- 🏠 Home
- Đô Thị
- Tình Cảm
- Yêu Không Hối Tiếc
- Chương 5
Yêu Không Hối Tiếc
Chương 5
Thay đổi
Khánh Nam ngồi thất thần trước tập hồ sơ bệnh án của Phượng Vũ mãi, băn khoăn không biết có nên đưa lại cho cô ta hay không? Cô ta không nên biết đến sự thật ghi trong này thì hơn, nếu không con gấu trúc đó lại chui ngay vào cái kén đau khổ của mình. Cô ta đang tìm cách quay lại với sự vui vẻ, anh càng không nên phá vỡ sự cân bằng đang chậm chạm quay trở lại ấy.
Đứa bé và vụ tai nạn sẽ là bí mật của anh và cô ta, nhưng còn việc cô ta không sinh được con trong tương lai, đó sẽ là bí mật của riêng mình anh. Phượng Vũ sẽ quên được mối tình đau khổ này, và cô ta sẽ có khởi đầu mới với một người đàn ông tốt hơn.
Có tiếng gõ cửa, Khánh Nam tiện tay liệng luôn tập hồ sơ vào giỏ rác rồi quay ra:
- Vào đi.
Minh Sang bước vào phòng, trên tay là bát chè sen còn nóng. Cô bé tươi cười đặt xuống bàn nói:
- Anh ăn đi này. Em vừa nấu xong đấy. Bà bảo em mang cho anh một bát.
- Cám ơn nhóc.- Anh cười và xoay ghế lại nhìn cô bé.
Minh Sang ngồi xuống giường. Cô bé đã tới ở đây được hai tháng rồi, và lúc này thì đã giống một thành viên thực thụ trong gia đình.
- Anh ăn đi…- Sang giục khi anh cứ nhìn cô mãi làm cô bé đỏ ửng cả mặt.
- À ừ, anh đợi nó nguội đã. Sao em biết anh thích ăn nhất chè sen?
- Bà nội nói thế.
- Hồi còn bé, anh nhớ anh ở trong Tây Nguyên, quanh nhà anh và nhà ông ngoại Phi Long có mấy cái hồ sen liền. Mẹ thường nấu chè sen cho anh ăn từ hồi đó. Qua Hà Lan rồi thói quen đó vẫn không bỏ. Mẹ nói thức ăn phương Tây quá nhiều chất béo sẽ không tốt cho sức khỏe lâu dài của bọn anh nên mẹ hay nấu mấy món ăn Việt Nam cho cả nhà.
Minh Sang nghe anh kể một cách chăm chú, đôi mắt to tròn của cô bé thỉnh thoảng lại liếc nhìn anh.
- Thích nhỉ? Mẹ em nói trong Tây Nguyên nhà anh có một biệt thự trồng toàn hoa rất đẹp, đúng thế không ạ?
- Ừ, nhà đó ba anh mua tặng mẹ anh nhân ngày cưới mà. Nhưng anh chả nhớ nó rõ lắm vì anh rời đó lâu rồi. Nghe thấy bảo giờ khu đó trồng hoa để cung cấp cho nhà máy sản xuất nước hoa của Lotus.
- Bao giờ có thời gian dẫn em về đó xem nhé!- Cô bé thích thú đề nghị.
- OK…nếu em thích.- Anh cười trước cái vẻ đáng yêu đó.- Thôi anh đi tắm cái rồi còn ra ngoài nữa.
- Tối nào anh cũng ra ngoài, anh đi đâu vậy mà chẳng bao giờ cho em đi theo.- Cô bé phụng phịu.
- Không được đâu nhóc. Mấy chỗ đó không dành cho học sinh cấp 3 trở xuống đâu. Ngoan ngoãn ở nhà với bà đi nhé!- Anh đứng dậy, xoa đầu con bé.
- A, cho em mượn máy tính của anh nhé! Máy của em virus đang mang đi bảo hành rồi.
- Mang về phòng em mà dùng.- Anh bước vào nhà tắm, nói vọng ra.
