Chương 48

Lục Tinh tức giận đi đến trước mặt anh, Phó Cảnh Sâm ngẩng lên nhìn cô đang bĩu môi, khóe miệng nhếch lên, vươn tay kéo cô vào lòng: "Sao lại không vui như thế?"

Còn tại sao ư? Biết còn cố ý hỏi! Cô chỉ Tiểu Cáp đang ngồi xổm trong chuồng chó, bất mãn nói: "Em còn cho rằng anh đối xử bình đẳng, không ngờ anh để cho con mèo ngồi trên ghế sofa với anh, còn Tiểu Cáp lại phải cách anh năm mét, như vậy thật không công bằng, Tiểu Cáp do em nuôi, đây là mèo của Hân Nhiên."

Phó Cảnh Sâm không ngờ cô tức giận vì chuyện này, nghiêng đầu nhìn con mèo béo bên cạnh, đành khẽ cười: "Do con chó kia sợ không dám tới gần anh, còn con mèo này không sợ anh, tự đến ngồi cạnh anh mà."

Lục Tinh: "..."

Vì thế nên trách mắng Tiểu Cáp?

Cô nhìn Tiểu Cáp đang núp trong chuồng chó, không phản bác được gì.

Phó Cảnh Sâm ngửi mùi hương dễ chịu trên người cô, chóp mũi cọ xát gần tai cô, làn môi ấm nóng theo đà đi đến phần bên cổ, thấp giọng nỉ non: "Thơm quá."

Lục Tinh xấu hổ đỏ mặt, bắt đầu giãy dụa trong l*иg ngực anh, tròng mắt đảo loạn xạ không dám nhìn anh: "Anh muốn uống nước ép trái cây không? Hay sữa bò?"

"Nước ép trái cây." Anh khẽ cười một tiếng.

Trước đó Diệp Hân Nhiên mua không ít quả cam, nhưng không ăn mấy, Lục Tinh đi vào phòng bếp ép nước trái cây, nhớ khi cô học ba năm cấp ba thường xuyên ép nước trái cây cho anh, lợi dụng việc đưa nước trái cây lấy cớ vào phòng anh, chờ anh uống xong còn ở lì một lúc mới chịu rời khỏi. Thỉnh thoảng anh trở về từ bên ngoài cũng gọi cô một tiếng: "Lục Tinh, cho anh ly nước ép trái cây." Đợi đến khi cô bưng ly đi tới nơi người khác không nhìn thấy, cô sẽ công khai lên tầng.

Bây giờ nhớ lại, hẳn là anh cố ý đúng không?

Lục Tinh nghe tiếng máy ép hoạt động, khóe miệng cong lên, khẽ mỉm cười ngọt ngào.

Bưng hai ly nước cam trở lại phòng khách, TV đã tắt, Phó Cảnh Sâm đứng trên sân thượng đưa lưng về phía cô gọi điện thoại, bóng lưng lờ mờ từ thân hình cao to của anh, chỉ là một bóng lưng thôi nhưng lại khiến cô rung động mãi.

Cô ngồi trên ghế sofa, im lặng nghe giọng nói trầm thấp dễ nghe của anh. Mấy phút sau, Phó Cảnh Sâm cúp điện thoại đi về phía cô.

Lục Tinh đưa nước cam cho anh, mím môi nói: "Anh phải đi công tác rồi sao?"

Phó Cảnh Sâm hờ hững nói: "Không phải chuyện lớn, không cần anh tự mình đi."

"À..."

Phó Cảnh Sâm uống ly nước trái cây xong, thấy cô cong lưng thè cái lưỡi nhỏ ra nhấm nháp ly nước trái cây, nước trên môi trơn bóng như mật, anh muốn hôn cô. Hành động hơn lời nói suông, anh lấy ly trên tay cô xuống, Lục Tinh mờ mịt ngẩng đầu, anh cúi đầu ngậm lấy môi cô, hương vị ngọt ngào như trong tưởng tượng, môi hôn càng sâu, ngón tay thon dài thăm dò từ bên dưới áo ngủ.

