Dương Khuê vừa ngồi xuống xe thì đã nhổm dậy, ngoái đầu nhìn về phía sau. Chiếc xe đã chạy khỏi khu nhà xưởng một đoạn khá xa. Lúc này cô mới ngồi hẳn xuống, thở phào một hơi. Nhưng chẳng an tâm được lâu.
Trong cái hộc ghế trước mặt cô có để sẵn một con dao găm. Dương khuê chộp lấy, tháo vỏ, chĩa về phía Trương Thành.
- Ông theo dõi tôi! - Dương Khuê gằn giọng, ra vẻ đáng sợ nhưng thực chất không giấu nổi sự sợ hãi của mình.
- Tôi lại vừa cứu cô đấy. - Ông ta chẳng có biểu hiện gì là chột dạ hay bị bắt thóp. - Cô nên thể hiện lòng biết ơn chứ không phải chĩa dao vào tôi thế này đâu.
Ông Thành liếc nhìn cô, chờ đợi một sự đồng tình từ phía Dương Khuê.
Hai tay cô run lên. Rốt cuộc người đàn ông này muốn gì, tại sao lại theo dõi cô chứ? Ông ta muốn gì ở cô?
Dường như những câu hỏi mà cô nghĩ trong đầu đã được viết hết lên mặt, hoặc là ông Thành có khả năng đọc được suy nghĩ của cô.
- Tôi là chủ quán bar của cô. Tôi vừa ra tay nghĩa hiệp cứu cô hai lần, muốn cô đáp lại tấm chân tình này, thế thôi. - Ông Thành tự động trả lời tất cả những câu hỏi mà Dương Khuê đã đặt ra trong đầu mình.
Cô vẫn chưa thỏa mãn, cũng vẫn chưa hết sợ.
- Nhưng tại sao lại cứu tôi?
Ông Thành quay hẳn người sang phía Dương Khuê, mặc kệ con dao cô cầm đang chĩa về phía mình, ông ta rướn người lên, áp sát về phía cô. Ông Thành biết Dương Khuê chẳng dám đâm mình. Cô rụt người lại, lui về phía cửa xe. Ông Thành càng được nước tiến tới, chống tay lên thành xe và bao trọn cô trong lòng mình.
- Xinh đẹp thế này, tôi không nỡ để bị bắt nạt. - Ông Thành vuốt nhẹ lên gò má cô. Dương Khuê ngoảnh mặt đi.
Trong lòng cô chợt cảm thấy vừa kỳ cục, vừa buồn cười. Cảm giác thật khó tả. Thời điểm cô còn “hành nghề” đào mỏ, tìm kiếm đàn ông và lấy lòng họ, thi thoảng cũng là một việc khá khó khăn. Đâu phải đàn ông kẻ nào cũng giống nhau.
Nhưng hiện tại, khi đã rửa tay gác kiếm rồi, chẳng hiểu sao cô lại phải dính vào những chuyện thế này. Đàn ông có tiền, hay là có nội hàm, đều thế hay sao? Thích phẩm vị của những cô gái trông có vẻ xinh đẹp theo kiểu ngây thơ, không hám mùi tiền, không tham vật chất và danh vọng?
Nhưng thời buổi này, không có những thứ ấy thì làm sao mà sống được chứ? Dương Khuê nghĩ vậy, muốn bật cười vì cái sở thích sở hơi của mấy tay giàu có này. Nhưng thực tế thì cô đang bị một ông già vây hãm, muốn cười cũng không cười nổi.
Thoát khỏi cái cậu trai trẻ kia thì sao chứ? Rơi vào tay Trương Thành, mọi thứ cũng như nhau mà thôi.
- Sao nào? Cô có gì để nói không? - Ông ta cứ như thể là một vị thẩm phán đang buộc tội cô vậy, trong khi cô chẳng có tội tình gì.
- Ông muốn gì ở tôi?
Trương Thành nhún vai.
- Tôi nói rồi đấy. Muốn bao nuôi.
Dương Khuê bĩu môi, lắc đầu.
- Tôi không phải gái.
Chính xác là đã từng, nhưng không đến mức như mấy cô gái bao đứng đường. Cô chỉ là hi sinh bản thân mình một chút để đổi lại tiền mà nuôi sống bản thân mình mà thôi. Dù cho đó là công việc chẳng đáng tự hào là mấy, nhưng nó đã giúp cô không chết đói, hơn nữa còn từng có nhiều tiền mà tiêu xài.
- Tôi cũng không bắt em làm gái. - Trương Thành thay đổi giọng điệu và cả cách xưng hô. Ông ta ngồi dậy, đàng hoàng tử tế như để chứng minh cho cô thấy sự nghiêm túc của mình. Ông ta nắm tay Dương Khuê, kéo cô dậy theo mình.
Dương Khuê cúi đầu, nghĩ ngợi về đề nghĩ này.
Nếu chấp nhận, cô sẽ được ông Thành bao nuôi. Ông ta có hẳn một cái bar, mà chưa chắc đó là tất cả, có khi cái bar chỉ là chốn ăn chơi nhỏ nhoi trong cái mớ tài sản hỗn độn lắm tiền nhiều của đó. Không những có tiền mà còn có thêm sự bảo hộ của ông Thành. Điều đó đồng nghĩa với việc, ông ta sẽ có nhiều vệ sĩ, và cô sẽ được an toàn tuyệt đối.
Đó mới là thứ mà cô cần vào lúc này.
***
Quân nhìn thấy chiếc xe con màu đen vắt ngang qua đầu con hẻm và đón Dương Khuê, cậu bực bội, đạp cửa xe và bước xuống.