- Thôi, em ngồi ké chút xíu thôi mà.- Cô bé hí hửng ngổi vào ghế.
“Bao giờ thì bố mẹ cô ấy mới về nhỉ?” Khánh Nam suy nghĩ như thế trong lúc tắm “Mình sắp bị con bé làm cho đứng không vững nữa rồi.”
Khánh Nam qua nhà bác Phương đón hai bà chị họ rồi lái xe đến vũ trường M&R như đã hứa bữa trước. Anh không hay đến M&R, nhưng nghe nói đây là một địa điểm “bay” khá nổi tiếng của những kẻ thích cảm giác lạ. Trước đây khi ở Hà Lan, một lần thử theo lũ bạn đi “bay” một đêm và làm những trò điên rồ bệnh hoạn không sao kiểm soát được, anh đã bị ba mẹ nhốt trong phòng 5 ngày liền và tịch thu mất xe cũng như thẻ tín dụng hai tháng. Nếu hồi đó em gái của anh không phải nịnh nọt bố mẹ thay cho anh thì chắc anh còn bị tống luôn vào trường giáo dục những thanh niên hư hỏng.
- Này, nhảy nhót gì thì cứ việc, nhưng nếu định tɧác ɭoạи hết đêm ở đây thì báo trước để em về đấy nhé!- Anh nói với hai bà chị.
- Thôi đi cậu em hư đốn. Sao cậu cứ phải tỏ ra mình là con ngoan trò giỏi, gương mẫu thế nhỉ?- Mai Anh vỗ vào vai anh cười như điên- Cứ phóng túng một đêm ở đây thì có sao đâu. Bố mẹ chị đi công tác ở Mỹ rồi, hết tuần mới về cơ.
- Thôi cho tôi xin đi. Vui có chừng dừng đúng lúc cho tôi nhờ…- Anh nhắc lại câu của mẹ anh vẫn thường hay dạy.
- Ối giời, bữa nay còn nói chữ nghĩa nữa cơ đấy. Bà chị này biết thừa điểm dừng cuối cùng của cậu lúc nào chả là ở khách sạn với một con bé nào đó.
- Thôi đi, nghĩ ai cũng xấu như hai bà chắc.- Anh gạt- Người ta không bừa bãi như hai bà đâu.
Ngồi xuống ghế chưa nóng chỗ thì đã có ngay một bà chị lân la đến làm quen. Có lẽ đã uống rượu nên mắt cô ta nhìn anh long lanh, khóe miệng hơi cười khêu gợi. Thân hình cô ta bốc lửa, y như bức tượng thần vệ nữ vậy. Chiếc váy đỏ bó sát người, ngắn cũn càng làm cô ta thêm hấp dẫn hơn.
- Này anh trai…- Cô ta đưa tay miết nhẹ lên tay anh, ánh mắt đá đưa- Kiếm chỗ nào mình tâm sự không? Ở đây nóng quá!
- Chào cô… tôi không đi được, còn trông chừng hai cô chủ của tôi đang nhảy ở ngoài kia. Nếu cô nóng tôi sẽ kêu người ta tăng nhiệt độ điều hòa nhé!
- Khỉ gió…- Cô ta đánh nhẹ lên ngực anh- Tôi là tôi kết anh rồi đấy. Anh nói hai cô tiểu thư của tập đoàn Lotus là cô chủ của anh à?
- Phải, tôi phải đợi để chở họ về.
- Ai chứ họ thì còn lâu mới về. Yên tâm, hay mình ra xe của anh ngồi nói chuyện nhé!
“Dai như đ ỉ a.”- Khánh Nam nghĩ và đang tìm cách đuổi cô ta đi mà không phải tỏ ra bất lịch sự nhất.