Đầu ngón tay hơi lạnh lướt qua da thịt, Lục Tinh nhịn không được run một cái, phòng khách quá sáng, còn có một mèo một chó ở đây, cô không thể không biết xấu hổ làʍ t̠ìиɦ với anh trong hoàn cảnh như vậy, ngượng ngùng né tránh môi anh, nhỏ giọng thở gấp: "Anh không tắm à..."

Tiếng "Ừ" của anh khàn khàn khiêu gợi, hôn cô một lúc, mới đứng dậy đi tắm.

Lục Tinh ôm khuôn mặt xoa nhẹ, hít sâu vài lần mới quay lại phòng ngủ, rõ ràng đã làm nhiều lần, sao vẫn cảm thấy căng thẳng và xấu hổ như vậy, nơi thực hiện đêm nay không giống lúc trước, cảm giác càng hồi hộp thẹn thùng hơn bình thường là thế nào chứ...

Chỉ đặt một chiếc đèn dưới đất, lần trước mua năm bộ nội y mới, anh mới thấy ba bộ, đêm nay cô cố ý thay bộ anh chưa thấy.

Mặt cô đỏ tới tận mang tai cuộn người trong chăn, ôi ôi ôi, vì sao cô vừa cảm thấy thẹn thùng vừa muốn lấy lòng anh như vậy?

Lúc tiếng nước ngừng lại, Lục Tinh lén hé đôi mắt từ trong chăn, thấy Phó Cảnh Sâm để trần nửa người trên đi ra từ trong phòng tắm, thắt lưng chỉ buộc bằng khăn tắm màu trắng.

Cô biết nhà anh có phòng tập thể thao, bên trong có không ít máy tập thể hình, chỉ cần không có gì làm thì anh sẽ tập luyện, cơ bắp trên người cân xứng nhưng không cuồn cuộn, từ cơ ngực đến trên bụng có tám múi cơ, mỗi một múi đều nhô lên vừa mức, gợi cảm muốn chết.

Không dám nhìn lâu hơn nữa, cô nhắm mắt lại giả vờ ngủ, lông mi đen cong khẽ run, dễ dàng bán đứng cô đang hồi hộp, Phó Cảnh Sâm cúi người, ngón tay thon dài chạm vào lông mi của cô, lông mi càng run hơn, anh khẽ cười một tiếng, vén chăn lên nằm bên cạnh cô, đôi môi ấm áp bắt đầu hôn từ tai cô.

Cơ thể nhỏ nhắn trong l*иg ngực bị anh hôn dần dần trở nên mềm mại, nút áo ngủ bị anh cởi ra, lộ ra nội y viền tơ màu đen bên trong, anh chưa từng thấy qua, khàn khàn cười, nói nhỏ bên tai cô: "Rất đẹp." Mà mỗi lần anh nói câu đó xong, số phận của những bộ nội y đều giống hệt nhau, đều nhanh chóng bị ném xuống dưới đất.

Lục Tinh sợ hãi mở mắt ra, thấy khuôn mặt anh tuấn ở phía trên với đôi mắt thâm thúy đang chăm chú nhìn cô, đáy mắt nhen nhóm du͙© vọиɠ quen thuộc, cô xấu hổ nhanh chóng ngắm nghiền hai mắt.

Anh cúi đầu hôn cô, ngón tay thon dài đùa nghịch trên người cô, càng ngày anh càng hiểu rõ cơ thể cô, phần dưới của người phụ nữ nhanh chóng ẩm ướt một lớp nước màu trắng nhạt, bờ môi khẽ bật ra tiếng rêи ɾỉ, anh chống đỡ lấy cô, khàn khàn gọi: "Tinh Tinh..." rồi xâm nhập vào trong cơ thể cô.

Cô mở to mắt nhìn anh, nhỏ giọng kêu đau, trong đôi mắt xinh đẹp xuất hiện một lớp hơi nước mờ. Đôi mắt Phó Cảnh Sâm càng thêm sâu, kiềm chế sức lực, ghìm tay cô giữ trên gối, cúi đầu hôn cô.

