Edit: V.O
"Tỷ thật sự tính gả cho Hứa Tiên à." Ta cắn quả táo, biết rõ còn hỏi.
"Mấy kiếp trước huynh ấy đã cứu tỷ, nay tất phải trả."
"Cho nên tỷ mới lấy thân báo đáp?" Ta thật sự là không hiểu nổi tỷ tỷ nghĩ như thế nào, không yêu hắn, gả cho hắn vì trả ơn, có thể hạnh phúc sao. Không trách được sau này Hứa Tiên phản bội nàng, giữa bọn họ có tồn tại tình yêu sao?
"Chỉ cố hết sức giúp huynh ấy, nếu như không nhờ thân phận của thân nhân huynh ấy, với tính cách của huynh ấy sẽ không tiếp nhận. Đợi đến khi cuộc sống của huynh ấy tốt hơn, tỷ sẽ rời đi. Kết liễu đoạn ân oán này, tỷ cũng có thể được thành tiên." Châm trong tay tỷ tỷ không ngừng.
"Ồ." Ta gật đầu: "Tỷ tỷ, tại sao tỷ muốn đắc đạo thành tiên chứ, làm thần tiên có gì tốt." Ta cũng không hiểu suy nghĩ của tỷ tỷ và hòa thượng.
"Sao, muội không muốn trở thành tiên sao?" Tỷ tỷ ngẩng đầu hỏi ta.
"Không, mọi người đều nói sau khi thành tiên sẽ trường sinh bất lão, nhưng rất chán. Muội chỉ muốn tìm một người yêu muội, sống cả đời mà thôi."
"Tiểu Thanh, đừng tham luyến hồng trần, nghe tiền bối Xà tộc nói, yêu sẽ rất đau khổ."
Thấy tỷ tỷ lại muốn giáo dục ta, ta vội vàng nói: "Muội chỉ thuận miệng nói."
Tỷ tỷ bất đắc dĩ lắc đầu, mắt nhìn lên trán ta: "Tiểu Thanh, sao trán muội có kim quang? Mới vừa rồi còn không có."
"Kim quang?" Ta cầm gương trên bàn trang điểm lên. Trên trán quả nhiên có kim quang, ta cẩn thận nhìn thử, phát hiện đó là một kim ấn. Có chút giống chân ngôn nhà Phật. Lúc này chỗ kim ấn hơi nóng lên, nếu như tỷ tỷ không nhắc nhở, có lẽ ta thật không chú ý tới.
Kim ấn, chân ngôn nhà Phật. Nhà Phật? Có phải có liên quan tới Pháp Hải không?
Trong lúc bất chợt chuyện ở trong Rừng Cốt, sau khi hòa thượng cứu ta lại nhìn chằm chằm trán ta hiện lên ở trong đầu. Hắn nói Xá Lợi có cảm ứng với hắn. Chẳng lẽ, hòa thượng đã xảy ra chuyện?
Không thể nào, hắn lợi hại như vậy, ai lại đi gây sự với hắn!
Nhưng, kim ấn phát sáng thì giải thích thế nào?
Vậy cũng không nhất định đại biểu hắn gặp chuyện xấu.
Nhưng. . .
"Tiểu Thanh? Tiểu Thanh? Sững sờ gì vậy? Kim quang này là sao?" Tỷ tỷ đi tới bên cạnh ta, ân cần hỏi.
Ta ném gương lên bàn: "Tỷ tỷ, muội đi ra ngoài một lát! Trở về sẽ giải thích với tỷ!" Không được, vẫn nên đi xem thử mới được.
"Chuyện gì khiến muội vội vã như vậy. Tiểu Thanh, cẩn thận một chút."
Ta không bấm tay tính toán được như Pháp Hải, cho dù biết hắn gặp nguy hiểm, ta cũng không tìm được hắn, cho nên chỉ có thể đến Kim Sơn Tự hỏi thăm.
"Tiểu hòa thượng, Thiền sư Pháp Hải của các ngươi có ở đây không?" Ta không có cách nào vào Kim Sơn Tự, chỉ có thể ngăn cản một tiểu hòa thượng quét sân, hỏi hắn.
