Quyển 2 - Chương 4: Phá trận
Nhìn Tử Chiêu vẫn còn mê man trong giấc ngủ.
Mi Sinh nhẹ nhàng ly khai ngôi miếu đổ nát.
Trước khi bình minh Tử Chiêu nhất định sẽ chưa tỉnh lại.
Phải mau chóng lấy cho đủ 999 trái tim.
Ngước mắt nhìn ánh trăng bàng bạc, Mị Sinh tự tin nở nụ cười.
Tất cả đều như dự liệu.
Đang lúc thân thể nam nhân đặt trên mình dây dưa.
Quên đi hết thảy mọi việc trên đời chìm sâu vào bể dục.
Nhãn thần Mị Sinh đột nhiên trở nên tinh lệ.
Sau đầu nam nhân hiện nguyên hình móng vuốt sắc nhọn, nhanh chóng mà đơn giản “rắc” một tiếng bẻ lìa cổ đối phương.
Tâm trạng đang vô cùng hưng phấn, y lại nghe thấy một thanh âm quen thuộc.
Yêu quái quả nhiên mãi là yêu quái.
Âm điệu không mang theo cảm tình khiến cho Mị Sinh trong nháy mắt cả người như rơi xuống hầm băng.
Hoảng hốt ngẩng lên, liền nhìn thấy bóng lưng Tử Chiêu.
Dại ra vài giây, sau đó cúi đầu liều mạng móc lấy trái tim nam nhân đã không còn hơi thở.
Chỉ còn cần nốt trái tim thứ 999 này thì y sẽ thành công.
Cầm vật có thể đổi lấy tự do của bản thân định quay về đưa cho Yêu Cơ vương.
Thế nhưng lại bị chặn lại bởi một thân ảnh cao ngất.
Kiếm quang bạch sắc chói mắt mà băng lãnh bắn thẳng đến giữa hai tròng mắt của Mị Sinh.
Ngươi quả nhiên là thánh nhân của Linh tộc!
Mị Sinh nhìn linh khí hộ thể trên người Tử Chiêu mà cười nhạt.
Yêu tính khó sửa, ngươi vì sao phải bức ta?
Tử Chiêu khẽ thở dài, trong ánh mắt lóe ra trách cứ quang mang.
Nguyên lai ngươi là vì gϊếŧ ta mà đến…
Mị Sinh dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ ngón tay mang theo mùi máu tươi.
Sau đó trên khuôn mặt yêu mị khẽ nở một nụ cười ngây ngốc, cười đến sắp chảy ra nước mắt.
Thiên địch của yêu quái hay cũng chính là người của Linh tộc.
Đó là tộc đà vì canh giữ nhân gian mà ra tay gϊếŧ bỏ toàn bộ yêu vật.
Mà thánh nhân trong Linh tộc chính là người được giao trọng trách sát yêu.
Khắp trời đất này đã có rất nhiều yêu vật bị chết dưới tay thánh nhân Linh tộc.
Mị Sinh trăm triệu lần không
ngờ người đầu tiên bản thân đem lòng yêu thương lại chính là thiên địch của mình.
Nguyên lai kẻ săn đuổi được nhiều nam nhân như vậy, cuối cùng cũng chính là con mồi của người khác.
Thế nào, chẳng lẽ lần trước ta hầu hạ ngươi vẫn chưa thỏa mãn sao? Còn muốn nữa a?
Thanh âm hờn dỗi của Mị Sinh rơi vào trong tai Tử Chiêu.
Mị Sinh...
Tử Chiêu bất đắc dĩ phun ra một chữ.
Thế nào? Thánh nhân chẳng lẽ còn lưu luyến thân thể ta cho nên mới chưa ra tay a?
Mị Sinh cười, phi thân ngã vào trong lòng Tử Chiêu, dùng thân thể mềm mại đầu độc.
Nhưng lại bị vô tình cùng lãnh lẽo đẩy ngã xuống đất.
Ngươi gϊếŧ người vô số chẳng lẽ vẫn chưa đủ để trung hoà hận thù trong lòng hay sao?
Tử Chiêu từ trên cao nhìn xuống, đau đớn hỏi.
