Chương 15

Diệp tiến đến trước mặt Dương Khuê, tay vẫn chìa ra phía trước. Cô ta trưng ra vẻ mặt thân thiện khiến Dương Khuê càng cảm thấy đáng ngờ hơn. Người phụ nữ này, cái người đã nói với ông Thành rằng phải gϊếŧ cô, thời điểm cô ta nói ra câu đó chỉ cách đây khoảng một ngày, thế mà hiện giờ lại đứng đây và bày tỏ ý định muốn làm bạn với cô sao?

Thật là một chuyện nực cười và kỳ lạ.

Diệp vẫn đợi chờ, bàn tay chìa ra phía trước không có dấu hiệu thu về.

- Cô muốn gì?

Dương Khuê run giọng, mặc dù vừa nghi ngờ và sợ hãi người đàn bà kia, nhưng cô vẫn không muốn thể hiện ra là mình đang run sợ. Biết đâu co ta giấu dao trong tay, hay là kim tiêm tẩm độc, hay là súng, hay bất kỳ thứ gì đó có thể gϊếŧ cô trong nháy mắt thì sao?

- Đừng có tránh tôi như tránh tà thế. Tôi đâu có định làm gì cô. - Diệp bật cười, tiến lên một bước. Dương Khuê vô thức lùi lại. Lưng cô chạm vào tường. Lại một lần nữa, Dương Khuê tự dồn mình vào chân tường.

- Tôi làm sao mà biết cô sẽ định làm gì tôi?

Diệp chẹp miệng, bất lực trước cái tính đa nghi Tào Tháo này của Dương Khuê. Cô cởϊ áσ khoác của mình ra, ném thẳng xuống đất. Diệp khoe trọn bờ vai mỏng manh và đường cong gợi cảm của mình với chiếc váy hai dây ôm sát cơ thể. Cô ta giơ hai tay lên, chứng minh rằng mình không hề mang theo cái gì bất thường.

Dương Khuê lúc này mới yên tâm hơn một chút.

- Cô muốn gì ở tôi.

- Chỉ là muốn nói chuyện một chút. Tôi sẽ không làm hại cô.

Diệp nhẹ nhàng nói, vẻ mặt vô cùng đáng tin. Cô ra đã chứng minh đến như vậy, Dương Khuê cũng không nghĩ nhiều nữa.

- Được. Nói đi.

Diệp lắc đầu. Cô ta đột nhiên cầm lấy tay Dương Khuê, kéo đi, khiến cho cô hơi hốt hoảng. Tại sao cô ta lại bất ngờ làm vậy chứ?

- Cô đưa tôi đi đâu?

Diệp khẽ suỵt một tiếng, ngó nghiêng xung quanh khu nhà, sau khi xác định không có điểm gì đáng ngờ, không có ai theo dõi họ, Diệp mới thở phào và kéo Dương Khuê đi một mạch.

- Ở đây không an toàn. Có người theo dõi cô đấy.

- Ai? – Dương Khuê bị bất ngờ, nhìn ngó xung quanh.

- Hiện tại thì không có. Nhưng phòng ngừa vẫn hơn.

Đáng ra cô sẽ không đặt lòng tin của mình vào người đàn bà này, nhưng sau khi bị Trương Thành lừa bịp, cô không thể tin ông ta. Người theo dõi cô có thể là ông ta lắm chứ, hoặc là Trương Quân, bởi cô đã bỏ trốn khỏi nhà của cậu ta.

***

Hải Sơn đã rời nhà từ sáng sớm. Theo lời của Dương Khuê, cô muốn đem đoạn băng kia đi tố cáo bố con ông Thành, chứng minh là cô vô tội, không có liên quan gì đến cái chết của bà Thoa. Trước khi một trong hai kẻ đó ra tay, cô phải hành động trước.

Hải Sơn cảm thấy không yên tâm lắm, nhưng vì để Dương Khuê yên tâm, anh đành đồng ý với cô.

