lòng ông rất lo lắng và hỗn loạn, đến nỗi nói chuyện cũng cẩn thận từng li từng tí.
Có y tá đến bảo Hoắc Anh Tuấn ký tên, còn đưa cho anh báo cáo về bệnh tình của Đường Hoa Nguyệt, Hoắc Anh Tuấn mặt không biểu cảm kí giấy: “Cô ấy đã qua khỏi cơn nguy kịch rồi, tình trạng cũng không nghiêm trọng lắm”
Bố Đường thở phào nhẹ nhỏm, hơi do dự nhưng vấn nói: “Tuấn à, con…chú biết chuyện này nói ra như vậy thì không hợp lí lắm, nhưng mà, chú thật sự không nghĩ ra được cách nào khác nữa, con có thể nào, có thể nào cho chú mượn một ít tiên không…
Ông đã không còn mối quan hệ nào nữa, không ai chịu giúp ông ấy, ông ấy biết Đường Hoa Nguyệt và Hoắc Anh Tuấn ly hôn, ngay cả tín vật định tình trước đây cũng đã bị mất rồi, về nguyên tắc thì không nên đến tìm Hoắc Anh Tuấn, nhưng…
Nhưng hiện tại lúc này ông không thể làm gì khác được! Chuyện sóng gió náo động của Hàn Khiết đã khiến cộng đồng mạng đều mong anh ấy chết đi, nhưng chuyện cưỡиɠ ɧϊếp hay gϊếŧ người diệt khẩu thì con trai ông tuyệt đối không làm đâu!
Trong chuyện này chắc chắn có hiểu lâm, ông cần phải nhanh chóng gom góp để tìm một luật sư, trước tiên là xem xét kết quả của Hàn Khiết như thế nào, rồi mới rửa sạch tội danh cho anh ta.
Hoắc Anh Tuấn nghe bố Đường tự xưng như vậy hai đầu chân mày anh hơi nhíu lại, anh nói: “Được”
Bố Đường sững người, không ngờ rằng Hoắc Anh Tuấn lại nhanh chóng đồng ý như vậy, nhưng không để ý được nhiều như vậy, liền nói: “Tốt, tốt!
Chú cảm ơn con, Tuấn à, chuyện này con đừng nói với Hoa Nguyệt, đây tính là chú nợ con, sau này nhất định sẽ trả lại cho con”
Hoắc Anh Tuấn nghe giọng điệu của bố Đường thật xa cách không giống như ba vợ đang nói chuyện với con rể, ngón tay trắng nõn đột nhiên siết chặt tờ báo cáo.
Anh nhướng mắt nhìn Đường Hoa Nguyệt vẫn chưa tỉnh trong phòng một cái, đáy mắt sóng ngầm cuộn trào dữ dội, nhưng cuối cùng không nói gì, đồng ý và kết thúc cuộc gọi.
Cúp máy, thân hình gầy yếu của bố Đường dựa vào tường, hít một hơi thật sâu.
Ông ấy đã già đi nhiều, mái tóc đen bây giờ đã có nhiều tóc bạc, trên má có nếp nhăn, đã héo rũ đi rất nhiều.
Điện thoại đột ngột rung lên, tài khoản ngân hàng đã nhận được chín trăm triệu, bố Đường nhìn chằm chằm vào những con số, mũi chua xót.
Ông vội vàng đưa tay lên lau những giọt nước mắt đang trào ra, vội vã tới văn phòng luật sư.
Tình trạng của Đường Hoa Nguyệt vẫn rất xấu, Hoắc Anh Tuấn không dám rời khỏi, anh chở ở bệnh viện cả một đêm, bác sĩ cho phép anh mặc quần áo vô trùng vào thăm Đường Hoa Nguyệt, tốt nhất là tất cả mọi người trong nhà đều đến để nói chuyện cùng cô, đánh thức cô.
Tuy nhiên thời gian có hạn, cần tự mình kiểm soát.
Lúc nói chuyện với bố Đường, ông ấy không hề nhắc đến bệnh tình của Đường Hoa Nguyệt, Hoắc Anh Tuấn đoán là Đường Hoa Nguyệt không có nói bệnh tình của mình cho ai biết, cũng sẽ càng không thông báo cho gia đình đến đây.
Hoắc Anh Tuấn mặc quần áo vô trùng, bước vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Anh đứng trước giường bệnh của Đường Hoa Nguyệt.
Trước khi bước vào Hoắc Anh Tuấn có rất nhiều điều muốn nói với Đường Hoa Nguyệt, những ân oán thị phi trong quá khứ, những bất hạnh giữa bọn họ, và những thứ chết tiệt trong lòng mà anh vẫn chưa thể buông xuống, đó làn nỗi quan tâm đến cô.
Nhưng bây giờ, anh nhìn chăm chú vào khuôn mặt không huyết sắc, không có chút tiếng động của Đường Hoa Nguyệt, như một cái gai trong cổ họng, không nói nên lời.
Cho đến cuối cùng, Hoắc Anh Tuấn mới nói ra.
“Đường Hoa Nguyệt”
Anh giữ chặt chiếc nhân trong tay, âm thanh khàn khàn trâm đυ.c như nặng ngàn cân.
“Chỉ cần cô sống sót, tôi sẽ tha thứ cho cô…”