Chương 2

- Không sao, thì sao lại khóc ?

Dương Khuê ngẩn ra, vừa khóc vừa nấc như trẻ con, trả lời.

- Tôi cũng không biết. – Cô sụt sùi, lau hết nước mắt nước mũi lên cái áo vest đắt tiền của ông ta.

Người đàn ông phì cười trước phản ứng kỳ lạ của cô. Ông ta ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng cô để an ủi. Ông đoán rằng có lẽ là do cô sợ hãi quá thôi.

- Được rồi, có tôi đây rồi, đừng sợ.

Dương Khuê đẩy ông ta ra, tự dưng gắt lên.

- Này, ông định xơ múi tôi đấy à? – Cô đẩy tay ông ta ra khỏi lưng mình, vẻ mặt cau có, như thể cô đã quên luôn là người đàn ông này vừa cứu cô khỏi một vụ cưỡиɠ ɧϊếp tập thể.

Ông ta nhướng mày.

- Cô thì có gì để tôi xơ múi chứ?

Dương Khuê lau hết nhem nhuốc trên mặt, cúi xuống nhìn mình. Gương mặt xinh đẹp, nhưng tóc tai thì hơi rối, quần áo phục vụ hơi xộc xệch một chút. Đem so sánh với ông ta, chắc hẳn cô chẳng bằng một góc móng chân.

Người đàn ông kia trông thật sang chảnh, lạnh lùng, mùi giàu có của tiền bung tỏa khắp xung quanh như một vầng hào quang.

Nhưng, Dương Khuê hiện giờ không còn quá quan tâm đến tiền nữa, mặc dù cô từng là một tay đào mỏ chuyên nghiệp và từng có cuộc sống sang chảnh từ bộn tiền moi móc được của những tay công tử nhà giàu. Sau vụ hút chết kia, Dương Khuê đã sợ mất mật và thu tay lại rồi.

Cho nên vẻ giàu có của người đàn ông kia không thu hút cô nữa. Cô cũng chú ý, một chút. Ông ta cũng giàu, nhưng không đến mức để cô phải đánh cược mạng sống của mình một lần nữa. Rớt xuống biển là đã quá đủ.

Dương Khuê sờ lên ngực, nắm lấy mảnh dây chuyền của mình được giấu dưới lớp áo mỏng. Đó là thứ nhắc nhở cô đừng bao giờ quay lại quãng đời kia nữa.

Đúng là một thứ cảnh tỉnh đầy ghê rợn.

- Xin lỗi. – Dương Khuê cúi đầu. – Cảm ơn ông đã giúp. Đến giờ tôi phải làm việc rồi.

Dương Khuê định rời đi, nhưng hai người đàn ông đi cùng đã chặn trước mặt cô.

- Khoan đã.

Dương Khuê lùi lại. Chuyện gì đây? Tránh ba cái vỏ dưa thì gặp một cái cùi dừa ư? Cô ngoái đầu nhìn người đàn ông kia.

- Sao thế? Còn điều gì ông muốn nói nữa à?

Dương Khuê dè chừng. Khoảng một tháng trước, cô đã từng gặp phải những chuyện như này. Thi thoảng lại có một, hai tên áo đen theo dõi cô. Thậm chí bọn họ còn chặn đường cô. Cô đã quá có kinh nghiệm với mấy tên này rồi.

Những kẻ kia hỏi cô về vụ tai nạn của bà Thoa, và cả chiếc nhẫn cô đang mang. Có lẽ ai đó đang truy tìm cô. Đó là lý do vì sao mà cô chỉ có thể chọn làm phục vụ bàn ở trong một quán bar nhỏ, trà trộn trong đám thanh niên trẻ trâu suốt ngày chỉ đến đây để nhảy nhót và bù khú, chứ không thể làm việc nào đó chân chính hơn, hoặc là kiếm chác được nhiều hơn.

Cô đoán rằng những kẻ này cũng thế. Hay đây chính là người đang tìm kiếm cô? Vậy thì ông ta là người thân của bà Thoa ư?