Nhưng đúng lúc ấy, anh nhìn thấy ngay một gương mặt xinh đẹp khác. Đôi má hồng, chiếc môi đỏ chót, mái tóc dài quăn màu đỏ, chiếc váy hồng xinh xắn, nhưng ánh mắt cô ta lại đang nhìn anh đầy giận dữ. Vờ như không thấy cô ta đang tiến lại, anh đưa tay vòng qua eo cô gái đang ngồi bên cạnh mình, ghé sát mặt cô ta, mỉm cười:
- Nếu cô đợi tôi thêm một chút nữa, tôi sẽ đưa cô đến chỗ nào đó mát mẻ.
- Thật chứ?
Anh không đáp lại mà quay ra nhìn người vừa đến. Cơn giận điên cuồng có lẽ đang muốn bùng nổ ra. Cơn ghen của đàn bà thật kinh khủng.
- Ủa…- Cô gái mặc váy đỏ ngẩng đầu nhìn con búp bê dễ thương đó, không cười nữa.
- Vũ Khánh Nam, anh đang làm cái gì đó?- Cô ta giận dữ hỏi.
- Ơ, chào em...- Anh tỏ ra thản nhiên- Lâu rồi không gặp em nhỉ. Một tuần rồi đúng không?
- Anh nghĩ tôi là đồ chơi của anh à? Con nào đây? Anh chơi chán rồi đi tìm con khác hả? Tôi nói cho mà biết, anh không bỏ tôi dễ như thế được đâu.
- Này em, nóng giận sẽ làm mặt có nếp nhăn đó. Ngồi đây uống cái gì cho mát đi. Snowy nhé!
- Im đi... Giờ anh nói cho tôi một tiếng, anh tính sao chuyện này đây, liệu hồn quỳ xuống đây xin lỗi tôi một tiếng tôi còn cho anh có đường quay lại.
- Ai da, anh có phải thằng con trai đầu tiên của em đâu nhỉ?
Một vài người xung quanh tủm tỉm cười vì cái câu nói bóc mẽ đó của anh. Thế thì khác nào anh đang chửi thẳng vào mặt cô ta rằng cô ta đã chẳng còn gì từ lâu rồi.
Anh tiếp:
- Em cứ coi anh như mấy thằng vừa ngu vừa đần vừa xấu trước đây của em ấy, em đá một phát là xong còn gì.
Lại thêm một câu nói xóc nữa làm cô ta lần này đỏ bừng hết cả mặt.
- Anh dám nói láo...
- Anh đâu có nói láo... Anh có nói là sẽ yêu em và chung thủy với em cả đời đâu. Chúng ta chẳng qua là lợi dụng lẫn nhau thôi mà. Xong thì nên bye bye để lần sau gặp lại cũng còn dễ nói chuyện chứ.
- Đồ Sở Khanh...- Cô ta định giơ tay tát anh, nhưng anh đã nhanh tay chộp lấy bàn tay đó. Anh kéo cô ta lại gần, nói đủ để mình cô ta có thể nghe thấy.
- Hay cô thích trần trụi hơn thì nghe nè, tôi không thích dùng hàng đã bóc tem đâu. Cút đi kiếm thằng khác khi tôi còn đang vui vẻ, nhé!
- Anh...- Con bé giận run lên- Anh cứ nhớ đấy, tôi sẽ làm cho anh phải hối hận.
Và con bé bỏ đi trước cái mỉm cười của anh.
Cô nàng nãy giờ ngồi cạnh anh không nói một tiếng nào. Nhưng rồi cô ta túm lấy tay anh nói:
- Này, mình đi thôi, để con bé ấy gọi người đến thì phiền lắm.
- Yên tâm, con nhỏ đó chẳng dám quay lại đâu.
- Anh không biết nó là ai hay sao mà dám đắc tội với nó?
- Là ai?
- Thiên kim của tập đoàn Vĩnh Lạc đấy.
- Tôi chả biết họ.
- Thảo nào anh dám dây dưa với họ. Nghe nói cô ta có một ông anh nuôi là chủ của một băng xã hội đen đấy.- Cô nàng thì thào.- Giờ này chắc cô ta đang gọi hắn đến để xử lý anh.