Hải Sơn rúm người lại một góc. Anh ta sợ rằng mình sẽ bị cho ăn một phát đạp vì làm hỏng chuyện. Tuy nhiên, Quân chỉ tức giận mà đã thúng đυ.ng nia một chút, chứ không động đến anh.
- Khốn khϊếp. - Quân chửi thề, lời lẽ thốt ra khỏi miệng trái ngược hoàn toàn với gương mặt thư sinh đẹp đẽ.
Quân đi đi lại lại ở khoảng sân nhỏ trước cái nhà xưởng. Vốn định đưa Dương Khuê đến đây để xử lý, nhưng rồi toàn bộ kế hoạch đổ bể, không bực sao được. Hải Sơn thấy Quân như thế thì né tránh. Quân nhận ra điều đó. Mặc dù cậu ta chỉ mới ngoài hai mươi tuổi một chút, nhưng rất có phong thái ông trùm đầu gấu, đôi mắt sắc lẻm liếc qua Hải Sơn, không bỏ sót một chi tiết nào.
- Anh, lại đây. - Quân vẫy tay với Hải Sơn.
Hải Sơn ngập ngừng một chút, rồi cũng dè dặt tiến đến chỗ Quân. Anh ta khúm núm khi đứng trước mặt Quân, cúi đầu và không dám nhìn thẳng lên.
- Sao anh sợ tôi thế?
Hải Sơn lắc đầu, lắp bắp.
- Tôi... tôi làm hỏng việc của cậu.
- Không phải lỗi của anh. Người vừa nãy, đến tôi cũng đấu không lại.
Hải Sơn ngạc nhiên khi thấy Quân ra vẻ bất lực như thế.
- Đấy là ai?
- Đừng hỏi nhiều. Biết nhiều quá sẽ chết đấy.
Quân nhướng mày nhìn Hải Sơn, vẻ mặt đầy hăm dọa. Hải Sơn cũng biết điều, không hỏi thêm nữa. Anh ta chỉ băn khoăn, không biết là mình có bị thu lại số tiền kia không.
Quân bất ngờ đặt tay lên vai anh, vỗ mạnh một cái, rồi nắn bóp. Hành động đó như thể báo trước một yêu cầu chẳng mấy hay ho.
Hải Sơn cười hề hề, ngẩng lên nhìn Quân, dường như anh ta tự nhận mình là tay chân của Quân từ lúc ấy. Hoặc anh ta có thể chỉ là nằm vùng ở đó, để có thời gian nghĩ cách cứu Dương Khuê.
***
Dương Khuê đặt chân vào trong nhà Trương Thành, một căn biệt thự to đùng ở ngoài ngoại ô thành phố, hiện đại và sang trọng, một nơi mà có có mót tiền cả đời cũng chưa chắc đã đủ khả năng để mua được.
Cảm giác sang trọng và sặc mùi tiền này bao trọn lấy Dương Khuê, khiến cô đột nhiên nảy ra suy nghĩ muốn có được nó, muốn quay lại những tháng ngày có tiền kia của mình.
Thật đáng sợ. Điều kinh khủng nhất trong đời không phải nghèo hèn, hay cảm giác thua thiệt và thèm muốn tiền bạc, mà là đang từ công chúa bị đẩy xuống làm nô dịch, rồi bất ngờ được trải nghiệm lại cảm giác cũ. Nó sẽ khiến ham muốn và khát khao trỗi dậy, và khiến bạn làm tất cả mọi thứ để có được những thứ mà mình đã từng có.
Dương Khuê hít sâu một hơi.
- Sao nào? Những thứ này sẽ là của em. Nếu như em ở bên tôi.
Trương Thành đứng cạnh cô từ lúc nào không hay. Ông ta đút hai tay vào túi quần, cùng cô đứng trước một bức tranh thật lớn. Trên đó vẽ hình một bà hoàng, với gương mặt trông vừa lạ, vừa quen, nhưng cô không thể nhận ra là ai.
Trông bức tranh như thể đang nhìn cô chằm chằm, và đôi mắt kia có sự sống thật.
- Đừng có sợ ngây ra thế. Đây chỉ là tranh mà thôi.
- Nó giống như có một người đàn bà bị nhốt trong đó vậy. Rồi một ngày, tôi cũng sẽ bị nhốt lại nếu như tôi quá tham lam.
Dương Khuê thở dài.
- Nhưng em không thế, đúng không?
Trương Thành nhìn cô, nghiêng đầu và bật ra câu hỏi ấy. Dương Khuê sợ hãi, lùi lại một bước, trái tim đập thình thịch thật mạnh. Cứ như là ông ta thật sự đọc được suy nghĩ của cô, và đang mỉa mai cô vì điều đó.
- À, tôi sao? Không. - Dương Khuê thẳng thừng thừa nhận. - Tôi không phải loại ngây thơ trong trắng như thế. Nếu có tiền, thì tôi sẽ nhận.
Cô xoay người, bỏ đi ra phòng khách và ngồi phịch xuống, tiện tay quơ lấy một cái lọ hoa sứ tuyệt đẹp, hai mắt sáng lấp lánh như đèn pha ô tô.
- Cho nên, tôi đồng ý. Bao nuôi tôi đi.
Dương Khuê khẳng định, quay ra nhìn Trương Thành, cười tươi rói.
Trương Thành nhếch mày, cảm thấy mọi thứ ông làm quá là dễ dàng. Mà những gì dễ dàng thì đều có vấn đề. Nhưng trước mắt, ông đã đạt được mục đích của mình.
- Được. Một lời nói ra là không được đổi đâu đấy.
Dương Khuê gật đầu cái rụp, dứt khoát đồng ý.