"A di đà phật. Nữ thí chủ, Pháp Hải sư huynh không ở trong viện, huynh ấy luôn luôn du lịch bên ngoài, vẫn chưa trở về. Nếu nữ thí chủ tìm huynh ấy, mời lần sau hãy trở lại."
"Ơ? Các ngươi cũng không biết hắn đang ở đâu à." Ta nhíu mày: "Vậy ngươi biết bình thường hắn du lịch ở đâu không?"
"Tiểu tăng không biết."
. . .
Hòa thượng Kim Sơn Tự cũng không biết hắn đang ở đâu. Ta nên đi đâu tìm. Ta ngồi ở trên đám mây, nhìn cả vùng đất, không biết nên làm sao bây giờ. Hòa thượng à hòa thượng, ngươi cho chút gợi ý có được không!
"Được rồi, ta sẽ gọi trăm rắn tới giúp ta!" Hai tay ta kết ấn, nâng lên yêu đồ, cắn nát lưỡi, phun lên yêu đồ: "Thiên đường ấn, huyết hồn kết, bách xà tụ!"
Yêu đồ từ từ thành hình, ta thở phào nhẹ nhõm, phun một bãi máu tươi ra, ta lại cảm thấy trống rỗng.
Trên yêu đồ, nhiều điểm đen tụ đến vị trí của ta, ta định thần nhìn lại, phát hiện có một hơi thở rất tinh tường, điểm trắng sáng ngời. Đây không phải là tỷ tỷ sao, sao tỷ ấy lại tới.
Ta vội vàng truyền âm ngàn dặm: "Tỷ tỷ, sao tỷ lại tới đây?"
"Tiểu Thanh, xảy ra chuyện gì, sao muội lại tự tổn hại nguyên khí cho gọi trăm rắn?” Giọng tỷ tỷ quan tâm thân thiết truyền đến.
"Tỷ tỷ, không sao, tỷ trở về đi, muội. . .muội chỉ thử phép này thôi."
"Tiểu Thanh, đừng lừa tỷ!"
"Tỷ tỷ." Ta làm nũng nói: "Tỷ yên tâm đi, muội thật sự không sao."
"Nghe giọng của muội cũng không giống có chuyện gì." Tỷ tỷ thở dài: "Tiểu Thanh, bất kể muội làm gì, cẩn thận một chút, đừng làm trái với thiên lý."
"Được, muội biết rồi tỷ tỷ." Điểm trắng trên yêu đồ đi xa, ta thở phào nhẹ nhõm. "Trăm rắn, đi tìm Pháp Hải, Pháp Hải của Kim Sơn Tự, sau khi tìm được, lập tức báo cho ta."
Nhìn trăm con rắn tản đi, ta cố gắng khiến mình ổn định một chút. Nhưng, uổng công vô ích, ta thừa nhận, ta thật lo lắng cho hòa thượng kia. Nhưng, đó cũng là bởi vì hắn đã cứu ta, cũng đã giúp ta, thiếu nhân tình của hắn, Tiểu Thanh ta nhất định phải trả, ta lo hắn chết, ta sẽ nợ cả đời.
. . .
Đang lúc ta chờ sắp hết kiên nhẫn, có con rắn báo cáo cho ta: "Đã tìm được Pháp Hải."
Ta xông về phía thành Hàng Châu giống như mũi tên. Pháp Hải hoàn toàn không rời khỏi thành Hàng Châu, bây giờ hắn ở sâu trong rừng vạn yêu cách thành Hàng Châu không xa. Nơi đó chính là kết giới tiểu yêu đạo, sao hòa thượng lại đến đó! Nghe con rắn kia nói, bây giờ hắn bị thương nặng! Sao lại bị thương nặng, người bình thường hoàn toàn không làm hắn bị thương được!
Pháp Hải, ngươi đừng chết, chờ ta một lát, ta lập tức tới ngay.
Càng gần rừng sâu, ta càng có thể cảm thấy yêu khí càng nặng. Càng tăng nhanh tốc độ.
