Chương 8

Chuyện của Hải Sơn khiến cho cả Trương Thành và Dương Khuê đều nghi ngờ lẫn nhau. Xét cho cùng, không hẳn là Trương Thành không đυ.ng tay vào chuyện này. Đúng là ông ta có cho người theo dõi Dương Khuê, vì mục đích cá nhân chứ cũng không hẳn là vì muốn trói buộc cô.

Dương Khuê nhìn chòng chọc ông Thành một lúc lâu, cảm thấy không thể tin tưởng được ông ta.

Trương Thành cũng vậy, ông ta nhìn lại cô, để chứng minh mình không nói dối.

Dương Khuê rời khỏi giường, đến cây mắc áo, lấy ra tờ giấy khám bệnh của Hải Sơn và đưa cho ông ta.

- Bằng chứng xác thực, rõ ràng anh ta bị đám vệ sĩ của ông đánh cho nhừ tử thế này, ông còn chối?

Trương Thành cầm tờ giấy khám bệnh, đọc lướt qua một chút rồi quăng xuống giường.

- Cái này đâu có chứng minh tôi là người đánh cậu ta? Tờ giấy này chỉ chứng minh thương tích của cậu ta thôi.

Ông Thành chẹp miệng, nằm dài ra giường, vung vẩy bàn chân. Giờ thì dễ rồi, muốn lừa Dương Khuê cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn.

- Ông... Thế nếu không phải ông thì là ai?

Dương Khuê hậm hực. Cô ngồi phịch lên giường, không kìm chế được mà cáu giận. Trương Thành phụt cười khi thấy biểu hiện này của cô.

- Tôi làm sao mà biết? - Trương Thành nhún vai. - Nhưng nếu em muốn biết, tôi sẽ tìm hắn cho em.

Trương Thành lân la cầm lấy tay cô, kéo cô về phía mình, như mọi ngày. Dương Khuê hậm hực rút tay về, ngồi thẳng dậy. Tự dưng cô lại cảm thấy hành động của mình có chút buồn cười. Tại sao cô lại thể hiện ra những mặt này trước Trương Thành? Không được, dạo gần đây cô đã quá dễ dãi rồi.

Dương Khuê đứng dậy, đi ra khỏi phòng.

- Nếu như không tìm được, thì điều đó có nghĩa là, ông sai người đến đánh anh ấy.

Dương Khuê hạ chỉ thị, bất ngờ trở nên kiêu kỳ và đỏng đảnh y hệt như một cô gái được bao nuôi đang nũng nịu với bố đường của mình. Nếu là những cô gái khác, có lẽ lời nói ấy đã chẳng có tác dụng. Nhưng người nói ra nó lại là Dương Khuê, với một gương mặt xinh đẹp, đầy thần khí và cuốn hút.

Trương Thành nhìn theo cô, cười khẩy. Giờ thì ông đã hiểu tại sao trước đây, có vô vàn những người đàn ông đổ rạp dưới chân cô. Với dáng vẻ kiêu kỳ ấy, bất kỳ người đàn ông nào cũng phải yêu thương và nhớ nhung.

***

Dương Khuê ngồi vắt vẻo dưới ghế sô pha ở phòng khách, bĩu môi, chán chường. Cảm giác lúc này cứ kỳ lạ thế nào, Dương Khuê không định hình được. Cô cảm thấy khó chịu và một chút tội lỗi, có lẽ là vì bản thân cô thừa nhận mình đã trót đổ lỗi cho Trương Thành. Trong khi, Hải Sơn bị đánh, không cần biết là do ai đứng đằng sau, nhưng không phải đều bắt nguồn từ cô hay sao?

Cô thở dài thườn thượt, với tay cầm điều khiển để tắt ti vi đi. Tiếng léo nhéo từ ti vi khiến cô đau hết cả đâu.

Trong đầu cô toàn hình ảnh của Trương Thành. Không biết liệu ông ta có buồn bực không? Khi bị nghi oan như vậy?

Dù có sắt đá thế nào thì ông ta cũng là con người, cũng biết đau buồn, khổ sở.

Dương Khuê nghĩ vậy, bèn vào bếp, lục đυ.c một lúc, nấu cho Trương Thành một bát chè hoa nhài. Chắc cái này có thể giúp ông Thành bớt mệt mỏi và đau đầu, biết đâu sẽ xí xóa vụ giận hờn vô cớ kia của cô. Núp bóng ông ta cũng tốt, chỉ có điều, cô phải chú ý cẩn thận, không nên làm ông ta nổi giận.

Dương Khuê gõ cửa ba tiếng, không có ai trả lời.

- Ông Thành? Có trong đó không? - Cô hỏi cho có, rồi mở cửa đi vào trong phòng.

Lúc này đã gần sáng, Trương Thành ngủ say tít mít, nằm vật trên giường. Áo bông tắm cũng xộc xệch, để lộ một mảng ngực trần và đôi chân dài. Dương Khuê cúi đầu, liếc xéo một phát, rồi thôi. Cô không dám nhìn vào nữa, trái tim thì đập thình thịch như trống bỏi.

Dương Khuê đỏ bừng mặt, đứng đực ra đó một lúc lâu. Cô để cái khay đựng bát chè lên bàn nhỏ cạnh giường, quay sang kéo chăn lên đăp cho ông Thành, che đi phần hở hang kia.

- Tôi chỉ không muốn ông bị cảm lạnh thôi đấy nhé.