- Ông là ai? – Dương Khuê dè dặt hỏi khi người đàn ông kia tiến về phía mình. Ông ta ngả người xuống, nắm lấy cằm cô, lật qua lật lại để soi cho kỹ gương mặt xinh xẻo này.

Dương Khuê thật sự không hiểu ông ta muốn gì.

- Ông định làm gì? – Cô gắt lên, gạt tay ông ta ra thì bị ông ta nắm tay lại.

- Suỵt, trật tự nào. – Người đàn ông khẽ nói. – Tôi đang thẩm định xem cô đáng giá bao nhiêu.

Dương Khuê sỡ thót cả tim. Sao tự dưng lại lọt vào tay tên buôn người thế này? Cô vội vàng đẩy ông ta ra.

- Điên à? Tôi không phải đồ vật hay gái bán da^ʍ! – Cô hét lên.

- Ý tôi đâu có thế? – Người đàn ông bật cười. – Tôi đã cứu cô khỏi ba tên khốn khi nãy đấy. Tôi phải được gì chứ nhỉ? Nhưng nhìn cô xem, không có tiền. – Ông ta chỉ vào bộ đồ phục vụ quán bar mà cô đang mặc, thứ biểu thị cho tiền lương hàng tháng chỉ dừng lại ở mức vài triệu đồng, đủ để trả tiền nhà và ăn uống tiết kiệm. – Cho nên tôi mới tính xem, nếu cô bán thân thì có đủ để trả công không.

Giọng ông ta mềm mại, trầm thấp và quyến rũ vô cùng. Đúng là những thứ gì dính đến tiền thì đều quyến rũ. Bản năng đào mỏ trong người Dương Khuê lại rạo rực, nhưng cô nhất định không để nó chiếm lấy mình thêm lần nào nữa.

Dương Khuê nhổ toẹt một miếng nước bọt về phía người đàn ông kia.

- Đồ khốn. Ông với cái đám đốn mạt kia chả khác gì nhau! – Nói rồi, cô rời đi, nghiến răng nghiến lợi, trách mình đen đủi.

Mà có lẽ không phải do đen đủi. Đó là nghiệp quật từ những lần đào mỏ trước đó.

Dương Khuê thở dài, xách đống khay nhựa ra xếp lên bàn và sắp lại mấy cái ly trên tủ rượu.

***

Đêm khuya. Làm ca đêm thì được nhiều tiền hơn một chút.

Sàn nhảy tràn đầy tiếng nhạc đinh tai nhức óc, và tụi trẻ con thì cứ quẩy lắc điên cuồng. Mấy cái đèn xanh đỏ quay liên tục làm Dương Khuê chóng hết cả mặt.

- Này. Mày dám nhổ nước bọt vào mặt lão à?

Dương Khuê nhún vai.

- Sao không? Hắn là thằng khốn, chẳng qua mặc vest thôi.

Hải Sơn gật gù, bĩu môi, thiếu điều giơ ra một cái like to đùng dành cho cô. Dương Khuê thản nhiên lau đĩa, cứ như là cô chưa từng trải qua chuyện sốc óc nào trước đó. Theo lẽ thường, đáng ra là cô phải sợ lắm, có khi còn xin nghỉ việc luôn ấy chứ.

Nhưng cô không còn cách nào khác. Nếu không làm ở đây thì biết đi đâu?

Muốn tiếp tục sống yên ổn, cách tốt nhất là đem hết cảm xúc giấu vào trong người, và giả vờ như chẳng có chuyện gì to tát cả. Đó là cách mà Dương Khuê trải qua tất cả mọi chuyện, cách để cô tiếp tục coi như không có gì, dù rằng quá nhiều chuyện xảy đến với cô, và điều gì cũng quá là lớn so với sức chịu đựng của một cô gái nhỏ.

Đột nhiên, Hải Sơn nắm lấy tay Dương Khuê.

- Này, hay là đừng làm ở đây nữa?

Dương Khuê liếc nhìn anh ta, vẻ mặt đầy khó hiểu. Cô phụt cười.