"Pháp Hải! Hôm nay, thù của nhi tử, dieendaanleequuydoon – V.O, ta sẽ dùng mạng của ngươi tới trả!" Giọng nữ nhân này nghe rất quen thuộc. Ta không còn kịp nhìn nàng ta nữa, vọt tới Pháp Hải.
Ta vươn tay ngăn lại móng nhọn cào vào cổ họng Pháp Hải. Sau khi hất móng vuốt ra, tim nhảy lên kịch liệt vì tốc độ quá nhanh.
Ta cúi đầu nhìn hòa thượng. Hắn cũng ngẩng đầu nhìn ta, vẻ mặt vẫn đần độn, nhưng có chút không hiểu. Trong tròng mắt đen thâm thúy phản chiếu bóng dáng của ta, con ngươi có ngạc nhiên, hoảng hốt, còn có vài thứ khác.
Nhìn chăm chú mấy giây, ta mấp máy môi, rũ mắt xuống: "Hòa thượng, ngươi sao rồi?"
"Ta không sao." Hòa thượng cũng nghiêng đầu sang chỗ khác: "Xà Yêu, sao ngươi lại đến?"
Ta còn chưa kịp trả lời, đã nghe thấy có người nói chuyện.
"Thanh Xà! Lại là ngươi!" Ta ngẩng đầu, nhíu mày: "À, thì ra là giao tình cũ, lão yêu bà, đã lâu không gặp."
"Hừ, Thanh Xà, hôm nay ta không muốn tính sổ với ngươi, chuyện của chúng ta sau này hãy nói, ngươi tránh ra!" Ngũ Độc Yêu Hậu lạnh mặt, nói.
"Ta vẫn không tránh! Thanh Xà ta thích nhất là lo chuyện bao đồng." Ta cười nói.
"Ngươi nhất định muốn cứu hắn sao?" Ngũ Độc Yêu Hậu siết chặt bàn tay, hung tợn nhìn chằm chằm ta.
"Ta. . ."
"Xà Yêu, ngươi tránh ra, bổn tọa không cần một con yêu tới cứu!" Hòa thượng ngắt lời của ta. Máu hắn nhuộm nửa bên tăng y, rõ ràng không thể cử động được nữa, lại đứng lên. Thế nhưng, thương thế quá nặng, thân thể hắn lắc lư, suýt nữa lại ngã xuống. Ta vội vàng vịn cánh tay và vai hắn.
"Không cần ngươi giúp ta!" Hắn phất ống tay áo, đẩy ta ra.
Trên trán hắn rỉ ra mồ hôi hột và tay nắm thiền trượng khẽ run đều nói cho ta biết hắn chỉ là cố chống. Hòa thượng như vậy hoàn toàn không chịu nổi một chiêu của Yêu Hậu.
Hòa thượng chết tiệt, lúc này vẫn còn từ chối vì phân chia thân phận!
"Ha ha ha, Pháp Hải, ngươi đã muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi, ta muốn báo thù cho nhi tử của ta!" Ánh mắt Yêu Hậu ngoan lệ phóng tới hòa thượng.
Không được, hòa thượng không thể chết được! Ta đánh một chưởng nghênh đón. Miệng phun ra khói mù. Một tay khác vịn hòa thượng: "Hòa thượng, chúng ta đi!"
"Thanh Xà, hôm nay ta sẽ lấy mạng của các ngươi!" Giọng Ngũ Độc Yêu Hậu từ sau lưng truyền đến, ta không kịp nghĩ nhiều như vậy, dẫn hòa thượng chạy trốn.
"Ngươi cho rằng ngươi trốn được sao? Xem thử yêu quái nơi này, tất cả đều có thù không đội trời chung với Pháp Hải, ta xem ngươi có thể chạy bao xa!"
. . .
"Hòa thượng, ngươi chịu đựng. Ta dẫn ngươi trở về Kim Sơn Tự."
"Bổn tọa không cần ngươi cứu, chết trong tay Yêu Hậu cũng là tạo hóa của bổn tọa, ngươi nên chạy thoát thân đi. . ." Giọng nhàn nhạt của hòa thượng vang ở bên tai, hơi thở thở ra ở trên cổ nóng lên.
