Edit: V.O
"Cô nương đồng ý rồi." Nghiêm Lộ Thành cười nói: "Được rồi, đưa kiếm cho cô nương." Hắn đưa kiếm Bạch Hồng cho ta.
"Quả nhiên là thanh kiếm tốt." Nhìn thân kiếm phản chiếu mặt ta, ta có thể tưởng tượng được nhất định tỷ tỷ sẽ rất thích thanh kiếm này.
"Tiểu Thanh."
"Ừ, sao?" Ta ngẩng đầu lên nhìn về phía Nghiêm Lộ Thành. Vẻ mặt hắn có chút âu sầu.
"Ta phải đi. Có thể sẽ có đoạn thời gian không gặp."
Nghiêm Lộ Thành cau mày.
"À, vậy à." Không phải là đi thôi sao? Mắc gì làm vẻ mặt này: "Vậy ngươi đi đâu?"
"Kinh Thành, ta muốn đến Kinh Thành làm ít chuyện, có lẽ cần một tháng mới trở về."
"Ồ." Ta gật đầu: "Vậy bảo trọng." Ta cười cười với hắn: "Sắc trời không còn sớm, ta cần phải trở về. Lộ Thành, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại."
"Tiểu Thanh, ta sẽ rất nhanh trở lại." Nghiêm Lộ Thành không lên tiếng, nhìn ta một lúc lâu, sau đó đột nhiên ôm lấy ta.
". . ." Tình huống gì vậy? Lại dám ăn đậu hủ của Tiểu Thanh ta? Ta đang muốn đẩy hắn ra, cho hắn một cái tát, đột nhiên nhìn kiếm Bạch Hồng tới tay, thở dài. Bỏ đi, coi như là từ biệt là được.
Ta đứng tại chỗ như cọc gỗ, nhìn hẻm nhỏ có chút vắng vẻ, mặc cho hắn ôm. Gió lạnh thổi qua, thổi bay vạt áo xanh của ta.
Đột nhiên cửa một gia đình trong hẻm nhỏ mở ra, tiếng ho khan khàn khàn của lão phu nhân truyền đến. Cửa gỗ vang kẽo kẹt: "Đại sư, đi thong thả."
"A di đà phật. Đa tạ thí chủ."
Đôi mắt của ta trợn tròn theo bóng dáng trắng toát kia.
Hòa, hòa thượng? Tại sao hắn lại ở đây?
Hắn nâng Kim Bát, cúi đầu, từ từ đi tới trước, dường như nhận ra được ta đang nhìn hắn, ngẩng đầu lên. . .
Bốn mắt nhìn nhau.
Hắn nhíu mày. Mắt nhìn chằm chằm ta.
. . .
Nguy rồi. Trong khoảng thời gian ngắn ta không biết phải làm sao. Thân thể càng cứng ngắc.
"Tiểu Thanh? Cô nương sao vậy?" Nghiêm Lộ Thành từ từ buông ta ra. Nhìn theo ánh mắt của ta về phía hòa thượng: “A! Thiền sư Pháp Hải?"
"A di đà phật." Hòa thượng đi tới bên này, ta không khỏi lùi về sau mấy bước.
"Sao thiền sư Pháp Hải lại tới Hàng Châu?" Nghiêm Lộ Thành kéo tay ta đi tới.
"Nghiêm thí chủ, bần tăng tới để bắt yêu." Giọng thản nhiên của hòa thượng khiến con ngươi của ta phóng đại, ngón tay cũng cứng ngắc.
"Tiểu Thanh, cô nương sao vậy?" Nghiêm Lộ Thành đang nắm tay ta, kỳ lạ nhìn ta.
"Ta, không sao." Ta cười cười khó khăn. Lúc này phát hiện khí lạnh trên người hòa thượng càng nặng. Thoáng có hòa lẫn sát khí.
"Tiểu Thanh, vị này là thiền sư Pháp Hải."