- Cô sợ thì tránh đi. Quên là tôi còn hai bà tiểu thư kia chống lưng à?- Anh hất đầu về phía Vân Anh và Mai Anh. Vuốt mặt cũng phải nể mũi chứ, dù gì họ cũng là người của Lotus mà.
- Anh đúng là điên rồi...- Cô nàng lắc đầu ngán ngẩm và lỉnh ngay đi chỗ khác.
Đúng như cô nàng dự đoán, chỉ 15 phút sau, một bọn ngổ ngáo xách toàn gậy gộc và tuýp nước đi vào bên trong. Dẫn đầu chúng là ba người, con búp bê vừa bị anh đá, một thằng to con, mặc áo sát nách, người toàn hình xăm, và kẻ thứ ba, không làm anh ngạc nhiên mấy- Nguyễn Mạnh Trường. Đơn giản vì ngay từ đầu anh biết con búp bê mà anh đá chính là em gái cưng của hắn, và anh muốn chơi xỏ lại hắn cái vụ của Phượng Vũ.
- Anh Hai, anh Ba, chính là hắn. Hắn đã lợi dụng em rồi bây giờ còn dám không chịu trách nhiệm với em.- Con nhỏ khóc bù lu bù loa lên.
Cả sàn nhảy tập trung lại nhìn cảnh này, tiếng của tay quản lý không sao át nổi tiếng nhạc quá lớn.
- Mày... - Thằng anh du côn của cô ta chỉ thẳng vào mặt anh - Lại đây.
- Tại sao? - Anh vẫn thản nhiên ngồi trên ghế, cười khinh khỉnh.
- Quỳ xuống xin lỗi nó nếu không hôm nay là ngày tận số của mày đấy.
- Chưa chắc đâu. - Anh vẫn nhìn thẳng vào chúng. Gì chứ riêng trò đánh đấm anh không ngán.
- Tao bất ngờ khi đó là mày đấy...- Tên Trường lên tiếng, mắt hắn vẫn long lên giận dữ, nhưng khác với thằng anh nuôi của hắn, có lẽ sự giận dữ của hắn xuất phát từ việc hắn hiểu vụ này là hệ quả do hắn gây ra.
- Còn tao thì không... Cảm giác của mày thế nào khi thấy em mày bị phủi tay như thế? Tao ước gì có thể để lại cho cô ta một cái gì đó giống mày, nhưng tao không làm thế được, vì chỉ có giống chó như mày mới làm thế.- Anh đặt cốc rượu cạch xuống bàn.
- Gϊếŧ nó cho tao.- Thằng đại ca của đám du côn gầm lên, hắn quả nhiên là người nóng tính.- Đứa nào có ý định báo công an cứ nhìn nó mà làm gương. Chịu khó yên thân thì sẽ chẳng việc gì hết.
Khánh Nam nhanh nhẹn nhảy ra khỏi ghế trước khi một thanh kiếm chém tới làm rách toạc lớp da bọc đệm ghế.
Anh giơ chân đá một thằng vừa vung cây gậy gỗ lên.
Bảy thằng xông vào anh không một chút nương tay. Đánh phải đánh trái, đỡ đòn một hồi Khánh Nam cũng thấm mệt. Quả nhiên không cân sức chút nào.
- Này thì đánh trả này...- Thằng đại ca nhảy vào, ánh dao sáng loáng lia tới phía anh.
Một nửa số người đang chứng kiến nhắm mắt lại không dám nhìn.
Hai tiếng hét thật lớn vang lên khi Khánh Nam loạng choạng ngã xuống.
Hai bóng người xô đến trước khi gã côn đồ kịp đâm nhát dao chí mạng lần hai.
"Chết rồi..." Nhìn thấy Mai Anh, Vân Anh, tên Trường toát cả mồ hôi hột.
Hắn quên mất đã từng nghe hai đứa con gái kia giới thiệu thằng đó là em họ chúng.
Con cháu của Lotus.
- Khánh Nam, Khánh Nam, làm ơn ai gọi cấp cứu nhanh lên. Sao chảy nhiều máu thế này?- Mai Anh hét lên.
