Edit: V.O
Trước mắt chính là lối vào địa cung, thoạt nhìn chỉ là ngục giam bình thường, bên trong truyền ra một trận gió lạnh, có chút tanh hôi.
"Nếu muốn đi vào, thì nhanh lên một chút đi!" Tăng nhân trừng mắt rất bất mãn, nói với ta.
"Đi là được chứ gì." Ta nhìn hắn, hình như đầu óc người này không tốt lắm, rồi sải bước đi vào, tăng nhân mặt đen cũng theo ta đi vào.
Cửa phía sau chấn động ầm một tiếng, đóng kín kẽ, một tia sáng mới vừa xuyên qua giờ đã vô ảnh vô tung, chỉ có từng ánh nến mờ tối đang nhảy nhót trên vách tường.
"Đi mau, nơi này là tầng trên của thiên lao, địa cung ở tầng dưới, theo sát ta, nếu mất dấu ta, thì không phải là trách nhiệm của ta." Tăng nhân mặt đen lạnh giọng nói, ánh mắt có vẻ có thần rất nhiều ở trong bóng tối.
"Đó là tự nhiên, làm phiền dẫn đường." Ta nghiêng người để cho hắn đi ở phía trước, đáp.
"Hừ." Hắn nhìn ta, rồi vẫy tay áo bước nhanh tới trước: "Nơi này đều nhốt tử tù, chuyện không nên hỏi thì ít hỏi, không nên nhìn thì ít nhìn, tìm được người thì nhanh chóng ra ngoài. Giống như Mai Ly cô nương nói, nếu qua nửa canh giờ, ngươi đừng hy vọng gặp lại mặt trời!" Mặc dù dáng vẻ người này có chút hung ác, thoạt nhìn lại có chút thành thật, nhưng nghe giọng nói này, hình như cũng không muốn ta xảy ra vấn đề gì, tâm cũng không xấu.
"Ừm." Ta nhẹ nhàng lên tiếng, không nói gì. Đi theo hắn một đường thẳng đi thẳng xuống.
Cứ đi như vậy khoảng mười lăm phút đồng hồ, đi theo hắn rẽ qua lối rẽ, lúc này mới nhìn thấy khu vực vô cùng rộng rãi, ánh đèn bên trong sáng tỏ, chỉ là có chút ồn ào, hình như có rất nhiều người đang nói chuyện, hơn nữa mùi hôi thối đó càng nặng hơn, ta mím môi, tập trung cảnh giác.
"Mỗi lần tới nơi này đều ồn ào như vậy." Hòa thượng mặt đen cau mày, thoạt nhìn rất bất mãn oán trách một câu, rồi đi vào đại sảnh. Chỉ thấy bốn phía đều là phòng giam, bên trong đầy ắp người.
Bọn họ nữ có nam có, thậm chí có vài người là trẻ con và phụ nhân có thai, còn có thi thể, treo ngược ở trên vách tường, mùi tử vong hôi thối. Hoàn toàn có chút thê thảm không nỡ nhìn. Ta dời mắt đi, cho dù là nhà tù ở hiện đại, cũng tốt hơn nơi này mấy trăm lần. Quần áo trên người bọn họ đã gần như là trần nửa thân, gầy như que củi, nhìn thấy ta đi cùng hòa thượng mặt đen đến, phát ra một trận tiếng gào rú không giống con người, nghe tiếng kia tựa như có lẽ đã mất khả năng nói chuyện, mỗi người vươn tay ra, cố gắng muốn với tới vạt áo của ta và tăng nhân mặt đen, dường như dùng hết sức lực muốn nắm lấy một cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.
"Nơi này. . ." Ta nhíu mày lại, rụt tay lại, tránh thoát tay những người đó, mở miệng muốn hỏi.