"Đừng nói nhiều lời thừa như vậy!" Ta nắm chặt cánh tay hòa thượng: "Hòa thượng, ngươi hãy nghe cho kỹ, Tiểu Thanh ta chính là muốn cứu ngươi."
Hòa thượng không nói gì, lại yên lặng.
Đúng lúc ấy: "Thanh Xà, cẩn thận!" Trong lúc bất chợt bị hòa thượng kéo vào trong lòng, cứng rắn xoay một vòng, một lực thông qua thân thể hắn truyền cho ta, sau đó lại nghe thấy một tiếng kêu đau đớn của hòa thượng.
"Hòa thượng, ngươi. . ." Không còn kịp nói nữa, ta vội vàng đánh một chưởng đánh lui Hầu Yêu nhào tới.
"Hòa thượng, ngươi sao rồi." Ta xoay đầu lại, thất kinh.
Lần đầu tiên ta thấy hòa thượng hộc máu, mỗi lần người bị thương luôn là ta, hắn chưa từng suy yếu như vậy, hắn vẫn luôn rất lợi hại, đánh cho ta không có sức đánh trả. Nhưng bây giờ ngay cả trên mặt cũng không có chút máu.
Bãi máu dưới đất lớn như vậy, nhuộm mặt đất thành màu đen, ta nhìn thấy lòng lại bị nhéo đau. Trong phút chốc mũi ê ẩm.
"Ngươi ngốc à, mắc gì ngăn giúp ta như thế. Ngươi không biết ngươi bị thương sao, thương thế của ngươi rất nặng, ngươi không biết sao? Ta là rắn, nhận chiêu đó cũng sẽ không sao. . ." Nước mắt trong khoảnh khắc đó chảy xuống, chỉ là không khỏi đau lòng. "Hòa thượng, ngươi không phải là Thiền sư Pháp Hải tiếng tăm lẫy lừng sao?"
"Thanh Xà." Giọng hòa thượng có chút khàn, thân thể hắn nhẹ run. "Ngươi. . ."
"Được rồi, đừng nói nữa. Ta dẫn ngươi đi, ta nhất định dẫn ngươi ra ngoài." Ta dùng sức lau đi nước mắt, đỡ hòa thượng dậy.
Sức nặng của hòa thượng đè lên người ta, hết sức yếu ớt.
"Thanh Xà, ngươi khóc." Hắn dùng câu khẳng định.
Ta cắn cắn môi. "Không cần ngươi quan tâm, ta không khóc." Ta nghiêng đầu sang chỗ khác.
"Ngươi, ngươi đừng khóc. . .ta. . .không sao." Trên người hòa thượng truyền đến nhiệt độ nhàn nhạt.
"Ngươi lừa người." Ngửi mùi máu tươi tràn ngập quanh thân, tâm trạng của ta căng lên. Mũi đau xót, thiếu chút nữa lại rơi nước mắt: "Ngươi đừng nói nữa, chúng ta lập tức ra khỏi nơi này."
"Các ngươi muốn chạy sao? Pháp Hải, Thanh Xà, hôm nay các ngươi hãy ở lại đây đi."
Có gì đó gào thét ở sau lưng.
Lòng ta trầm xuống, trốn không thoát! Ta nghiêng mặt sang bên, nhìn gò má tái nhợt của hòa thượng. Là sinh ly tử biệt sao?
Ta siết chặt quả đấm. Ngay lúc hòa thượng quay đầu, nhìn ánh sáng cách đó không xa như không có chuyện gì xảy ra.
Ba. . .hai. . .một. . .cắn cắn môi, vươn tay đẩy hòa thượng ra. Sau đó uốn thân, nhào tới Yêu Hậu.
Hòa thượng, tạm biệt.
"Dám dùng thân ngăn cản ta, Thanh Xà ngươi đã chịu chết, vậy ta sẽ thu mạng của ngươi!"
Đau tê tâm liệt phế. . ."A. . ."
"Thanh Xà!"