Chương 17

Dương Khuê bước ra khỏi khu container. Chỉ mới phút trước, ngay lúc bước vào đây, cô còn bừng bừng cái suy nghĩ rằng mình phải túm được Trương Thành, lấy được chiếc nhẫn, gϊếŧ ông ta, hay là hành hạ ông ta để trả lại món nợ đau khổ mà ông ta đã gây ra cho cô. Thế mà giờ thì sao, chỉ với vài câu nói, vài lời thừa nhận, mà có khi tất cả đều là dối trá, cô đã trở nên phân vân, ngập ngừng thế này.

Dương Khuê dừng lại ở trước cánh cửa sắt. Cô không bước tiếp được nữa. Lời của ông Thành cứ văng vẳng bên tai.

« Tôi thật sự thích em. »

Thích ư? Là thật sao? Trên đời này, thật sự có người yêu thương cô hay sao? Ông ta thích cô không phải bởi chiếc nhẫn mà cô giữ, mà vì cô hay sao?

Dương Khuê bật cười. Điều đó chẳng đáng tin chút nào. Sao cô có thể ngây thơ tin lời một người đàn ông đã từng có ý muốn gϊếŧ mình cơ chứ?

Một người đàn ông đã ở tuổi năm mươi, đã bước qua hơn nửa đời người, mưu mô và thủ đoạn, làm sao cô có thể có tình cảm với ông ta cho được?

- Mày phải tỉnh lại đi Dương Khuê. – Cô tự tát vào má mình. – Làm gì có cái thứ gọi là tình yêu trên đời này chứ.

Nơi này khiến cô mệt mỏi. Đáng ra sau cái chết của bà Thoa, cô nên bỏ trốn đến một nơi thật xa.

Mà không phải vậy, bởi vì rắc rối luôn đeo bám lấy cô, cho nên chẳng còn chỗ nào để mà bỏ trốn được nữa. Đáng ra, thời điểm mà cô rơi xuống nước đó, cô nên từ bỏ cuộc sống của mình, nhường lại cơ hội sống đó cho bà Thoa.

Nhưng mọi chuyện đều đã xảy ra theo cái cách mà cô không thể lường trước được. Cô phải sống cùng với nó suốt quãng đời còn lại, ân hận và khổ sở.

Có lẽ, cô nên rời khỏi đây.

Dương Khuê thở dài một hơi, đứng dậy, vịn tường và đi ra ngoài.

Trương Quân đứng ở ngay bên ngoài cánh cửa sắt, chặn trước mặt Dương Khuê.

Dương Khuê muốn cười cũng không cười nổi. Đúng là chạy trời không khỏi nắng.

- Cậu lại muốn gì ở tôi nữa đây? – Dương Khuê hỏi với vẻ mệt mỏi. Hiện tại. dù chuyện gì xảy ra, cô cũng không còn đủ sức để chống trả nữa.

Ai muốn làm gì thì làm.

- Tôi không có ý định làm hại cô.

Trương Quân khẳng định, cậu đứng yên tại chỗ, không có hành động gì đáng ngờ, thậm chí hai tay đang đút túi quần cũng giơ lên ngang đầu để chứng minh cho cô thấy cậu không có ý định động đến cô hay mang theo vũ khí.

- Vậy thì cậu muốn gì ở tôi? Tôi chẳng có gì cho cậu cả đâu. Tôi không có nhẫn, không có tiền, không có gì hết.

Dương Khuê chán nản trả lời, đi lướt qua Trương Quân và rời khỏi khu container. Lạ lùng là cậu ta chẳng có phản ứng gì, cũng không giữ cô lại. Dù sao Trương Quân cũng biết, cô chẳng thể đi được. Người của cậu ta đã bao vây cả khu này.

Dương Khuê dừng khựng lại trước cửa khu container. Dương Khuê quay người lại, thấy Trương Quân vẫn đứng ở đó.

- Cậu đã nói là không làm hại tôi.

Những kẻ trong ngoài bất nhất, nói một đằng làm một nẻo.

Trương Quân từ tốn quay lại, nhún vai, bước đến bên cạnh Dương Khuê.

- Đúng là như vậy. Tôi nói là sẽ không hại cô, chứ không nói là sẽ thả cho cô đi.

Trương Quân nắm lấy cổ tay cô, nắm chặt đến mức cổ tay cô đỏ lên. Dương Khuê rút tay ra nhưng không thể.

- Tôi muốn cô làm nhân chứng.

- Cho việc gì? Là người gϊếŧ mẹ cậu sao? Không phải tôi.

Dương Khuê rít lên qua kẽ răng. Trương Quân gật đầu với cô.

- Tôi biết không phải là cô.

- Vậy thì sao tôi có thể làm nhân chứng được?

- Cô chỉ cần nói, không phải cô, và chỉ điểm Diệp. Sao nào, mục đích của chúng ta không phải rất giống nhau sao? Cô muốn chứng minh mình vô tội, còn tôi muốn tống Diệp vào tù.

Dương Khuê cuối cùng cũng giằng được tay mình ra khỏi tay của Trương Quân.

- Chẳng có gì liên quan giữa hai điều đó cả.

Dương Khuê trừng mắt lên với Quân, từ chối lời để nghị của cậu ta. Rõ ràng cậu ta đang lợi dụng cô. Cô đã tự hứa với mình, rằng sẽ không bao giờ trở thành con rối của người khác nữa. Kể cả là để bảo vệ bản thân mình thì cô cũng phải tự làm.

