Chương 39

“Choang!”

Một màn bảo vệ trắng bao quanh nàng, tiếng chuông leng keng kêu inh ỏi, đòn đánh của Cự Hùng trực tiếp đánh vỡ màn bảo vệ, đồng thời Cự Hùng bị hất ra xa. Ân A Lạp được thế xông lên người linh thú, tách Nguyệt đao ra, một đâm xuyên qua bụng đánh vỡ thất đốt trên người nó, Cự Hùng liền đoạn thở.

Ân A Lạp thở dốc, nhìn Cự Hùng trợn tròn mắt. Không ổn rồi, vẫn còn hai con.

“Lộ Lộ!”

“Lộ Lộ. Ngươi ở đâu?”

Tiếng của Phong Vân và Thành Huyên vọng tới. Vậy là A Dực cũng sắp đến rồi, thật tốt. Đầu óc nàng có chút choáng váng, lung lay ngã về sau, A Dực lao đến đỡ thân thể suy nhược của nàng, lao ra bên ngoài.

“Lộ Lộ!”

Phong Vân cùng Thành Huyên đồng thanh chạy đến, nhìn Ân A Lạp đang hôn mê trong lòng A Dực lo lắng, lại thêm một thân y phục rách nát. Ý thức Ân A Lạp mơ hồ, sương mờ cũng dần tan đi, để lộ xác hai con Cự Hùng và hai thực thể sống.

“Nàng ta đã một chọi bốn sao?”

“Chúng ta chật vật lắm mới có thể diệt được hai con, nàng ta lại cư nhiên gϊếŧ mất hai trong bốn con linh thú này!”

Thành Huyên siết chặt tay, lẽ nào hắn còn quá yếu? Phong Vân buộc chặt vết thương ở chân Ân A Lạp, xong liền đặt nàng dựa vào gốc cây, bước lại gần A Dực và Thành Huyên.



“Bọn Cự Hùng này có ba mắt, nhìn hướng của bọn chúng là đang đi về hướng cũ của chúng ta.”

Một câu đã đủ giải thích rất nhiều điều. Ân A Lạp đã phát giác ra bọn Cự Hùng đính chính tu vi này, bọn mà bọn chúng đối đầu chỉ là những con mới đột phá, nên đã chặn đường trước. Hay nói đơn giản, nàng vì bọn hắn mà bị thương. A Dực siết chặt tay, vì Ân A Lạp muốn hai tên kia rèn luyện nên hắn mới nương tay. Nếu hắn giải quyết xong bọn kia sớm, nàng đã không bị thương. Sát khí nồng nặc từ người A Dực khiến Thành Huyên và Phong Vân bất giác lùi lại. Bọn Cự Hùng dường như cũng phát giác ra cỗ huyễn khí nồng nặc này, bước lùi về sau.

“Đừng ngáng đường.”

“Khoan đã, một mình ngươi không thể....”

Thành Huyên chưa dứt câu, A Dực đã biến mất, xuất hiện đằng sau Cự Hùng, một tay đâm thẳng vào cổ. Chỉ nghe một tiếng rắc, phần nội lực truyền từ tay A Dực khiến xương sống gấu ba mắt vỡ vụn. Nó kêu gào thảm thiết, xong liền tắc thở ngã xuống khiến Phong Vân và Thành Huyên bất giác lạnh sống lưng.

“Thật kinh khủng...”

Máu Cự Hùng văng dính đầy khuôn mặt A Dực, nhưng chỉ làm cho đồng tử hổ phách của hắn càng thêm đáng sợ. Con Cự Hùng còn lại nhìn thấy cảnh gϊếŧ thú vừa rồi, quay đầu bỏ chạy. A Dực thoáng chốc liền xuất hiện trước mắt nó, một tay móc cả hai mắt nó ra. Cự Hùng bị mất mắt, gào vang cả khu rừng. Hắn rút kiếm ra, đâm xuyên cổ họng nó, Cự Hùng liền bị tắt tiếng. A Dực giữ cán kiếm, một chém rạch đôi người Cự Hùng, nhẹ nhàng như thái tàu hũ. Phong Vân không nhìn được cảnh gϊếŧ thú man rợ đó, quay người đi, để lại một Thành Huyên cả kinh không thốt nên lời.

A Dực quăng kiếm sang một bên, đi lại gần Ân A Lạp, nhưng được một đoạn liền dừng lại, nhìn một thân máu me của mình, liền quay người đi. Nàng ưa sạch sẽ, hắn không muốn bản thân bị nàng ghét.

“A Dực?”

Ân A Lạp dần lấy lại ý thức mơ hồ của mình, nàng thấy A Dực quay người bỏ đi, viễn cảnh hắn phản bội nàng lại hiện lên khiến nàng không tự chủ mà gọi hắn lại.



“A Dực?”

Thành Huyên khó hiểu nhìn hai người. Phong Vân liền vội vàng lấp liếʍ.

“A Dực là tên lúc nhỏ của Vũ Ưu, để cho người trong gia đình gọi.”

Thành Huyên gật đầu, cũng không tra hỏi gì thêm. Phong Vân kéo Thành Huyên đi lấy nước. Vết thương trên chân Ân A Lạp đã nhiễm trùng rồi, nếu không rửa sẽ rất tệ. Còn kéo theo tên này lấy thêm nước bởi lát nữa nàng tỉnh táo sẽ lại giãy nảy đòi rửa y phục cho xem.

“Chủ nhân. Người ta bẩn.”

A Dực nhìn thấy không còn ai, quỳ một chân gần Ân A Lạp, cúi đầu. Hắn rất khó chịu, hắn đã không bảo vệ được cho nàng, hắn không có mặt mũi nhìn nàng. Ân A Lạp đã đến gần khi nào, tay đặt lên má A Dực, nhẹ nhàng nâng đầu hắn lên đối diện mình. Nàng chớp chớp mắt, cười với hắn.

“Không sao. Ít ra cả hai đều bẩn, ta không sợ.”

Ân A Lạp dùng vạt áo lau đi vết máu trên mặt A Dực. Nhìn xác Cự Hùng nát bấy dưới mặt đất, nàng thầm nghĩ rằng có lẽ ba người bọn họ đã rất tức giận nên mới ra tay như vậy. Nàng hoàn toàn không biết là do một mình A Dực làm.

Ân A Lạp dụi mắt. Việc trước giờ nàng làm nhiều nhất chính là ngủ. Mấy nay cả người mệt mỏi còn phải chiến đấu, nàng thật sự rất mệt rồi. Nàng gục đầu lên vai A Dực, một khắc liền ngủ say, trời cũng đã tối.

“Về rồi đây.”

Bọn Phong Vân mang rất nhiều nước về, còn đặc biệt mang một loại thuần thủy cho Ân A Lạp. A Dực liền đặt Ân A Lạp vào người Phong Vân, bản thân cũng đi tắm rửa. Phong Vân để nàng dựa vào người mình, đổ nước vào khăn tay lau vệt máu đã khô cứng trên mặt nàng. Ân A Lạp ngủ không biết trời đất, dụi vào người Phong Vân tìm thế thoải mái mà ngủ. Tiểu tỷ tỷ này của hắn thật sự quá ngốc nghếch đi, khiến hắn muốn bảo vệ cả đời.