"Lộ Thành...ta..." Ta nhìn chằm chằm mặt hòa thượng, nhìn thấy ánh mắt hòa thượng lạnh lẽo. Nhất thời nghẹn họng. Cho nên không thể nói một câu. Hòa thượng sẽ không thu ta vào lúc này chứ. Không được, nhất định phải chạy trốn.
"Lộ Thành, chúng ta, chúng ta đi thôi, ta có lời muốn nói với ngươi." Ta vội vàng kéo tay áo Nghiêm Lộ Thành.
"Xà Yêu. Buông hắn ra!" Đột nhiên giọng hòa thượng nổ tung trong đáy lòng. Là truyền âm! Ta ngừng lại trong giây lát. Quay đầu lại nhìn về phía hòa thượng. Dường như hắc ám tàn sát bừa bãi trong mắt hắn muốn cắn nuốt ta. Ta, buông ra trong nháy mắt.
"Sao vậy?" Nghiêm Lộ Thành nhìn về phía ta: "Không phải là có lời muốn nói với ta sao? Ta đưa cô nương về nhà."
"Ta, tự ta trở về là được. Đột nhiên ta nhớ ra tỷ tỷ kêu ta đi mua ít đồ cho tỷ ấy."
"Có thể không? Đã trễ thế này. Một mình cô nương. . ."
"Không sao. . ." Ngươi đi nhanh đi, ngươi đã chọc phiền phức lớn cho ta rồi.
"Vậy được." Nghiêm Lộ Thành xoay người rời đi.
Đúng lúc này, cổ tay bị một lực lớn giật lại, ta quay đầu. Hòa thượng mím chặt môi, cau mày, hơi thở bạo ngược trên người tỏa ra: "Xà Yêu, ngươi đi theo ta."
Hòa thượng dắt ta đi thật nhanh, y phục mang theo một trận gió.
"Đau . . ." Ta gần như không theo kịp bước chân của hòa thượng. Nhất định là hắn dùng pháp lực, cổ tay ta đau khiến ta không vui: "Hòa thượng, ngươi buông ta ra!"
Cổ tay được buông lỏng, thân thể ngã mạnh xuống đất. Ta vừa ăn đau vừa nhìn về phía hòa thượng: "Hòa thượng, ngươi làm gì vậy!"
"Xà Yêu, ngươi thật to gan, dám dây dưa với nhân loại!" Pháp Hải cau chặt mày, vẻ mặt nghiêm túc: "Xem ra tha ngươi là không nên, hôm nay ta sẽ thu ngươi!"
Tiếng thiền trượng kèm theo kim quang sau lưng hòa thượng gào thét mà ra, cảm giác nguy hiểm càng ngày càng rõ khiến cho ta run rẩy: "Hòa thượng!"
"Hôm nay ta sẽ thu ngươi!" Thiền trượng vừa động, Kim Bát bay lên.
Ta bị chụp trong kim quang, thân thể giống như lửa đốt. Cảm giác khác với lần đầu tiên bị thu vào Kim Bát, lần này dường như tử vong đang bao phủ ta.
"A. . ." Nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, lúc này ta đã đau đến kêu thảm thiết, giống như bị thiêu đốt trong ngọn lửa, ta lăn lộn dưới đất, người càng ngày càng đau.
Da trên tay mơ hồ nổi lên màu đen. Ta bị hành hạ đến gào khóc. Cảm thấy thời gian thật là dài đăng đẵng, đã qua cả đời. Đau đớn khiến ta sống không bằng chết.
"Đau . . .hòa thượng. . ." Ta co lại thành một cục, dieendaanleequuydoon – V.O, ý thức mơ hồ nhìn áo trắng cách đó một thước: "Cứu ta. . .cứu ta. . .a. . ."
Mặt hòa thượng vô cảm nhìn ta giãy giụa.
Lạnh lùng, tàn nhẫn, chính là như vậy. . .