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc đồng hồ báo thức reo thiếu chút nữa Lục Tinh vẫn không dậy nổi, chẳng phải chỉ từ chối anh hai đêm sao? Mức độ cầm thú của anh tăng lên không chỉ hai bậc!

Bên cạnh trống không, cô đỡ phần hông nhức mỏi đứng dậy, lúc đang cài lại móc áo nội y, Phó Cảnh Sâm đi vào.

Cô đỏ mặt quay người đưa lưng về phía anh, Phó Cảnh Sâm thấy vết tích trên lưng cô, đôi mắt hơi trầm xuống, đi qua cúi người hôn lên tai cô một cái. Bị anh hôn, tay Lục Tinh thoáng run, cài móc không khớp, Phó Cảnh Sâm cười nhẹ một tiếng, ngón tay thon dài nhanh nhóng giúp cô cài móc.

Lục Tinh nhận áo len anh đưa tới, nhanh chóng mặc vào, Phó Cảnh Sâm vuốt vuốt tóc cô, thấp giọng nói: "Đi rửa mặt, sau đó ra ăn sáng."

Cô cúi đầu ừ một tiếng, lướt nhanh qua anh.

Phó Cảnh Sâm ngây người ra một lúc, khóe miệng không thể kiềm chế được mà cong lên.

Bữa sáng là hai ly nước cam ép tươi, cháo gạo kê, còn có hai quả trứng luộc, có lẽ là nguyên liệu nấu ăn từ trong nhà cô.

Ăn bữa sáng xong, cô cho Tiểu Cáp và Kitty ăn rồi mới chuẩn bị đi làm, Lục Tinh không muốn Phó Cảnh Sâm đưa đi vì buổi chiều cô còn phải ra ngoài, tự lái xe thì tiện hơn.

Thời gian nhàn rỗi giữa trưa, cô gọi điện thoại cho Diệp Hân Nhiên, Diệp Hân Nhiên vô cùng buồn phiền: "Cha mẹ Quan Nghị cũng tới, tớ còn nghe thấy bọn họ gọi điện thoại cho Quan Nghị, bảo anh ta tới đây... Bà đây thật sự gặp phải ngày chó rồi, mới có thể dính phải chuyện như vậy."

Lục Tinh nhíu mày: "Bọn họ muốn làm gì? Bảo cậu và Quan Nghị làm hòa? Cha mẹ cậu nói sao?"

"Đúng rồi, tối qua ầm ĩ một trận với cha mẹ tớ, bây giờ cha mẹ lại đứng về phía tớ, bọn họ vẫn đang thảo luận trong phòng khách, tớ đang buồn phiền, vừa lúc cậu gọi tới nên tớ trốn lên tầng hai."

Cha mẹ Diệp Hân Nhiên vốn hy vọng cô làm hòa với Quan Nghị, cô ấy nghe xong thì nổi giận: "Con là con gái của cha mẹ, bây giờ con bị Quan Nghị ức hϊếp, hai người không đứng về phía con, còn bảo con làm hòa với anh ta, bây giờ còn chưa kết hôn, nếu như sau này khi kết hôn anh ta tái phạm thì sao? Sau khi sinh con anh ta tái phạm thì sao? Hai người nói xem con phải làm sao đây? Bây giờ con còn trẻ, điều kiện cũng không tệ, vì sao phải ở cùng với anh ta? Do con ở bên anh ta bảy năm, hay do con đính hôn với anh ta?"

Một lời nói dài không khiến cha mẹ cô sửng sốt ngay tại chỗ.

Lục Tinh nghe xong, mím môi im lặng một lúc: "Vậy khi nào cậu trở về?" Diệp Hân Nhiên trút giận xong, dễ chịu hơn: "Vốn tớ định ở đến năm sau,chỉ có điều xem tình hình này, qua mấy ngày nữa tớ sẽ trở về, tránh cho bọn họ nhắc tới tớ mãi..."

"Cũng tốt, trở về để xem mắt." Lục Tinh tán thành, "Đến lúc đó nói không chừng có thể mang bạn trai về nhà mừng năm mới, cha mẹ cậu không thể nói gì nữa rồi."