Ta là yêu, đương nhiên phải gϊếŧ người, Tử Chiêu~ ngươi trước tiên đỡ ta đứng lên được không a~
Biểu tình nũng nịu cùng với lần ở bên dòng suối thật giống nhau.
Tử Chiêu nhắm mắt lại lần thứ hai thở dài
Ta vốn đã định cho ngươi một con đường sống, thế nhưng ngươi hôm nay lại ở trước mặt ta gϊếŧ người…
Gϊếŧ ta là cách duy nhất để hoàn thành sứ mệnh của ngươi có đúng hay không?
Mị Sinh cắt lời Tử Chiêu, chậm rãi đứng lên.
Những lời trước đây đều là gạt ta phải không? Cái gì mà muốn dẫn ta đi khỏi đây, muốn bảo vệ ta, yêu ta?
Mị Sinh nở nụ cười ngây thơ, đôi mắt cong lại tựa vầng trăng khuyết.
Tử Chiêu có chút phân không rõ đối phương đang cố ý đánh lạc hướng hay thực sự là lời tự đáy lòng hắn.
Chỉ có thể lùi lại ba bước bảo trì trầm mặc.
Cấp thiết gϊếŧ chết 999 nam nhân…
Chẳng qua là vì…
Vì muốn cùng sỏa thư sinh cùng nhau ly khai a.
Thế nhưng vì sao kết quả lại thành ra như vậy?
Nơi đó đau đớn đến nỗi nhìn không thấy sờ không ra.
Bởi vậy nên không có cách nào có thể giúp hắn giảm bớt khổ sở trong lòng.
Hoang đường chính là nguyên lai sỏa thư sinh cũng là vì muốn tính mạng của hắn mà đến.
Hoang đường chính là nguyên lai mấy ngày hạnh phúc vừa qua tất cả đều là hư vô.
Hoang đường chính là nguyên lai bản thân lại ngốc nghếch đi yêu thiên địch của mình.
Khi còn là người đã phải chịu một kết cục bi thảm…
Đến khi hóa yêu rồi mà sao vẫn ngu ngốc như vậy?
Oán hận biến thành yêu lực làm cho con ngươi chuyển thành màu xanh, toàn thân tỏa ra tầng tầng sát khí.
Đừng tưởng rằng ngươi có thể gϊếŧ được ta, ai chết trong tay ai còn chưa thể nói trước được đâu.
Mị Sinh vừa cuồng tiếu vừa căm giận hét lên.
Mị Sinh, ngươi tại sao phải cố chấp như vậy, dù sao ngươi cũng không thể thắng được ta kia mà…
Tử Chiêu lời còn chưa dứt, thân ảnh Mị Sinh đã tiến tới gần.
Thân ảnh bừng bừng nộ khí rốt cuộc cũng xuất ra trường kiếm mạnh mẽ đâm tới.
Linh khí vây quanh thánh nhân đã lên tới đỉnh điểm.
Tình cảm liền bị lý trí nuốt mất.
Y vô pháp quay đầu, lại thu tay không được.
Lâm binh đấu giả giai trận liệt tại tiền tru tà.
Theo từng lời chú thốt ra, thần long hộ thể nhằm phía Mị Sinh mà lao tới.
Không chút lưu tình xuyên thẳng qua trái tim phiêu nhiên nhi lạc của miêu yêu.
Thần long vừa quay về thân thể, Tử Chiêu lập tức lao đến thân ảnh đang dần dần gục ngã trước mặt.
Mị Sinh vì sao phải bức ta?
Ôm chặt Mị Sinh mềm rũ vào lòng, Tử Chiêu hoảng loạn nói.
Mục đích của ngươi không phải rốt cuộc cũng đạt được rồi sao, chỉ có ta là thất bại mà thôi.
Mị Sinh cười có điểm bất đắc dĩ.
Tử Chiêu có thể nói cho ta biết, ngươi cùng ta giao hoan là vì muốn yêu lực của ta yếu đi đúng hay không?
Cái gì?
Tử Chiêu vô pháp tin tưởng mở to hai mắt.
Vậy là tốt rồi.
Mị Sinh khóe miệng chảy ra máu đen mặc cho Tử Chiêu chà lau thế nào cũng đều vô dụng.
Tử Chiêu ngươi có biết hay không, hôm nay chỉ cần gϊếŧ nốt một người là ta có thể cùng sỏa thư sinh ly khai địa phương quỷ quái này.