Anh bắt một chiếc xe máy grab, nhanh chóng tìm đến sở cảnh sát gần nhất. Không hiểu sao anh lại có cảm giác kỳ lạ. Tay grab này trông thật quen mắt, dường như anh đã gặp hắn ở đâu đó rồi. Hắn bịt mặt, chỉ lộ mắt, nhưng Hải Sơn vẫn có thể cảm thấy điều kỳ cục ấy.

Rất nhanh sau đó, anh đã nhận ra sự lạ lùng của hắn đến từ đâu. Tay grab chở anh đến một nơi hoàn toàn khác so với địa điểm mà anh đã đặt.

- Này anh. Hình như có hơi nhầm đường rồi thì phải.

Người đàn ông đó im lặng, không đáp lại lời anh. Hải Sơn lo lắng. Có vẻ như anh đã bất cẩn và rơi vào bẫy của kẻ khác rồi. Nếu anh đoán không nhầm, người đó là Trương Quân.

Hải Sơn nhíu mày suy nghĩ. Làm sao bây giờ. Anh không thể làm gì người đàn ông này. Hắn chắc cũng chỉ là vệ sĩ của Trương Quân, nhận lệnh và làm nhiệm vụ mà thôi. Hơn nữa, xe máy chạy với tốc độ cao, chỉ cần sơ suất một chút thôi, cả hai sẽ có thể nằm gầm xe ô tô tải hoặc lao đầu vào đâu đó.

Hải Sơn không có tự tin rằng mình sẽ chiếm được quyền điều khiển xe hay là khống chế được gã lái xe này.

Nhưng anh cũng không thể để cho gã đưa mình đến địa ngục được. Anh đã cố gắng hết sức để bỏ trốn khỏi khu container, lấy cắp tài liệu mật của Quân, giờ không thể quay lại gặp cậu ta.

- Dừng xe. - Hải Sơn gắt lên, dí con dao cầm tay nhỏ xíu vào cổ của gã lái xe. Vì đã lường trước được rằng mình sẽ bị theo dõi, cho nên anh đã thủ sẵn con dao theo người.

Hải Sơn chỉ làm được đến thế, phó mặc cho số phận của mình và của cả người đàn ông kia. Hy vọng anh ta không quá hãi hùng, giật mình và trật tay lái, khiến cả hai về chầu Diêm Vương.

Sự thật cho thấy, Hải Sơn đã đánh giá người đó quá thấp. Gã không những không giật mình mà còn vô cùng bình tĩnh. Chiếc xe từ từ dừng lại theo lời Hải Sơn khiến anh ngạc nhiên. Sao hắn lại nghe lời anh đến vậy chứ? Có điều gì đó không ổn ở đây.

Ngay khi chiếc xe dừng lại, gã lái xe nhảy xuống xe, lập tức vòng người ra phía sau kẹp cổ Hải Sơn. Hải Sơn tắc thở, anh đánh mạnh vào tây gã lái xe, nhưng sức anh không đấu lại được với gã. Hải Sơn vung con dao lên, định đâm xuống, nhưng gã đã nhanh chóng đạp vào tay anh.

Bàn tay Hải Sơn bị chiếc giày cứng đạp trúng, đau đến mức không chịu nổi. Con dao anh đang cầm rơi xuống đất. Hải Sơn vùng vẫy.

Gã lái xe kẹp cổ anh bằng một tay, vung tay kia lên đánh mạnh vào cổ Hải Sơn. Cơn đau nhói ập đến, lan ra khắp vùng cổ và kéo đến tận đỉnh đầu.

Hải Sơn cảm thấy choáng váng, hình ảnh trước mặt đột nhiên trở nên mờ nhòa, và cuối cùng thì cũng chẳng trụ nổi nữa. Hải Sơn ngất xỉu.

***

Diệp lôi Dương Khuê đến một căn hộ nhỏ. Đó là nhà của cô ta, một nơi mà ngay cả Trương Thành cũng không biết đến sự tồn tại của nó. Sau khi khóa cửa cẩn thận, Diệp mới ngồi xuống ghế sô pha, bắt đầu nói chuyện nghiêm túc với Dương Khuê.

- Tôi muốn gặp cô, là vì sợi dây chuyền của cô, chiếc nhẫn bạc của bà Thoa.