Diệp Hân Nhiên: "..." Cô hoàn toàn quên mất việc này!

Gần tan tầm, Phó Cảnh Sâm gọi điện thoại tới hỏi cô buổi tối muốn ăn gì, Lục Tinh suy nghĩ: "Em muốn ăn sủi cảo."

Phó Cảnh Sâm thấp giọng nói: "Buổi tối anh đón em, em đỗ xe ở công ty đi, sáng mai anh đưa em đi làm."

"Được."

Lục Tinh thắt lại khăn quàng cổ bước nhanh ra khỏi công ty, sau khi lên xe cô hưng phấn nhìn Phó Cảnh Sâm: "Buổi tối chúng ta tự làm sủi cảo đi, đừng ra ngoài ăn."

Khi còn bé cô thường vào bếp giúp người giúp việc, làm sủi cảo hay gói cô đều biết, chỉ là đã lâu chưa gói.

Phó Cảnh Sâm cười cười: "Được, chúng ta đi siêu thị." Lục Tinh vui vẻ gật đầu: "Vâng."

Mấy ngày nay Diệp Hân Nhiên không về, Phó Cảnh Sâm nhất định sẽ ở lì trong nhà cô, Lục Tinh mua rất nhiều thứ, hai người mang mấy cái túi mua sắm đầy ắp về đến nhà, Tiểu Cáp ngoắt ngoắt cái đuôi chạy tới đón, thấy Phó Cảnh Sâm thì lặng lẽ xoay người quay đi.

Lục Tinh: "..." Thật không có tiền đồ! Phó Cảnh Sâm khẽ cười một tiếng.

Sau khi đặt mấy thứ đó xuống, thấy Tiểu Cáp đang gặm miếng vải quen thuộc, anh nhìn về phía Lục Tinh, khóe miệng giật giật: "Đừng nói với anh con chó kia đói bụng đến nỗi muốn ăn áo ngủ của em."

Lục Tinh nghiêng đầu nhìn, khá là lúng túng.

Tiểu Cáp đã lâu không còn gặm áo ngủ của cô nữa, sao bây giờ lại đυ.ng vào?

Cô cúi đầu suy nghĩ một lát, rất nghiêm túc nhìn xem Phó Cảnh Sâm: "Nhất định là do tối qua anh lạnh nhạt với nó, nên bây giờ nó đang trả thù xã hội."

Phó Cảnh Sâm: "..."

Trước kia sao anh lại không phát hiện cô hay nói vớ nói vẩn như vậy.

Vài giây sau, khóe miệng anh cong lên thành một nụ cười lạnh: "Trả thù xã hội? Anh thấy nó đang trả thù anh đấy."

Lục Tinh càng lúng túng, không khỏi lo lắng cho an toàn của Tiểu Cáp, cô cẩn thận từng li từng tí mở miệng: "... Anh sẽ không muốn đánh nó chứ?"

Anh chằm chằm nhìn cô một lúc: "Đây là lần thứ mấy nó phá áo ngủ của em rồi?"

Lục Tinh lắp bắp: "... Không nhiều lắm..."

Phó Cảnh Sâm nhớ lại tần suất mua áo ngủ của cô trước kia, biết cô nói dối, anh híp hai mắt, khóe miệng chậm rãi cong lên, Lục Tinh cảm nhận tim run lên, vội vàng đẩy anh vào phòng bếp: "Anh thái thịt bò đi, còn em sẽ trừng trị Tiểu Cáp...!"

Thôi xong thôi xong, hình tượng của Tiểu Cáp đã hết thuốc chữa, không chỉ sợ anh, còn gặm áo ngủ, gặm áo ngủ của cô...

Cô chỉ có chút ít sức lực, nếu anh không phối hợp thì cô chẳng thể đẩy nổi anh.

Phó Cảnh Sâm thuận thế nắm lấy tay cô, cúi người cắn một cái lên môi cô, Lục Tinh "A..." một tiếng, trừng to mắt nhìn anh, anh cầm túi quay người đi.

Cô che miệng đứng nguyên tại chỗ: "..."