Dùng hết sức quát: "Pháp Hải, Tiểu Thanh ta. . ." Ta đang vươn tay về phía hắn, lại muốn rụt lại.
Lúc này kim quang biến mất. Kim Bát rơi từ trên không trung xuống, rớt xuống đất.
Mội bàn tay lớn nắm lại tay ta muốn rụt về. Khẽ run nắm chặt tay ta.
Ta ngẩng đầu lên, ánh mắt bị đau đớn kí©h thí©ɧ rơi nước mắt. Ta mơ hồ nhìn mặt của hắn. Hòa thượng trợn to hai mắt, chăm chú nhìn chằm chằm tay mình vươn ra. Mồ hôi trên trán trượt xuống mặt.
"Hòa thượng. . ." Ta dùng hết một chút sức lực cuối cùng nhào vào trong lòng hắn.
Hòa thượng bị ta đυ.ng ngồi xuống, thân thể của hắn cứng ngắc như cọc gỗ.
Thời gian yên lặng thật lâu. Lâu đến mức ta cho là qua cả một đời. Mùi cỏ xanh trên người hòa thượng tràn ngập, hòa thượng có nhiệt độ ta không có, thật ấm áp.
"Xà Yêu. Buông ra." Hòa thượng không tức giận như trong tưởng tượng. Giọng vô cùng nhạt, nếu không ở gần, ta gần như không nghe thấy được.
Ta thuận theo buông tay ra. Thân thể dời qua bên. Ta ngồi bên cạnh. Cúi đầu. Không biết nên làm gì.
Tăng y màu trắng của hòa thượng hơi nhuộm đất, hắn đứng dậy, đưa lưng về phía ta: "Xà Yêu."
"Hả?" Ta ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng hòa thượng. Trong lòng có chút khó hiểu và lo lắng không tả được.
"Từ nay về sau. . ."
Dường như thở khó khăn. Ta nhìn chằm chằm hòa thượng.
"Chúng ta. . .sẽ không gặp. . ." Hòa thượng khom lưng nhặt Kim Bát lên. Đưa lưng về phía ta, ta không nhìn thấy vẻ mặt của hắn.
Câu kia rất nhẹ, nặng nề đánh vào trong lòng ta. Không đau đớn, nhưng rất đau khổ, rất khó chịu.
"Sẽ không gặp. . . là ý gì?" Lúc này ta mới phát hiện trong giọng nói mang theo run rẩy.
"A di đà phật." Pháp Hải xoay người, đi từ từ đến bên cạnh ta. Ngẩng đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt vô cảm của hắn. Ngay cả thở cũng khó chịu.
Hắn vươn tay tới trước mặt của ta, từ từ chuyển qua đỉnh đầu. Kim quang sáng lên. . .
Dường như có thứ gì đó chuyển động trong máu, từ từ hội tụ trên đỉnh đầu. Trong kim quang, nước mắt che tầm mắt của ta.
"Hòa thượng. . ." Lẩm bẩm. Trong kim quang đẹp đẽ, hắn rụt tay về, ta thấy trong tay hắn có thêm một viên Kim Châu.
Nghe thấy giọng ta, tay Pháp Hải run lên, nhưng vẫn nắm chặt hạt châu.
Hình ảnh dừng tại ngón tay đang từ từ khép lại. Có gì đó mất đi trong cuộc đời, có gì đó trôi qua ký ức.
"Hòa thượng. . ." Ta ngửa đầu nhìn mặt hắn, từ quen thuộc đến xa lạ. Bi thương cũng dần dần mất đi. Tay nắm chặt y phục hắn cũng từ từ buông ra.
"Tiểu Thanh. . ." Ta nghe thấy có người gọi tên của ta, giọng nhàn nhạt bi thương, nhưng dần dần đi xa.