- Lại là nó. – Dương Khuê trừng mắt hình Diệp, gay gắt hỏi lại. – Rốt cuộc nó có gì quan trọng mà mấy người lại muốn nó đến thế?

Diệp ngạc nhiên. Cô ta không ngờ rằng Diệp không biết đến bí mật của nó. Hóa ra cô ta cũng là một kẻ nghi ngờ hạng nặng. Ngay khi biết đến sự tồn tại của Dương Khuê và chiếc nhẫn mà cô đang nắm giữ, Diệp đã nghĩ rằng Dương Khuê muốn chiếm toàn bộ số tài sản của bà Thoa.

- Nghe này. Chiếc nhẫn đó là chìa khóa của một căn hầm bí mật. Nó nguy hiểm đến tính mạng của cô.

- Tại sao lại là mạng sống của tôi? – Dương Khuê hoàn toàn không hiểu, chuyện này thì có liên quan gì đến cô chứ?

Diệp thở dài.

- Cô bị ngốc sao? Thế vì sao ông Thành và con ông ta phải lừa cô? Họ muốn chiếc nhẫn. Nếu không thể nói dối nữa, họ sẽ gϊếŧ cô để lấy nó đấy.

- Nói cho tôi biết, căn hầm đó có gì?

Dương Khuê cần biết mình có thể nắm giữ được gì. Cô không định đào mỏ, nào ngờ lại bất đắc dĩ vớ được cái mỏ vàng thế này.

- Toàn bộ tài sản của bà Thoa, bao gồm cả công ty mà ông Thành đang tạm thời tiếp quản.

- Tạm thời?

Diệp gật đầu. Ra là vậy. Ông ta tiếp cận Dương Khuê, đối tốt với cô, hóa ra cũng chỉ là vì tài sản của bà Thoa.

Dương Khuê bật cười. Thế giới này đúng là điên rồi. Tất cả bọn họ đều là những con sói già thành tinh. Ngay cả Dương Khuê, bản thân cô cũng không phải ngoại lệ.

- Chiếc nhẫn tôi không cầm. Chắc chắn lão Thành đang có nó.Cô muốn tôi lấy lại nó đúng không?

Diệp nhún vai, không gật mà cũng không lắc đầu.

- Tôi lấy nó cho cô.

Dương Khuê hạ quyết tâm. Cô sẽ không để cho những tên khốn đó được yên. Dương Khuê đứng dậy, rời khỏi nhà của Diệp.

Diệp khoanh tay trước ngực, nhếch môi cười khẩy. Trong mắt cô ta, Dương Khuê quả là cừu non ngây thơ.

***

Trương Thành đứng trước khu container, nhìn một lượt rừ trên xuống. Đến giờ ông vẫn không hiểu vì sao bà Thoa, vợ ông, lại giấu món đồ quý giá nhất của bà tại đây, một căn phòng dựng tạm bằng tôn, trông ọp ẹp và chẳng an toàn chút nào.

Cho đến khi đi vào bên trong. Quân đã trang trí nơi này thành căn phòng ở giống hệt phòng cũ của bà Thoa. Ông Thành sởn da gà, cảm giác như hình bóng của bà còn vương vấn ở đâu đây.

Trương Thành rùng mình, cố quên đi sự lạnh lẽo và ghê rợn này. Ông lùng sục khắp phòng, cuối cùng cũng phát hiện ra một cánh cửa sắt trên mặt sàn, lối dẫn đến một căn hầm dưới lòng đất.

Thì ra là thế. Căn phòng này chỉ là bức bình phong để che giấu cái hầm sắt kia. Làm gì có ai nghĩ rằng sẽ có một đống tiền của được giấu trong cái container nghèo nàn thế này chứ?

Trương Thành quỳ xuống, kéo thử nắp hầm. Tất nhiên là ông không thể mở được, nó cầm chìa khoá. Trương Thành giật mạnh cái cửa.

- Đừng cố gắng lấy thứ không phải của ông.

Trương Thành giật mình, ngẩng đầu lên. Trong bóng tối, một bóng người dần tiến về phía ông Thành. Dương Khuê lại gần ông ta, ngước lên nhìn với đôi mắt đầy căm hận.