Chương 37

“Người kia là Y Chi Vũ Ưu.”

“Hai người đang nói chuyện gì thế?”

A Dực cầm nước cùng một ít cây hoa về, đằng sau là Phong Vân đang hăng hái hỏi thăm. Nhìn thấy hắn, trong lòng nàng cũng an tâm được ít phần, nàng sợ hắn trong lúc dự thi gặp chuyện như tên Lam Thành Huyên kia, nhưng nhìn hắn tràn đầy sinh lực như thế, có vẻ là trải qua rất dễ dàng.

“Ngươi được lắm nha. Trải qua hai ngày rồi vẫn không rơi mất một chi nào.”

Ân A Lạp trêu chọc hắn, Phong Vân sau một tháng, được bồi bổ rèn luyện đã cao lớn thêm không ít. Hiện tại nàng ở đây như một tiểu linh thảo cùng ba đại thụ vậy, nhỏ bé vô cùng. Ân A Lạp trong lòng có chút không vui, nàng sao lại phải ngước đầu lên mà nói chuyện? Tiểu nguyệt đao hiểu ý nàng, liền biến lớn, nàng cũng nhảy phóc lên ngồi.

“Ồ?”

Phong Vân và Thành Huyên nhìn thấy nguyệt đao của nàng, không hẹn cùng đứng dậy nhìn chằm chằm. Dọa nàng giật mình một phen, nguyệt đao thôi mà, sao phải phản ứng lớn thế?

“Ngươi làm sao có cái này?”

Thành Huyên không giấu nổi phấn khích, nghi vấn nàng.

“Cha ta cho ta. Có chuyện gì với món vũ khí này sao?”

Phong Vân nhìn nàng ngây ngốc, liền hiểu ra nàng không biết món này là gì, hắn ngồi xuống, dựa vào gốc cây cười nói cho nàng.

“Đây là thần khí.”

“Thần khí?”

“Cũng là ngươi không chịu đọc sách thôi.”

Ân A Lạp bị lời trêu chọc của Phong Vân làm cho tức đỏ mặt. Nàng rong chơi từ năm mới mười tuổi, chỉ biết đến thần khí thánh khí, nào biết rõ tên gọi hay hình dạng của nó. Nhìn nàng bực tức, Phong Vân càng cười to trêu chọc nàng. Nguyệt đao cũng tức giận theo, tách ra một nhánh tiểu phi đao, quăng về phía hắn, liền được Phong Vân nhẹ nhàng lách qua.



“Nào nào. Ta không trêu chọc chủ nhân ngươi nữa, đừng động sát tâm như thế chứ.”

“Nó là Lộ Khiết Nguyệt Thảo, hình dạng bán nguyệt đao.”

Thành Huyên lại gần chăm chú dò xét nguyệt đao của nàng, lên tiếng.

“Đúng vậy. Vũ khí này từ xưa đến nay chưa từng nhận chủ nhân, nhiều người từng cầm qua, nhưng chỉ sử dụng được nó dưới dạng đao bình thường.”

“Như cái tên, nó thích nhận người thảo nguyên làm chủ. Ngươi là người thảo nguyên?”

Thành Huyên nhìn nàng, không phải nàng là người Y Gia sao? Y Gia làm gì có nhánh nào ở thảo nguyên.

“Trước khi trở về Y Gia, ta đã ở thảo nguyên.”

Hắn gật đầu cho qua, xong cũng quay lại nghỉ ngơi. Phong Vân và Thành Huyên vô tình chạm mắt nhau, trong tức khắc liền nhận ra ý của nhau mà cười. Việc thảo nguyên chỉ là phụ, “Lộ Khiết” là thanh thuần, loại vũ khí này nhận nàng làm chủ cũng là vì tính cách thiên chân vô tà của nàng, nhưng nói ra nàng sẽ tự đắc đến chết mất.

“Lộ Lộ.”

A Dực từ sớm giờ vẫn yên lặng, hắn đâm nhuyễn hoa, lấy thuần thủy (loại nước tinh khiết mang hương thơm từ hoa), đổ vào túi nước đưa nàng. Ân A Lạp nghe thấy mùi, liền từ trên nguyệt đao nhảy xuống, cầm lấy túi nước.

“Ngươi biết tách thuần thủy từ khi nào thế?”

“Đã đọc qua.”

Ân A Lạp có chút ngạc nhiên. Vỏn vẹn một tháng mà hắn biết nhiều như thế. Một tháng kia ngoài lười biếng và trốn ra ngoài chơi thì hình như nàng chẳng học được gì nhiều. Nàng lắc lắc đầu. Quên đi, nàng vẫn chưa muốn thăng tiến gì hết. Ân A Lạp đổ nước lên tay, lau lau vệt máu trên y phục, để những vết máu hòa cùng thuần thủy loang ra, rồi dùng Tẩy Tủy chi hỏa đốt cháy vết máu.

“Tẩy Tủy chi hỏa?”

Thành Huyên lại được một phen cả kinh khác. Nàng ta là thứ quái vật gì thế, sao lại vừa là chủ nhân Lộ Khiết Nguyệt Thảo, vừa là chủ nhân của Tẩy Tủy Chi Hỏa? Hai thứ này không phải khắc nhau sao? Không ngoài dự liệu, Tẩy Tủy Chi Hỏa lọt ra ngoài, trở thành dạng tiểu linh chi, Nguyệt Đao cũng lao xuống, thành hình một linh vật khác.



“Ta không biết hai ngươi có thể như thế này nha!”

Bọn chúng nhìn nhau, dường như nghe cả được tia điện xẹt qua. Ân A Lạp còn đang phủi đồ, bọn chúng liền xông vào đánh nhau.

“Tên bẩn thỉu nhà ngươi, sao dám bám vào chủ nhân!”

“Ta hỏi ngươi mới đúng. Ta ở với chủ nhân từ nhỏ, tên đạo đức giả nhà ngươi từ đâu ra!”

“Mấy vạn năm không gặp. Tên thối tha nhà ngươi vẫn yếu như thế!”

Tiểu Nguyệt Đao đè được Tiểu Linh Chi xuống, cười nhạo hắn. Bọn chúng đấm đá nhau mặc cho Phong Vân ngồi cười đến tức thở. Ân A Lạp không nhịn được tóm cổ hai bọn nhóc lên.

“Giờ muốn gì? Tẩy Tủy Chi Hỏa nhà ngươi hay lắm. Ở bao lâu không xuất hiện hình dạng thật trước mặt ta, ta phải đem ngươi cho Bạch Ảnh về làm lửa xào cá!”

Nàng ngồi xuống gốc cây, vỗ vỗ đầu hai tiểu linh vật trong tay.

“Chủ nhân, người đặt tên cho ta đi!”

Tiểu Nguyệt Đao hăng hái nhìn nàng, liếc trộm đắc ý nhìn sang Tẩy Tủy Chi Hỏa sau khi nàng gật đầu đồng ý.

“Chủ nhân. Ta cũng muốn!”

Bọn tiểu linh vật lại chí chóe, liền bị nàng tẩn cho một trận, đem hai đứa ngồi cách nhau cả thước.

“Vậy gọi là Tiểu Nguyệt và Tiểu Hỏa đi.”

Bọn chúng gật đầu, lon ton chạy xung quanh, làm lòng nàng cũng vui vẻ theo. Nàng không thích trẻ con, bất quá mấy đứa nhóc này không phải trẻ con, nhỉ? A Dực chỉ liếc nhìn linh vật chơi bời cùng nhau, bước thẳng đến bên cạnh, kéo Ân A Lạp ra sau lưng.

“Có thứ gì đó đang lại gần!”