"Đừng hỏi nhiều." Mặt tăng nhân mặt đen không đổi sắc, trực tiếp ngắt lời ta: "Vừa rồi đã nhắc nhở ngươi, ít nhìn ít hỏi, đây là chuyện của Đế Vương, tiểu nữ tử nhà ngươi nào có thể thăm dò." Ngay cả đầu cũng không quay lại, hắn xuyên qua đại sảnh, tiếp tục đi vào lối giữa.
Phần lớn Đế Vương là vô tình. Ta không hỏi nữa, yên tĩnh đi theo tăng nhân mặt đen đi vào càng sâu.
Cứ lại đi như vậy qua mấy sảnh đầy người, lúc này mới tới trước một cánh cửa đen như mực. Tăng nhân mặt đen dừng bước, quay đầu lại: "Đến rồi, đây chính là Địa cung. Người ngươi muốn tìm ở dưới, nơi này luôn luôn là thiên lao riêng của Hồ nương nương, người đi xuống dưới, ta chưa từng thấy một ai ra ngoài, có lẽ đều chết hết ở dưới. Ngươi tự lo đi."
Hắn nói xong, vươn tay kéo vòng sắt trên vách tường, chỉ nghe tiếng ầm vang lên, cửa sắt đen trên mặt đất mở ra, lộ ra một đường bậc thang đen như mực, không biết thông tới đâu.
Ta lấy lại bình tĩnh, đi vào, có lẽ cửa sắt sau lưng bị tăng nhân mặt đen đóng lại, nó vang lên một tiếng ầm khép lại, vươn tay cũng không thấy được năm ngón, càng thêm tĩnh mịch.
Ta từng đi đến Địa Phủ, cho nên không quá hốt hoảng đối với hơi thở âm trầm gì, vươn tay tìm một ngọn đèn dầu chiếu sáng, để đèn treo trên không trung, rồi đi tới trước.
Nơi này, không quá ngột ngạt, không khí cũng lưu thông, đại khái có cửa ra vào thông ra phía ngoài.
Ngọn đèn dầu chiếu sáng trong bóng tối, ta theo vách tường, đi từ từ xuống, lần này lại không có bất kỳ tiếng và mùi gì, chỉ yên tĩnh có chút kinh khủng.
Không biết đi bao lâu, cho đến khi xuất hiện những ánh sáng khác, ta mới nhìn rõ vách đá màu xanh đen nơi này, đốt đèn màu lam, nhìn phía trước, đó là một hang đá thiên nhiên, ánh nến trên đài sáng rũ xuống, mặc dù đóng kín, nhưng sáng trưng. Trên hang đá điêu khắc những bức vẽ trang trí cổ xưa, không biết rốt cuộc nơi này đã trải qua bao nhiêu năm tháng, phía trên còn có vết máu pha tạp không xóa hết được.
"Là ai?" Đột nhiên một giọng yếu ớt truyền đến. Ta cau mày xoay người, nhìn đường lát gạch cách đó không xa phía trước, dưới ánh đèn lờ mờ, một bóng dáng lưng gù từ từ rõ ràng, ta nheo mắt lại: "Bà là ai?"
"Nơi này trừ ta thì còn có người còn sống sao?"Người đến mặc áo choàng màu đen, mắt có chút lõm? Nhìn kỹ, dieendaanleequuydoon – V.O, trên mặt khô cằn lộ ra vẻ ngạc nhiên, quan sát ta, nói: "Thì ra là người mới tới." Bà nhìn rồi bĩu môi.
"Không biết tiền bối là người phương nào, có từng thấy một nữ tử áo trắng và một thiếu niên tuấn lãng, tướng mạo hai người bất phàm, nữ tử áo trắng cũng có chút bản lĩnh, nếu tiền bối có thể nói ra lời như vậy, nhất định là có thể nhìn ra ai có năng lực." Ta bình tĩnh dò hỏi.