- Không làm đây, thì đi đâu? Ra đầu đường vẫy khách à?

Giọng thì cợt nhả bông đùa, nhưng những gì Dương Khuê nói đều là thật. Nếu cô nghỉ ở đây thì chỉ có nước đi làm gái thôi. Cô không thể quay lại cuộc sống bình thường, bởi có rất nhiều tên áo đen đang săn lùng cô.

- Tao nuôi. Đi với tao. – Hải Sơn mạnh dạn nói.

Điều này khiến Dương Khuê còn cười to hơn. Cô vỗ vai Hải Sơn.

- Lo cho cái thân mày xong xuôi đi đã. Đừng dây vào tao, mệt người lắm.

Dương Khuê nói xong, cầm khăn lau bàn rời đi. Ngoài sàn nhảy vừa có một tên nhóc ngu ngốc làm vỡ bình hoa trang trí ở trên bàn. Chà, lần này tính phí cao lắm đây nhỉ? Nghe nói, tất cả bình hoa ở đây đều là đổ cổ, do ông chủ đích thân chọn và trang trí. Trông thì khá là đơn giản và không bắt mắt, nhưng một cái bình cũng có giá đến vài chục, hoặc vài trăm triệu.

Đó mới là tác phong của người có tiền, chứ không phải như cái gã đàn ông vừa xong, một tên nhà giàu thối nát và bẩn thỉu. Dương Khuê vừa nghĩ, vừa bĩu môi.

Đột nhiên, quản lý bar túm lấy cổ cô, kéo lại.

- Sao vậy chị? – Cô ngạc nhiên hỏi.

- Ông chủ muốn có phục vụ riêng, trên tầng. Phòng 604.

Dương Khuê trố mắt. Bình thường, vì tính cách ẩm ương, hơn nữa cô cũng không muốn xuất hiện ở nơi nào quá là vắng vẻ, cho nên Dương Khuê từ chối tất cả việc phục vụ khách phòng đơn, dù rằng nó nhàn hạ gấp mấy lần ở dưới khi sàn nhảy. Không hiểu sao hôm nay quản lý lại đùn cho cô việc này nhỉ?

- Em không lên đâu. Chị bảo người khác đi.

- Hết người rồi. – Chị quản lý dứt khoát không buông tha cho cô. Cô ấy giật cái khăn tay mà cô đang cầm, rồi đẩy cô đi ra thang máy, đưa cho cô một mâm hoa quả. – Cứu chị đi mà. Khách này quan trọng lắm, ông chủ giàu có lịch thiệp của chúng ta đấy. Em làm ơn cứu chị cái đi.

Dương Khuê thở dài. Thôi thì đồng ý. Cô bước vào thang máy, ấn tầng sáu. Quãng thời gian đi lên thật lâu, đủ để Dương Khuê nhón trộm ba quả nho và nhai sạch.

Đứng trước cửa phòng 604, không hiểu sao cô lại cảm thấy hơi ngột ngạt. Dường như có điều gì đó đáng sợ đang chờ đợi cô trong đó.

Một bàn tay cô giương lên, gõ cửa. Lòng bàn tay ướt đầy mồ hôi.

- Mời vào. – Giọng nói vang lên, nghe có vẻ hơi quen.

Dương Khuê mở cửa, suýt thì làm rơi cái khay hoa quả xuống đất khi thấy người trước mặt. Đó chính là lão già khi nãy đã cứu cô, rồi quay lại cợt nhả với cô. Trông ông ta rất khác, vẻ mặt nghiêm trọng chứ không như khi nãy nữa.

Cửa ở phía sau đóng sầm lại, chốt khóa xoạch một tiếng rõ to. Dương Khuê biết mình đã bị lừa lên đây, không còn đường thoát.

Đó chính là ông chủ mà cô vừa khen ngợi là có gu chơi đồ cổ - Trương Thành đấy ư? Hóa ra ông ta lại là tên khốn, chứ không phải một người đàn ông lịch thiệp.