Dương Khuê thì thào, rón rén đắp chăn cho ông Thành xong rồi chuồn khỏi phòng. Cô dựa vào cửa, thở hắt ra, không tin vào được cảm xúc của mình lúc này.

Cái gì đây? Mặt thì đỏ lựng như gấc, còn tim thì đập thình thịch, cả người nóng bừng cứ như thể đang bị hun khói vậy. Đây là cảm giác gì? Cô để ý đến người đàn ông kia rồi ư?

Cùng lúc này, ở trong phòng, Trương Thành mở mắt ra. Đôi mắt đen láy của ông ta hướng về phía cửa ra vào.

Cũng giống như Dương Khuê, ông ta cũng cảm thấy kỳ lạ. Chỉ có điều với một người đàn ông luống tuổi, mọi thứ không còn mãnh liệt được như trước nữa. Trương Thành biết cảm giác này là gì, ông nghiến răng, nhìn bát chè hoa cúc trên bàn. Ông không thể chấp nhận nó được.

***

Hải Sơn thở dài khi, ngồi dựa lưng vào bệnh viện. Anh ta đã thức nguyên cả đêm, chỉ để nghĩ về những điều mà Quân đã nói với mình. Những thắc mắc về bí mật của Quân khiến cho anh đau hết cả đầu.

Tại sao cả hai bố con họ lại dính đến Dương Khuê? Rốt cuộc thì Dương Khuê đã làm gì để vướng vào cái ổ xã hội đen đáng sợ thế này?

Hải Sơn muốn vò đầu bứt tai, nhưng cánh tay đau bị bó chặt khiến anh chẳng thể cử động được nhiều.

Đúng lúc này có tiếng gõ cửa vang lên, Dương Khuê thò đầu vào.

Hải Sơn ra vẻ tươi tỉnh, nhoẻn miệng cười với cô. Anh đã chờ cô cả đêm.

- Đến rồi hả?

Dương Khuê gật đầu, ngồi xuống bên cạnh giường, giơ lên một cặp l*иg cháo.

- Không những đến, còn có đền bù nữa này.

- Đền bù cái gì? - Hải Sơn bật cười, dù rằng mọi thứ nó đang đi đúng hướng mà anh ta muốn.

- Dù sao cũng là tại tao nên mày mới bị đánh như này. Cần có tí trách nhiệm chứ.

Dương Khuê chẹp miệng, mở cái cặp l*иg ra và xúc thìa cháo, thổi nguội rồi đút cho anh ta.

- Này, nhưng dù thế nào thì tao cũng vẫn không hiểu, sao mày lại bị đánh như thế chứ?

Hải Sơn ngậm đầy một mồm cháo, ngúc ngắc đầu. Dương Khuê đang mong chờ một câu trả lời, nhưng dĩ nhiên là Hải Sơn sẽ không nói sự thật cho cô. Còn Dương Khuê thì vẫn cứ khổ sở với suy nghĩ là tại mình nên Hải Sơn mới bị như vậy.

Nhìn Dương Khuê buồn bực, Hải Sơn muốn an ủi cô. Anh gượng giơ tay lên, cánh tay quấn đầy băng trắng, chỉ thiếu mỗi cái nẹp gỗ nữa là thật sự thành què rồi. Anh không với xa được đến người Dương Khuê.

Cô bật cười, ghé người lại gần cho anh ta được thỏa mãn ý nguyện. Dương Khuê đã quên béng mất cái chuyện Hải Sơn bán đứng mình và đưa cô đến chỗ tên Quân kia.

- Đừng có nhận lỗi về mình. Mọi chuyện không phải do mày.

Dương Khuê gật gù.

- Tất cả là tại tao. Nếu hôm đó tao không lừa mày đến chỗ tên Quân kia, thì cả hai chúng ta đều không vướng vào cái chuyện dẩm dớ như thế này.

Dương Khuê nghiêng đầu, giật mình khi nghe đến tên Quân. Lẽ nào chuyện này liên quan đến cậu ta? Rốt cuộc cậu ta là ai? Mà nếu như Hải Sơn biết rõ đến thế, lẽ nào chuyện này đều là giả, đặt ra để lừa cô?

Giữa Trương Thành, Hải Sơn và Quân, ai mới là người đáng sợ nhất đây?

- Quân là ai? - Dương Khuê hỏi dò.

Hải Sơn biết mình lỡ lời, vội vàng bịt lấy miệng. Hành động đó càng khiến Dương Khuê nghi ngờ anh ta hơn. Cô đang nghiêng về phía Trương Thành.

- Không có gì. Ý tôi là, hôm đó, tôi đã lừa cậu đến gặp tên Quân, cái tên lúc ở quầy bar. - Hải Sơn nằm dựa lưng vào thành giường, đánh trống lảng đến chuyện khác. - Nói chung là đừng có lo lắng nữa. Không phải lỗi của mày.

Dương Khuê gật đầu, biết thế. Cô muốn rời khỏi đây. Khi cô đứng dậy, chẳng biết vướng vào cái gì mà ngã hẳn người xuống, va vào người Hải Sơn. Anh ta la lên oai oái. Cả người bị băng kín mít rồi lại còn bị cô đè lên trên.

Dương Khuê vội vàng đứng dậy, xin lỗi rối rít. Đúng lúc này, cô nhận được tin nhắn của Trương Thành.

“Tôi tìm được thằng đánh cậu bạn của em rồi”.

Dương Khuê siết chặt cái điện thoại, cứ thế bỏ đi mà không chào Hải Sơn lấy một tiếng, cũng không để ý xem mình có bỏ quên lại cái gì không.