"Ta là người phương nào?" Lão phụ mê man một chút, nói: "Ta cũng không biết ta là ai, bị giam ở chỗ này, còn có thân phận gì nữa." Lão phụ cười lạnh: "Ta thấy ngươi nói chuyện rất khách sáo, thuận mắt hơn cái người mới vào đã gào khóc thảm thiết nhiều, con rắn nhỏ ngươi theo lão bà tử ta đi, còn có thể bảo đảm một con đường sống."
"Đa tạ ý tốt của tiền bối.” Ta đáp lại một câu, nhưng không đồng ý, ta thật không nhìn thấu phụ nhân này, hình như còn lợi hại hơn tỷ tỷ mấy phần, cảm giác nguy cơ sâu không lường được, tốt nhất đừng nên chọc mới được. "Nhưng, tiền bối, ta được Hồ Mị Nhi cho xuống, tìm bằng hữu ta, sau nửa canh giờ phải trở về, kính xin tiền bối có thể giúp một chuyện."
"Ngươi nói. . .ai?" Phụ nhân kia híp mắt, nhất thời ta cảm thấy lưng lạnh lẽo, còn chưa né tránh, phụ nhân kia đã biến mất, một giây kế tiếp, lưng ta đυ.ng vào vách tường phát ra một tiếng vang phịch đau đớn, móng tay như cây khô bóp chặt cổ ta, không cần tốn nhiều sức, dường như giây kế tiếp ta sẽ bị lão phụ vặn gãy sinh mạng: "Hồ Mị Nhi! Hồ Mị Nhi! Ngươi có quan hệ thế nào với nàng ta, lại có thể trở về!" Giọng có chút khàn, ánh mắt phụ nhân lộ ra hung ác, nhìn chằm chằm ta như muốn ăn tươi nuốt sống, tay lại chặt vài phần, ta cũng không thở nổi: "Nói đi! Ngươi là gì của nàng ta?"
"Không có. . .quan hệ gì!" Ta khó khăn nặn ra mấy chữ, cau mày, nghĩ thầm nếu chết như vậy, chỉ sợ là quá mức uất ức, tay ta siết chặc cổ tay lão phụ, cũng chặt vài phần, cho dù liều mạng, cũng không thể để phụ nhân bất ngờ xuất hiện này có quả ngon ăn. Chỉ là người này thật cực hận Hồ Mị Nhi.
"Không có quan hệ gì?" Con ngươi phụ nhân giật giật, dường như đang suy nghĩ lời của ta nói có mấy phần đáng tin. Cuối cùng, lúc ta sắp hít thở không thông, phụ nhân buông lỏng tay ra, thấy ta co quắp mềm nhũn ngã úp sấp xuống, có mấy phần lạnh lẽo: "Tạm thời tin ngươi, nếu phát hiện ngươi lừa ta, vậy ta sẽ lột da rắn của ngươi ra sử dụng!"
"Khụ khụ khụ, tiền bối và Hồ Mị Nhi có thâm cừu đại hận gì!" Ta thở hổn hển, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt khô quắt của phụ nhân, hỏi.
"Thâm cừu đại hận?" Lão phụ nhân nhìn ta, vẩy tay áo: "Hừ, con súc sinh chết tiệt, ai trong địa cung này không ghét nàng ta! Nếu có thể lại thấy ánh mặt trời, hận không thể róc xương lóc thịt, nghiền nát thành tro!"
"Tiền bối, ta cũng không có ác ý, chỉ là nàng ta bắt bằng hữu của ta, lúc này mới phải đến nơi này." Ta đỡ vách tường đứng dậy, cũng không có nửa phần sợ hãi lão phụ nhân. Cho dù người này có chút âm trầm bất định, nhưng ta cũng không cảm thấy nguy hiểm.
"Ngươi cũng có chút can đảm." Mắt lão phụ nhân sáng quắc, xem xét không phù hợp tuổi tác, lão phụ nhân chắp hai tay sau lưng: "Hồ Mị Nhi đồng ý để ngươi dẫn người ra ngoài?"
