A Dực kể từ khi Ân A Lạp bị thương, hắn không ngày nào là không tìm kiếm kẻ hại nàng, mặt khác hắn tu luyện gấp ba lần những học viên khác, tiến bộ của hắn phải gọi là biếи ŧɦái.
“Ngươi cảm thấy thế nào?”
Mộc Liên từ đằng sau bước đến, đứng cạnh Duy Minh. Việc đột phá kinh hoàng của A Dực, không môn chủ nào là không biết.
“Hắn đã học gần hết những thứ mà học viên ba năm có thể học. E là sẽ sớm không còn gì dạy cho hắn.”
“Vậy để hắn qua chỗ ta học thuật đi.”
Duy Minh ngạc nhiên nhìn Mộc Liên, không phải lúc trước nàng ta rất e ngại tên tiểu tử này sao.
“Hắn ta là một viên dạ minh châu của Du Giai, đại hội một năm nữa hắn nhất định tỏa sáng.”
Duy Minh gật đầu tán thành, hắn nhìn sang phía Phong Vân và Thành Huyên.
“Hai tên nhóc kia biểu hiện cũng rất tốt.”
“Thật tiếc cho tiểu cô nương kia.”
Thanh Di từ trên luân đạo* nhảy xuống. Hắn trong hình hài một đứa trẻ 17, đứng bên cạnh Duy Minh và Mộc Liên càng giống học viên hơn.
*luân đạo: một loại thần khí dùng để di chuyển, luân đạo của Thanh Di là một cái lông vũ.
“Nàng ta sẽ sớm quay lại thôi.”
“Y đã tỉnh rồi?”
Duy Minh và Mộc Liên không giấu nổi ngạc nhiên, quay lại nhìn hắn, thanh âm có chút lớn liền lôi kéo cả A Dực, Phong Vân lẫn Thành Huyên lại.
“Thanh Di lão sư, Lộ Lộ thế nào rồi?”
Thanh Di nhìn bọn, gật đầu, một khắc liền mang hào hứng trở lại. Phong Vân lẫn Thành Huyên đều bị gõ đầu.
“Các ngươi lo cho bản thân đi. Một tháng nữa là kiểm định linh căn rồi đấy.”
“Vâng. Duy Minh lão sư, bọn ta nhất định biểu hiện tốt.”
A Dực không nói gì, quay người bước đi, tiếp tục luyện tập. Thanh Di có chút khó chịu nhìn theo.
“Hắn ngạo mạn như thế?”
“Ngươi không phải không biết hắn tiến hóa biếи ŧɦái như nào. Có khi không đầy thập niên, hắn sẽ vượt qua chúng ta.”
Thanh Di lè lưỡi, xong liền leo lên luân đạo rời đi. Chân Lộ Lộ đã có thể đi lại, nhưng còn đang tập luyện nhiều. Có lẽ một tháng sau nàng liền có thể tham gia khảo định linh căn.
“Tiểu Lộ, ta về rồi đây.”
“Lão thái gia!”
Chu Kỳ Tân trở về sau hơn hai tháng ra ngoài, hắn liền trở vào bế bổng nàng lên, như gia gia cưng chiều cháu gái của mình.
“Lão thái gia, người đi đâu thế?”
“Ha ha. Bây giờ tiểu gia hỏa này lại muốn quản ta sao?”
“Ta mới không thèm.”
Chu Kỳ Tân đặt nàng xuống, vén vạt y phục xem vết thương ở chân của nàng, gật gật đầu.
“Ngươi sẽ sớm bình phục hẳn.”
Chu Kỳ Tân lôi từ nạp giới hàng trăm loại dược liệu quý hiếm, cả linh chi ngàn năm cũng mang về. Còn đặc biệt lấy ra một cái mạng che mặt cùng một bộ họa điểm và hai bông hoa.
“Lão thái gia?”
Ân A Lạp khó hiểu nhìn đống họa điểm, không nhịn được mà hỏi ngược lại. Chu Kỳ Tân chỉ cười cười.
“Ta biết tiểu cô nương của ta thích Lưu Ly hoa nhất, đã đặc biệt đem về cho ngươi Tuyết Hồ Lưu Ly Hoa.”
“Đây là Tuyết Hồ Lưu Ly Hoa?”
Tuyết Hồ Lưu Ly Hoa là một loài hoa truyền thuyết, tương truyền mỹ nhân xinh đẹp nhất của Hồ tộc đã dùng máu để nuôi dưỡng Lưu Ly hoa này trong một động pha lê, từ đó hình thành vẻ đẹp tuyệt mỹ của nó. Loài hoa này mười vạn năm mới nở một bông, lại được bảo bọc bởi cả một khu rừng, lão thái gia như vậy mà liền lấy về cho nàng.
“Ngươi thích chứ?”
Ân A Lạp gật đầu, xong tâm trạng lại bỗng đi xuống.
“Nhưng nó đâu còn ý nghĩa gì, nó phù hợp với Mộc Liên lão sư hơn là ta.”
Chu Kỳ Tân gật đầu, liền cầm bông hoa đứng lên.
“Vậy ta đem cho Mộc Liên.”
“Ấy ấy.”
Ân A Lạp luyến tiếc nhìn theo. Xong liền giận dỗi quay vào trong.
“Ha ha. Ta còn không hiểu ngươi hay sao. Mộc Liên.”
Chu Kỳ Tân hô một tiếng, Mộc Liên liền từ trên trần nhà rơi xuống.
“Lão già chết tiệt.”
Mộc Liên đứng dậy phủi phủi y phục, lả lướt bước lại gần Ân A Lạp, vừa ôm vừa nựng nàng.
“Tiểu nương tử vẫn xinh đẹp mà. Để tỷ tỷ họa mặt cho ngươi nhé.”
“Họa mặt?”
Mộc Liên gật đầu, cầm cọ lên.
“Ngươi không thể ở đây mãi được. Phải nhanh chóng tu luyện để một tháng nữa khảo hạch linh căn.”
“Ta được ra ngoài?”
Ân A Lạp không giấu nổi hào hứng, nhận được cái gật đầu của Mộc Liên liền quay sang Chu Kỳ Tân.
“Ngươi được ra ngoài, nhưng là trong phạm vi kiểm soát của ta.”
“Được ra ngoài là tốt rồi!”
Nàng không giấu nổi hoan hỉ trong lòng, cười rất tươi, cứ như vậy mà mang lại dương quang cho đại điện lạnh lẽo. Mộc Liên nhìn nàng vui vẻ cũng vui vẻ theo, cầm cọ lên trang điểm cho nàng. Khuôn mặt Ân A Lạp ngoại trừ hai vết sẹo lớn ra thì hoàn toàn không có khuyết điểm, nàng cũng chẳng biết phải vẽ gì, chỉ tùy tiện điểm một nốt họa trên trán Ân A Lạp. Mộc Liên cầm Tuyết Hồ Lưu Ly Hoa lên, cắt đi phần cuống, ướm thử lên mặt nàng.
“Hình như có hơi to quá.”
Mộc Liên đưa tay ngắt cánh hoa liền bị Ân A Lạp giữ lại.
“Người định làm gì thế?”