Khánh Nam nhắm mắt, anh vẫn còn một chút tỉnh táo để cảm nhận mọi chuyện.
"Lần này sẽ chấm hết... Ặc, hai bà cô già này tì vào làm bụng mình càng đau hơn... Làm ơn nhẹ nhẹ tay chút..." Anh nghĩ đến đó liền lịm đi trong tiếng khóc của hai bà chị họ.
*
- Lý nào lại thế.- Bà Liên đập tay xuống bàn giận dữ- Làm con gái người ta có chửa rồi còn chạy à?
- Khánh Nam vì quá bất bình với việc này nên nó mới đắc tội với anh em nhà đó thôi thưa chủ tịch.- Trung đáp lại bà.
- Tạm thời nói với mọi người không ai được báo cho Phong và Nhi biết kẻo tụi nó lại trách ta không trông nom được thằng bé. Mà ta cũng không muốn chúng đưa thằng bé về lại bên đó.
- Tôi hiểu, thưa chủ tịch.
- Liên lạc với chủ tịch của Vĩnh Lạc ngay cho ta, ta muốn ông ta có lời giải thích về hành động của những đứa trẻ vô giáo dục đó, nếu không ta sẽ tự có cách. Chúng dám đυ.ng đến người thừa kế hai tập đoàn lớn thì khác nào đυ.ng đến ta và con trai ta đâu.
- Vâng.
- Còn nữa, đóng băng lại mọi tài khoản của hai con bé Mai Anh và Vân Anh. Ta không ngờ chúng lại hư hỏng đến mức độ đó. Chờ cha mẹ chúng về ta sẽ nói chuyện sau. Khánh Nam mới về đây có hơn ba tháng mà đã bị chúng làm cho ra thế này rồi.
- Vậy tôi đi đây thưa chủ tịch.- Trung gật đầu và rút lui trước khi cơn giận có thể làm bà đưa ra những quyết định nóng nảy hơn nữa.
Vết thương ở bụng dưới làm Nam bất tỉnh cả nửa ngày. Bác sĩ đề nghị anh phải nằm viện thêm vài ngày đề phòng di chuyển sẽ dẫn đến xuất huyết bên trong. Người đầu tiên anh nhìn thấy sau khi tỉnh dậy là Minh Sang. Cô bé đang ngồi ở ghế ngay gần anh, mắt sưng húp vì khóc nhiều. Cô bé khóc vì anh sao?
- Mọi người đâu cả rồi?- Anh cất tiếng hỏi làm cô bé giật mình.
- Anh...anh tỉnh rồi...- Cô bé mừng rỡ nói.
- Tất nhiên rồi, vết thương này có là gì đâu.
Sang nhổm dậy, ôm chầm lấy anh khóc òa lên:
- Vậy mà em sợ anh sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, không bao giờ về với em nữa... Hu hu...
- Ái ái...- Anh kêu lên yếu ớt- Em làm anh đau nè cô bé.
- Ơ, oái, em xin lỗi...- Minh Sang ngồi phắt dậy, vừa ngượng vừa hoảng hốt.
"Ngốc thế." Khánh Nam cười thầm.
Thực ra anh có đau đớn gì đâu, cô bé tì vào ngực chứ có động tý nào đến vết thương đâu. Chỉ là anh sợ mình sẽ bị cô bé làm cho thành yếu đuối mất.
"Cô bé ngốc, đừng yêu anh, anh xấu lắm."
Con gấu trúc đến thăm anh vào một buổi chiều muộn, trước khi anh được cho về nhà một ngày. Có lẽ cái tin anh bị đám con của tập đoàn Vĩnh Lạc tấn công đã được đồn ầm lên ở trường, và cái tin anh là con trai tập đoàn ô tô Silver Wings, cháu trai của chủ tịch tập đoàn Lotus đã được loan ra khắp nơi rồi.
