Edit: V.O
Cảnh tượng quỷ dị này dọa hai lão nhân Thành gia run run rẩy rẩy, miệng nhắc đi nhắc lại: "Cứu mạng. . ." Sau đó, sương đen hầm hập này, mở hai mắt ra giống như ác quỷ, nhào tới hai lão nhân.
"Boong!" Một trận kim quang ở ngoài phòng dập dờn như sóng nước, mỗi lúc tăng thêm một phần, sương đen xông đến hốt hoảng thối lui giống như thủy triều, tiếng thiền trượng phá không, trong phòng gào thét.
"A di đà phật." Giọng nói quen thuộc vang lên, ta không nhịn được cười, thật là đúng dịp.
"Chàng cũng tới?" Ta vươn tay gỡ khăn voan đỏ xuống, xoay người cười nhìn sang.
Trong mắt hòa thượng lóe lên một tia rực rỡ, đi tới bên cạnh ta, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Hứa Tiên nói: "Hắn bị ác quỷ nhập thân. . ."
"Ta mới vừa thấy được, hơn nữa, nhìn bộ dạng như vậy cũng không phải là một." Ta gật đầu: "Chỉ có điều, từ lúc nào thì nhân gian này có nhiều đồ bẩn như vậy? Gần đây có chút quá thường xuyên."
Ta xoay người nhìn lão nhân Thành gia đã bị dọa ngất, dời bọn họ ra ngoài viện, thuận tay đóng cửa, tránh cho ngộ thương đến bọn họ.
"U u. . ." Hứa Tiên bị ám ảnh đã không có ý thức, hoàn toàn bị khống chế, tóc tai rối bời, giương nanh múa vuốt, mắt dâng lên ánh đỏ, gào thét, tấn công ta và hòa thượng.
"Cẩn thận chút!" Hòa thượng tiến lên ngăn ta ở phía sau, đưa Kim Bát trong tay ra, nghênh đón "Hứa Tiên" xông lên.
"Ầm" một tiếng, bóng dáng "Hứa Tiên" như hư ảo, chấn mấy bóng đen rung ra ngoài, nhưng cũng chỉ một khắc, sau đó những bóng đen kia lại nhào tới, ngược lại ngưng thật một chút.
Ta vươn tay từ bên cạnh ngăn cản cánh tay Hứa Tiên, "Hứa Tiên"còn đang đối kháng với hòa thượng ở chính diện, đột nhiên đầu nghiêng về phía ta, vặn vẹo người, tránh hòa thượng tấn công, nhào về phía ta.
Ta vươn tay đánh một chưởng, nhắm ngay vai hắn nhào tới không kịp tránh, dùng sức nện xuống.
Trong nháy mắt giao nhau, ta cảm thấy mình như đánh vào một đống bông, ngược lại mình bị đυ.ng bay ngược ra.
Hòa thượng vươn tay kéo ta, ta nhìn thẳng vào hắn, thân thể đứng lại, cùng thiền trượng của hắn hai bên trái phải, tấn công lần nữa.
Hình như "Hứa Tiên" đặc biệt sợ thiền trượng của hòa thượng, kim quang đối với hắn giống như trí mạng, hắn không dám chống chọi, nhưng sương đen lượn quanh hắn, bao phủ thiền trượng thật chặt, vẫn quấn lấy cả người ta.
Ta kéo "Hứa Tiên", hai mắt hòa thượng nhắm nghiền, vẻ mặt ngưng trọng, hai tay kết liễu lần lượt pháp ấn phức tạp, miệng lẩm nhẩm kinh văn khó hiểu.
Theo hòa thượng đọc từng câu một, hình như "Hứa Tiên" co rúm lại một chút, lúc này mới chuyển lực chú ý qua người hòa thượng, màu đỏ trong mắt chợt sáng chợt tắt, tựa như đang tự hỏi gì đó. Đột nhiên, sương mù vây thiền trượng chợt tiêu tan, nhanh chóng tụ tập ở trước người, chợt duỗi thẳng đánh mạnh về phía ta.
Ta thầm nói không ổn, hai tay cản ở trước người, trong nháy mắt bị đánh bay ra.
Trong nháy mắt đó, "Hứa Tiên" gào thét với hòa thượng, ngay cả thiền trượng sau lưng hắn bay tới cũng coi thường.
"Ta...muốn ăn ngươi!" Bóng đen kia phát ra mấy tiếng ê a nặng nề, mở cái miệng to hướng về phía hòa thượng.
Không tốt! Ta cũng không quan tâm thương thế của mình, mãnh liệt nhào tới trước người hòa thượng,.
Ta muốn ngăn cản! Bảo vệ hắn!
"Thả ta ra!" Trong nháy mắt đó, trong đầu xuất hiện một giọng nói đã lâu.