Đúng lúc này, cả hai người nghe thấy một tiếng động lớn phát ra từ phía sau cánh cửa sắt. Dương Khuê giật mình, tự động lùi ra phía sau.

- Chuyện gì vậy?

Trương Quân nhíu mày, tự hỏi, nhưng không nghĩ rằng Dương Khuê lại nghe thấy lời của mình.

- Trương Thành ở trong đó.

Trương Quân quay phắt ra nhìn cô, ánh mắt thảng thốt.

- Cô nói sao cơ? Bố tôi trong đó ư?

***

Hải Sơn không ngờ Trương Quân lại thật sự đồng ý với giao kèo của mình. Cậu ta nói sẽ bảo vệ cả anh và Dương Khuê nếu như anh chịu hợp tác.

Và ngay lúc này, anh đang trên đường đến sở cảnh sát, cùng với tay vệ sĩ của Trương Quân. Hắn kè kè bên anh, không rời lấy nửa bước để bảo vệ anh.

- Anh biết điều hài hước ở đây là gì không?

Hải Sơn bắt chuyện với tay vệ sĩ. Anh cảm thấy mình và gã rất có duyên với nhau.

Tay vệ sĩ im lặng, không trả lời. Hải Sơn trông cứ như là đang nói chuyện một mình vậy.

- Ban đầu thì anh được sai đến đánh tôi, hôm vừa rồi tôi đã phang cho anh một gậy. Khi nãy anh được sai đên bắt cóc tôi, và giờ thì anh lại phải bảo vệ tôi. Có vay có trả là thế đấy. Nhưng mà, chúng ta thật có duyên, phải không?

Hải Sơn bất chợt dừng lại, quay sang nhìn gã, cười nhăn nhở. Gã nhíu mày vì trời quá nắng, trong đôi mắt gã có ẩn chứa chút gì đó đáng ngờ. Hải Sơn dừng cười, đột nhiên cảm thấy lo lắng.

- Chẳng có duyên nợ gì ở đây hết. Là tôi lựa chọn đi theo cậu. – Gã nói. – Cũng không hẳn. Tôi đi theo cái usb kia.

Gã vung tay lên, giáng xuống một cú đấm. Hải Sơn nhanh chóng nghiêng người né đi.

- Này! Dừng lại! Anh điên à?

Hải Sơn rú lên, cố gắng né tránh cú đánh của gã. Gã đô con gấp đôi Hải Sơn, những cú đấm liên tiếp giáng xuống.

Gã túm được cổ áo Hải Sơn, nâng người anh lên cao, tay kia thọc vào túi quần anh và moi ra cái usb.

- Tôi không phải người của Quân, của ông Thành. Tôi là người của Diệp.

Dứt lời, gã giáng một cú đấm thẳng vào mặt Hải Sơn. Anh nhanh chóng lịm đi.

***

Dương Khuê định tiến vào sau cánh cửa sắt để kiểm tra xem chuyện gì đã xảy ra trong đó, thì Trương Quân đã chặn cô lại.

- Để tôi đi.

Dương Khuê dừng lại, nhường đường cho Trương Quân. Cậu ta trở ra chỉ sau một vài phút, nhíu mày

- Cô có chắc là bố tôi đã ở đó không?

- Ý cậu là sao?

- Trong đó trống trơn.

Dương Khuê giật mình. Rõ ràng ông Thành ở trong đó, cô và ông ta còn nói chuyện với nhau. Lẽ nào, ông ta đã mở được cánh cửa sắt và xuống hầm? Nhưng ông ta đã nói không có nhẫn cơ mà.

Dương Khuê xông vào trong. Cô phải kiểm tra lại cho kỹ. Có khi ngay cả Trương Quân cũng chẳng biết đến sự tồn tại của cánh cửa này.

Trương Quân thấy vậy cũng chạy vào theo cô.

Dương Khuê lần mò trong bóng tối một lúc lâu cũng không tìm được gì đáng ngờ. Ánh sáng từ cửa chớp ở trên không đủ để chiếu xuống mặt sàn.

Trương Quân bật điện lên, làm cho Dương Khuê giật mình. Cô ôm lấy tim.

- Cậu dọa tôi suýt chết rồi đấy.

- Cô biết phải tìm cái gì mà. Tôi nói rồi, tôi về phe cô.

Dương Khuê gật đầu, nhanh chóng xác định vị trí của cái hầm sắt ở trên mặt sàn. Ai đó đã dùng thảm che nó lại.

Dương Khuê lật thảm lên, phát hiện ra khóa ở bên ngoài đã bị mở, nhưng cô không lật nó lên được. Có lẽ ông Thành đã xuống dưới đó và chặn cửa từ bên trong.

- Tôi biết ngay! – Dương Khuê vừa nghiến răng vừa nói. – Ông ta có chiếc nhẫn. Trương Thành đang ở dưới này.

Dương Khuê vẫn đang cố gắng nâng cái cửa sắt lên. Bàn tay cô đang nắm vào cái gì đó trơn tuột, tay cô rời khỏi cánh cửa sắt. Dương Khuê mất đà và ngã ra sau. Trương Quân chạy ngay đến đỡ cô.

- Cô có sao không?

Dương Khuê chống tay ngồi dậy, giơ tay lên định phủi quần áo. Cô hoảng hốt kêu lên, khi phát hiện ra hai bàn tay mình đang đính đầy máu đỏ.