Khi Phượng Vũ đến, chỉ có Sang đang ở đó kể chuyện cho anh nghe về cơn thịnh nộ của bà nội sau vụ việc này, và rằng anh có thể hả hê trước cái mà những đứa kia sẽ phải hứng chịu.
- Anh chưa chết à?- Phượng Vũ nhìn anh nửa thương cảm, nửa tức giận.
- Ai da, sao cứ vừa nhìn thấy tôi là cô đã muốn gây sự thế xấu gái?- Anh cười và ngoắc ngoắc tay gọi cô ta lại gần.
- Hắn có đáng để anh làm vậy không?
- Ai cơ?- Anh giả bộ ngây ngô hỏi.
- Nguyễn Mạnh Trường chứ còn ai nữa.
- Có duyên thì đυ.ng trúng hắn thôi mà. Bộ cô nghĩ tôi vì cô mà phải đem cái thân bèo bọt này ra cho chúng hành hạ hả xấu gái?- Anh bĩu môi.
- Nếu thậm chí không phải như thế thì tự tôi cũng thấy tôi có lỗi với anh.
- Cô dẹp cái bộ mặt đưa đám ấy đi đi. Cả tuần nằm bẹp một chỗ cũng đủ rầu hết cả người rồi đây. Sang ơi, em xuống dưới kia xem có cái gì uống được không kiếm cho bà chị đây đi.
- Dạ...
Minh Sang đi rồi, anh hỏi cô:
- Cô có thấy tôi xấu xa không?
- Làm sao anh lại xấu xa cơ chứ?
- Suy cho cùng tôi có khác gì hắn đâu. Cũng đá con gái nhanh và nhiều như hắn vậy thôi mà.
- Tôi không quan tâm chuyện đó.- Cô ta quay đi nói.
- Nhát dao này, là tự tôi muốn đấy.
- Anh điên à? Anh có thể mất mạng vì cái suy nghĩ ngu xuẩn đó đấy.
- Tôi muốn trả hết những gì tôi đã làm trước kia. Nhát dao đó coi như lấy đi mạng của gã Khánh Nam phong lưu trong quá khứ. Có lẽ từ nay tôi sẽ sống khác đi. Thế nên, cô cũng quên quá khứ đi, sống cho thật vui vào.
- Hắn là mối tình đầu của tôi.- Phượng Vũ thở dài- Dù sao thì cũng không thể nói quên là quên ngay được, dù hắn có phụ bạc thế nào đi nữa.
- Cô chưa nghe câu này sao: Người ta nói mối tình đầu là mối tình đẹp nhất nhưng mối tình cuối cùng mới thực sự là mối tình bất diệt. Tôi chả có lý do gì để bắt cô quên đi những kỉ niệm mà cô cho là khó quên đó cả, nhưng tôi khuyên cô hãy nghĩ đến tương lai chứ đừng ngồi ôm một chỗ mà gặm nhấm quá khứ làm gì.
- Anh làm tôi buồn nôn quá chừng. Sách vở quá đấy.
- Sặc, cô đúng là đồ xấu gái mà, đã xấu người còn xấu cả tính nữa. Người ta đang muốn làm người tốt mà cô làm tôi hết muốn hoàn lương.
- Ha ha...- Phượng Vũ cười- Thôi anh đừng có xúc động quá kẻo tôi lại mang tội ám sát anh đấy. Nghỉ đi, tôi về đây.
- Về hả?- Nam ngơ ngác- Ờ, thôi cô về đi.
- Mà này...- Cô ta nhìn anh nghi ngờ- Người ta nói anh là cháu trai của chủ tịch tập đoàn Lotus, thật sao?
- Tôi buồn ngủ rồi, cô về đi.- Khánh Nam không trả lời mà nhắm mắt lại giả vờ ngủ làm con gấu trúc kia tức điên lên, đá một nhát vào cánh cửa trước khi ra về.
"Từ mai, cô hãy cứ sống như thế này nhé, xấu gái!"
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Tình Cảm
- Yêu Không Hối Tiếc
- Chương 5