Ta đã…
Đã một mực lo lắng bảy ngày qua đi hắn ly khai nơi này mà ta vẫn thủy chung bị vây trong kết giới a~
Mị Sinh thanh âm vô lực nhưng một chữ thốt ra lại nặng tựa nghìn cân đè ép Tử Chiêu đến mức thở không nổi.
Tử Chiêu, ta luôn yêu một tên thư sinh ngốc, rất ngốc thế nhưng hắn đã từng nói sẽ bảo vệ ta… Nghe những lời đó ta hảo hạnh phúc, ngươi có biết chăng?
Mị Sinh đừng nói nữa, ta cầu ngươi đừng nói nữa…
Ôm lấy một Mị Sinh mỏng manh tựa tơ nhện, thân thể Tử Chiêu không kìm được liên tục run rẩy.
Tử Chiêu ngươi làm ơn để tên thư sinh ngốc kia ôm ta chặt một chút, ta hảo lãnh hảo lãnh~
Tử Chiêu ngươi giúp ta nói với tên thư sinh ngốc kia rằng ta không thể bồi hắn được nữa…
Tử Chiêu ngươi thay ta an ủi tên thư sinh ngốc kia được không, bởi lẽ nếu biết ta chết hắn nhất định sẽ rất khổ sở.
Tử Chiêu, ôm ta chặt một chút có được hay không?
Tử Chiêu lặng lẽ kéo Mị Sinh sát vào trong ngực.
Còn lại tia khí lực cuối cùng, Mị Sinh chậm rãi đưa tay đặt lên trước ngực đối phương.
Chỉ cần một giây hắn có thể gϊếŧ chết người này.
Thế nhưng lại nghe được y nói:
Mị Sinh xin lỗi…
Nước mắt của hắn khẽ chảy xuống, đôi tay vô pháp biến thành lợi trảo cướp đi trái tim người kia.
Nguyên lai chỉ cần một câu xin lỗi là đủ.
Mị Sinh ta không lừa ngươi, ta nói muốn mang ngươi đi là thật tâm.
Mị Sinh trước ta cự tuyệt ngươi bởi vì ta biết ngươi là yêu.
Mị Sinh sau đó ta không còn để ý thân phận muốn bên ngươi là bởi vì ta đã động tâm mất rồi.
Mị Sinh, kỳ thực tên thư sinh ngốc kia yêu ngươi nhiều lắm.
Mị Sinh… Ta yêu ngươi…
Tử Chiêu đó là lần đầu tiên của ta.
Nói xong Mị Sinh mỉm cười trút hơi thở cuối cùng.
Chết ở trong lòng Tử Chiêu.
Biểu tình an tường tựa như đứa trẻ mới sinh say ngủ.
Hồn nhiên mà thỏa mãn.
Một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống khuôn mặt Mị Sinh.
Đó là lệ của Tử Chiêu…
Thần long hộ thể lần thứ hai ly khai nguyên thần bay vυ"t lên bầu trời.
Tử Chiêu ôm thi thể Mị Sinh yên lặng gật đầu.
Thần long không chần chờ lấy tốc độ nhanh như tia chớp lao xuống.
Lần này lại xuyên qua thân thể Tử Chiêu.
Thánh nhân linh tộc một khi vì yêu vật mà rơi lệ,
Nhất định sẽ bị thần long hộ thể phản phệ mà chết.
Đây chính là cấm kỵ lớn nhất của thánh nhân.
Chỉ là nước mắt
Lặng lẽ rơi xuống.
Bởi vì ái.
Bởi vì đau.
Bởi vì sỏa thư sinh
Đem lòng yêu thương miêu yêu hay làm nũng…
Truyền thuyết kể lại rằng, mỗi lần kết giới bị phá,
Núi Âm Dương sẽ bị cơn mưa cánh hoa bay lượn khắp bầu trời che giấu.
Bảy ngày,
Khắp núi Âm Dương tràn ngập màu hồng nhạt của cánh hoa.
Hỏi thế gian tình ái là chi?
Tiếng thở than của hoa đào văng vẳng bên tai.
Đó là lời hứa dù sống hay chết vẫn vĩnh viễn bên nhau…