[5 tháng sau]
“Ưʍ...”
Ân A Lạp tỉnh lại sau cơn mê man, cả cơ thể nàng đau đến mức không cử động được, nặng nề như có thái sơn đè xuống. Nàng đưa mắt nhìn xung quanh. Nàng đang ở trong một căn phòng, không, không có căn phòng nào lớn như thế, ở đây y hệt như sảnh chính đại điện, khắp nơi đều làm bằng ngọc lưu ly, đẹp, nhưng lạnh.
“Ngươi tỉnh rồi.”
Chu Kỳ Tân mang nước và khăn vào, thấy nàng đã tỉnh dậy liền có chút ngạc nhiên, hắn dự tính nàng hôn mê ít gì cũng phải một năm, không ngờ chỉ mới gần nửa thời gian nàng đã tỉnh dậy.Từ khi mang nàng về điện, Chu Kỳ Tân không xuất hiện bên ngoài nữa, cả điện Du Luận của hắn cũng phong ấn lại, không ai bước vào được. Những người quan trọng như các vị môn chủ hay bằng hữu thân thuộc của nàng thì được cho biết nàng sẽ hôn mê một năm, còn lại bên ngoài không ai biết gì thêm. Hắn dùng khăn lau mặt cho nàng. Vết thương trên mặt nàng đã bật vảy, chỉ có điều để lại hai vết sẹo rất khó coi, trên dao của kẻ kia cũng có độc, khiến vết sẹo nhất thời không chữa được, nhưng một thời gian nữa nhất định sẽ lành.
Ân A Lạp cảm nhận được vết sẹo trên mặt, lại thêm chân không còn cảm giác, nàng không nhịn được mà rơi lệ.
“Ta làm gì sai chứ. Hay ta phải bị bọn linh thú đánh bại thì mới không bị con người hại?”
Chu Kỳ Tân nhìn nàng đau xót. Nếu không phải từ đầu hắn chỉ nàng vào học viện, nếu hắn không công khai nhận nàng làm đồ đệ, có lẽ nàng đã không trở thành mục tiêu của kẻ xấu.
“Ta không để ngươi gặp thêm nguy hiểm gì đâu.”
“Bây giờ ta đã tàn phế. Còn kẻ nào muốn hại ta hay sao?”
“Ngươi nhất định không sao. Lão thái gia đã lừa ngươi bao giờ chưa.”
Ân A Lạp gật đầu, nàng quay mặt vào bên trong, để Chu Kỳ Tân xử lý vết thương cho nàng. Nếu là con người, có lẽ bây giờ đã không giữ được mạng, nhưng đây là Ân A Lạp, cơ thể của nàng hồi phục nhanh hơn hắn nghĩ rất nhiều, vậy nên hắn mới có thể đảm bảo với nàng.
Sau khi Ân A Lạp tỉnh dậy, Thanh Di cũng được phép vào chăm sóc nàng. Hắn dù gì cũng là luyện dược sư, có hắn ở đó chăm sóc nàng sẽ tốt hơn. Chu Kỳ Tân không thể lúc nào cũng ở trong điện, hắn còn nhiều việc phải làm. Sau khi giao phó cho Thanh Di, hắn liền rời đi mất.
“Á. Ngươi là ai?”
Ân A Lạp vừa ngủ dậy liền nhìn thấy một thiếu niên đang ngồi nhìn mình chằm chằm. Khuôn mặt này có chút quen thuộc, nhưng nàng nhất thời không nhớ ra. Thiếu niên kia cười hì hì với nàng, khuôn mặt rạng rỡ như mặt trời, có chút giống với...
“Ta là Thanh Di.”
Ân A Lạp dù là đã đoán mò ra, nhưng vẫn không nhịn được mà tròn mắt nhìn.
“Sao ngươi lại biến thành như này?”
“Như thế này sẽ thoải mái nói chuyện với ngươi hơn.”
“Nhưng sao ngươi có thể tùy tiện biến đổi như thế?”
“Ta là luyện dược sư đại tài của Bạch Lạc Đế Đô đấy. Cơ thể ta, ta muốn thế nào nó liền thế đó.”
Ân A Lạp có chút không tin, bất quá cũng không phải chuyện của nàng nên cứ cho là vậy đi. Thanh Di đỡ nàng xuống giường, chân của nàng sau một thời gian đã có thể cử động, nhưng đi lại thì vẫn chưa được, chỉ có thể để Thanh Di dìu đi từ từ.
“Ngươi đói không?”
Ân A Lạp gật đầu.
“Và chán nữa.”
Nàng đã nằm ở đây quá lâu rồi, không được bay nhảy, không được ăn uống thỏa thích. Ở đây Chu Kỳ Tân trở về liền trị thương cho nàng, không thì đắp thuốc, không thì đọc sách, để nàng một mình buồn chán ở đó.
“Này. Ngươi bao nhiêu tuổi thế?”
Thanh Di đem một ít điểm tâm ra cho nàng, ngồi xuống bên cạnh, chống cằm nhìn nàng ăn, cười cười trả lời.
“Tính từ lúc sống lại, thì là mười bảy.”
“Sống lại?”
Thanh Di gật đầu.
“Ta thật ra đã chết rồi. Sinh mạng của ta hiện tại là do một tiên tử hồ tộc ban cho, ta không tìm thấy nàng sau đó nữa. Mà ngươi, lại rất giống nàng.”
Thanh Di trước giờ thực chất rất lãnh đạm, chỉ không hiểu tại sao nhìn thấy nàng, trong lòng lại hân hoan nở hoa. Dung mạo của nàng thực rất giống nữ tử đó, chỉ tiếc không tìm được nàng ta nữa.
“Nàng ta là người Hồ tộc, vậy ngươi có biết nàng ta có bao nhiêu cái đuôi không?”
“Hình như là chín cái.”
Ân A Lạp vừa nhâm nhi đồ ăn, vừa nghe hắn kể chuyện. Hồ tộc nàng là người biết rõ nhất.
“Vậy nàng ta là người Hoàng tộc. Ngươi có biết sau khi Hồ Ly hồi sinh một người sẽ bị gì không?”
Thanh Di lắc đầu. Ân A Lạp cũng gật gù, cũng đúng thôi, mấy thứ này là bảo mật của tộc, hắn không biết cũng phải.
“Ta nói cho ngươi, ngươi không được nói ra ngoài.”
Thanh Di gật đầu.
“Cải tử hoàn sinh là nghịch thiên cãi mệnh. Hay nói cách khác là hồ ly sẽ đổi mạng với người đó. Cửu vĩ hồ có 9 mạng, cho đi một mạng, một cái đuôi liền sẽ chết đi, toàn bộ tu vi đều sẽ chuyển cho người kia, sau khi tỉnh lại sẽ trải qua đau đớn thể xác, cảm nhận cái đuôi đã chết hoại tử từng ngày, rất thống khổ.”
“Cái gì?”