"Đúng, ta cần làm một chuyện cho nàng ta."Ta gật đầu.
"A? Chuyện gì?" Lão phụ nhân xoay người lại, vẻ mặt không hiểu, hỏi. "Nàng ta còn có việc gì cầu người khác giúp đỡ?"
"Nàng ta vẫn chưa nói." Ta lắc đầu. "Không biết tiền bối xưng hô như thế nào đây?"
"Không phải ngươi nói ngươi muốn tìm người sao?" Phụ nhân không trả lời vấn đề của ta, ngược lại nói: "Nửa canh giờ cũng không bao lâu, nơi này, ta có thể tìm người giúp ngươi, nhưng, ngươi phải hứa với ta, nếu Hồ Mị Nhi cho ngươi làm một chuyện, ngươi cần phải phá hư chuyện tốt của nàng ta."
"Vậy thì không thể nào, ta đã uống thuốc độc của nàng ta. Chỉ sợ là phải bị người kiểm soát, tiền bối thật là coi trọng ta." Ta bất đắc dĩ thở dài, cũng không biết rốt cuộc lão phụ nhân này muốn cái gì, cũng có chút bi thương, thấy đạo hạnh của lão phụ nhân tuyệt đối không thua Hồ Mị Nhi, hiện giờ còn phải để cho một người ngoài không có danh tiếng gì như ta giúp đỡ việc bà muốn làm.
"Thuốc độc?" Sắc mặt lão phu nhân run lên, cười lạnh mấy tiếng, có vài phần hào khí: "Đồ đĩ kia lại học khôn, nhập thế mấy năm suy nghĩ thật rất kín đáo, thật là khiến người buồn nôn." Lão phụ nhân vươn tay bóp cổ tay của ta, ta trực tiếp tra xét nội lực của lão phụ nhân, rồi lui ra ngoài, lão phụ nhân buông tay ra.
"Quả nhiên ngươi đã trúng độc." Lão phụ nhân vô cảm, ta cũng không đoán ra rốt cuộc người này có tâm tư gì, sau một khắc, lão phụ nhân móc một bình sứ ở trong tay áo ra, đưa cho ta: "Uống đi."
"Đây là. . ." Ta nhận lấy, dĩ nhiên thắc mắc không hiểu. Chẳng lẽ người này có thể giải hết độc Hồ Mị Nhi hạ? Hồ Mị Nhi để cho ta tới địa cung dễ dàng như thế, chẳng lẽ nàng ta không biết lão phụ nhân này tồn tại, điều này cũng không thực tế, hay là có tính toán khác, phụ nhân này cho ta thuốc giải độc, có ý gì chứ.
"Sao. Không dám uống?" Lão phụ nhân nhìn chằm chằm hành động của ta: "Chỉ có chút gan này còn đến Địa cung?"
"Dĩ nhiên là tin tưởng tiền bối." Ta cười một tiếng, vươn tay lấy viên thuốc nuốt xuống. Dĩ nhiên là không sợ lão phụ nhân có ác ý gì, đối với ta mà nói, bây giờ sống hay chết cũng không quá quan trọng, nếu sợ, sao ta có thể đồng ý yêu cầu của Hồ Mị Nhi.
"Quả thật là có chút gan. Không trách được súc sinh kia sẽ cho ngươi tới Địa cung, chắc là thăm dò thử rốt cuộc lão bà tử ta đây đã chết chưa. Chính nàng ta không dám xuống, lại đưa người khác xuống, đúng là trưởng thành." Mặc dù nói như vậy, nhưng mặt lão phụ nhân thật càng ngày càng âm trầm, giễu cợt rõ ràng, ta cũng không tiện nói vào, trong lòng Hồ Mị Nhi thật có tính toán của nàng ta, chỉ là bây giờ ta mới nhận ra.