Trong một giây ta cản ở trước người hòa thượng, tháp lớn màu vàng kim xuất hiện ở phía sau ta, ta cũng nhìn thấy hòa thượng từ từ mở mắt...
Đó là một đôi mắt như thế nào? Trầm tĩnh mãi mãi không thay đổi, hư vô như không có vạn vật thế gian, lại thấu triệt hồn người. Hắn cẩn thận nhìn chằm chằm ta, nhưng không có bóng của ta, ta lại như bị sữa bò đổ lên đầu, tinh thần rung lên, trong đầu rõ ràng.
Ta được hắn kéo ra sau lưng, sức lực cả người như bị giam cầm, không thể động đậy.
"Ông, ma, trí, mưu, da, tát, liệt, đức..." Hắn đọc từng chữ ra, chữ to màu vàng kim nhanh chóng thoáng qua trên không trung, ánh sáng cực mạnh phóng về phía Tháp trấn yêu ta thả ra.
"Thì ra người ở đây!" Tiểu oa nhi nghiêng đầu, mắt vòng vo trên người hòa thượng một giây: "Vậy ta sẽ không khách sáo!"
Dứt lời, tiểu oa nhi mang theo thân tháp nhào tới không hề sợ hãi.
Trong nháy mắt câu chữ màu vàng rơi vào Tháp trấn yêu, bóng đen kia cũng lui về sau, giờ phút này chúng rối rít trốn thoát khỏi người Hứa Tiên, chạy tứ tán khắp nơi, hoảng sợ vạn phần.
"Ngay trước mặt ta, còn có thể để các ngươi chạy được sao?" Tiểu oa nhi hét lớn một tiếng, tay nhỏ bé béo múp vung vẩy có hình có dạng ở giữa không trung, những ác quỷ kia đυ.ng lên vách tường, không có cách nào xuyên thấu, đã bị bắn ngược lại.
Dường như tiểu oa nhi rất thoải mái, bước từng bước nắm ác quỷ trong tay, sau đó quay đầu lại nhìn hòa thượng, hơi làm lễ, mở miệng, giống y như lần trước, một hơi nuốt hơn mười bóng đen kia.
Sau đó hóa thành một kim quang, dieendaanleequuydoon – V.O, trở lại trong thân thể ta lần nữa.
Hơi thở trên người hòa thượng cũng từ từ vững vàng, thiền trượng trở lại bên cạnh hắn, hắn vươn tay đón được, thân thể lắc lư.
"Chàng không sao chứ..." Ta đỡ cánh tay hắn, lo lắng hỏi.
"Không sao." Đôi môi hòa thượng có hơi trắng bệch, mồ hôi toát ra trên trán. Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, để mặc ta đặt tay hắn lên vai mình dìu hắn.
Yên tĩnh lại, ta cảm thấy cả cánh tay cũng ẩn ẩn đau, mới vừa đỡ một chiêu toàn lực của ác quỷ, bị thương tổn tới gân mạch.
"Ta. . ." Hắn muốn nói gì đó.
"Chúng ta đi ra ngoài trước, sau này từ từ giải thích cũng không muộn, cũng may, hữu kinh vô hiểm." Trong lòng ta phức tạp, trước ngắt lời hắn, đỡ hắn đi ra khỏi phòng.
"Mau nhìn. . ." Ngoài phòng huyên náo.
Ta sơ ý, nhất thời quên mất bên ngoài còn có nhiều người, vội vàng làm phép cho bọn họ ngất xỉu.
Ta vẫn không quên giải thích với hòa thượng: "Chỉ làm cho bọn họ ngủ, nếu không nhất định sẽ dọa chết những người này." Dứt lời ta hóa thành nguyên hình, cõng theo hòa thượng bay thẳng về Kim Sơn Tự.
Hắn chỉ hơi mất sức, trở về lại ngủ thϊếp đi. Ta cẩn thận kiểm tra, xác định không thành vấn đề cũng thở phào nhẹ nhõm, ngồi ở bên cạnh hắn điều tức thương thế của mình.
"Cốc cốc cốc." Có lẽ qua nửa ngày, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Ta mở cửa, nhìn thấy là phương trượng.
Đối với phương trượng này, ấn tượng của ta cũng rất tốt, hẳn là ông biết thân phận ta không tầm thường, nhưng không nhìn ta bằng ánh mắt đặc biệt giống như những người khác, ngược lại rất thân thiết với ta.Có lẽ đúng như lời nhà Phật, chúng sinh ngang hàng?
"Phương trượng đại sư." Ta làm lễ: "Ngài có chuyện gì sao?"
"A di đà phật, nữ thí chủ, Pháp Hải đỡ hơn chút nào không."