"Đây là đâu? Sao ta lại ngồi đây?" Ta đứng dậy. Không biết xảy ra chuyện gì. Không phải là ta và Nghiêm Lộ Thành đi tham gia hội Thi Hữu sao? Sao lại ngồi ở đây? À, nhớ ra rồi, ta đuổi hắn đi. Nhưng, tại sao lại đuổi hắn đi? "Ơ, sao lại không nghĩ ra?"
Không quan tâm nhiều như vậy, đi về trước đi, nếu không tỷ tỷ lại nói ta.
. . .
"Tỷ tỷ, tới đây, muội cho tỷ một điều ngạc nhiên." Ta kéo tỷ tỷ đi tới vườn hoa.
"Tiểu Thanh, muội lại giở trò quỷ gì? Nhưng tỷ cũng có chuyện muốn nói với muội." Tỷ tỷ sửa sang quần áo lại một chút. Mỉm cười nói.
"Chuyện gì." Không phải là. . .nhìn bộ dạng thẹn thùng này của tỷ, không phải là có chuyện tốt đó chứ: "Tỷ tỷ, có phải tỷ sắp thành hôn không?"
"Sao muội biết?" Tỷ tỷ ngạc nhiên.
"Ha ha, tỷ đều viết lên mặt rồi!"
"Tiểu Thanh, lại giễu cợt tỷ tỷ!" Tỷ tỷ làm bộ tức giận, trợn mắt nhìn ta: "Đúng rồi, muội muốn nói chuyện gì với ta."
"Không phải là tỷ thích dùng kiếm sao? Nhìn đi." Ta lấy kiếm Bạch Hồng ra.
"Đây là. . ." Tỷ tỷ nhận ra: "Bạch Hồng? Bạch Hồng nổi danh?" Quả nhiên rất thích.
"Đúng, Nghiêm Lộ Thành cho muội."
"Nghiêm Lộ Thành? Hắn tặng cho muội?" Vẻ mặt tỷ tỷ nghiêm túc: "Tiểu Thanh, muội hãy thành thật nói, có phải muội thích Nghiêm công tử không?"
"Không thích." Ta lắc đầu.
"Vậy thì tốt." Tỷ tỷ thở phào nhẹ nhõm: "Tiểu Thanh, đừng vì tư tình nhi nữ trì hoãn việc thành tiên."
"Làm gì có." Hình như bản thân tỷ mới cần chú ý lời này: "Tỷ tỷ, tỷ thích Hứa Tiên không?" Ta cố ý hỏi.
"Làm gì có. Tỷ chỉ trả ơn." Tỷ tỷ mỉm cười chọt trán ta: "Được rồi, tỷ rất thích thanh kiếm này, bây giờ đi làm thức ăn ngon cho muội."
"Ừm ừm ừm." Ta gật đầu. Nhìn bóng lưng của tỷ tỷ đi xa.
"Tiểu Thanh, đừng vì tư tình nhi nữ trì hoãn việc thành tiên." Giọng tỷ tỷ vẫn vòng quanh bên tai ta.
Tư tình nhi nữ sao? Làm gì có, ta sẽ không thích bất kỳ ai, không phải là vì thành tiên, mà là ta không thuộc về nơi này. Có ý nghĩ gì đó chợt lóe lên trong đầu, ta không bắt được nó. Nhất thời suy nghĩ, trên mặt ẩm ướt.
Ôi? Tại sao khóc?
Hứa Tiên sẽ lấy tỷ tỷ, nhìn tỷ tỷ trước mặt mặc thân chữ đỏ tựa như thiên tiên. Trong lòng ta mơ hồ có cảm giác muốn khóc. Nhưng ta khóc cũng phải, trên thân phận nàng là tỷ tỷ ta, nàng lập gia đình ta hơi buồn cũng là nên.
"Tỷ tỷ, thật là xinh đẹp." Ta ôm vai tỷ tỷ, chỉ vào trong gương đồng trước mặt, cười nói: "Nhìn tỷ xinh đẹp như vậy, muội cũng muốn mặc thử quần áo này." Thật ra thì ta vẫn còn hơi xúc động.