"Ngài vào xem một chút đi."Ta mời phương trượng đi vào: "Thu phục ác quỷ tốn không ít sức, bây giờ còn mê man chưa tỉnh." Phương trượng muốn nói lại thôi, thấy tình huống Pháp Hải trong phòng, hai tay chắp lại, thở dài: "Cũng được, để cho nó nghỉ ngơi đi."
Nói xong, phương trượng đại sư lại muốn đi ra.
"Sư phụ sư phụ! Không xong, bọn họ nói nếu không giao sư huynh ra, những người đó sẽ đập sơn môn!" Một tiểu hòa thượng vội vã chạy vào, nhìn thấy ta, vẫn không kiềm được run run, lui về phía sau hai bước: "Sư phụ nhanh đi xem thử đi!"
"Đợi một chút." Ta gọi bọn họ lại: "Đại sư, đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Những thôn dân kia lên núi, nói sư huynh cưỡng ép dân nữ, họa loạn thánh địa nhà Phật, là một yêu tăng. . ." Tiểu hòa thượng ở bên cạnh chen miệng nói.
"Đừng nói." Phương trượng ngăn tiểu hòa thượng lại, nói với ta: "Nữ thí chủ đừng để ý, lão nạp nhìn Pháp Hải lớn lên, nó không phải là người như thế, so ra, chuyện có ẩn tình, nói rõ ràng với mọi người là được."
"Những thứ người ngu muộinày. . ." Ta cười lạnh: "Nếu không có Pháp Hải vẫn luôn che chở bọn họ, những năm này bọn họ sớm đã bị yêu quái lớn nhỏ ăn thịt, hôm nay lại làm ra chuyện đổi trắng thay đen như vậy!" Ta nắm chặt tay, tức giận bất bình, vì những người này, bây giờ hắn còn nằm hôn mê ở trên giường. . .
"Ta đi xem thử!" Dứt lời, ta vung tay áo, đi tới cửa.
"Tiểu Thanh. Quay lại." Trên giường truyền đến giọng nói có chút mệt mỏi.
Ta quay đầu lại, chạy đến mép giường: "Chàng đã tỉnh?" Ta vươn tay đỡ hắn dậy: "Có cảm thấy khỏe không?"
"Ta không sao." Hòa thượng cười dịu dàng với ta, rồi nói với phương trượng: "Lúc này bởi vì con, cho dù bọn họ đối với con thế nào, cũng là con nên chịu, để con đi là được." Nói xong, đã đi xuống giường.
"Chàng đi làm cái gì! Không biết những ác dân kia sẽ lại nói hồ đồ gì vấy bẩn chàng." Ta vươn tay nắm cánh tay hắn: "Chàng ở chỗ này nghỉ ngơi thật tốt, ta đi, bản thân ta muốn xem bọn họ có thể làm gì ta!"
"Tin tưởng ta." Hòa thượng vỗ vỗ vai ta: "Không sao."
Chúng ta còn chưa đi đến trước cửa chùa, đã nghe thấy một trận ồn ào.
"Ngươi chính là yêu tăng, rốt cuộc ngươi dẫn nữ nhi chúng ta đi đâu, một người xuất gia như ngươi, ngươi có tâm tư gì!" Tiếng phụ nhân khóc sướt mướt: "Tất cả mọi người cùng phân xử!"
"Là hắn, ta còn đã từng thấy hắn và một cô nương lôi lôi kéo kéo!"
"Nghe nói hắn từng chết một lần, sau này lại sống lại. . .chính xác là có yêu pháp gì đó!"
"Nghe nói, lần này cô nương Thành gia bái đường thành thân, bị hắn cướp đi!"
"Yêu tăng, đốt chết hắn! Đốt chết hắn!"
. . .
Ta càng nghe càng đau lòng, cúi đầu, rõ ràng những chuyện này không giống như lời bọn họ, nhưng, sự thật lại hoàn toàn cũng là bởi vì ta, mới làm hỏng danh tiếng của hòa thượng.
Ta ngẩng đầu, hòa thượng hơi nghiêng mặt nhìn ta, mà trong nháy mắt ta nhìn thẳng hắn, hắn dời mắt đi.
Ta kéo lấy tay áo hắn, ngẩng đầu lắc đầu nói với hắn: "Chàng đừng đi ra, ta giải thích. . ." Ta hóa thành chân thân, bọn họ sẽ đều biết!
Dường như hòa thượng nhìn ra suy nghĩ của ta, tay sờ sờ đầu ta: "Đây không phải là lỗi của nàng, cũng không phải là lỗi của bọn họ, chỉ là bọn họ sợ."
"Chàng đang nói thay bọn họ sao." Ta nhíu mày lại, thấp giọng nói: "Ác ngữ làm người bị thương có biết không, chàng làm bao nhiêu chuyện vì bọn họ. . ."
Hòa thượng nhẹ nhàng thở dài, đột nhiên vươn tay chọt lên trán ta, ta không thể động đậy, đứng tại chỗ.