Chương 15: Y Các (4)

“Vết thương vật lý đã được xử lí. Nhưng ta không cảm nhận được bất kì cỗ huyễn khí hay linh khí nào trong người tiểu tử này cả.”

Y Hiên nhíu chặt mày, nếu không cảm nhận được luồng huyễn khí nào, nội lực thương tổn cũng không thể chữa khỏi.

“Cô cô, người về nghỉ ngơi đi. Chuyện này để ta là được.”

Y Hiên nhìn nàng gật đầu, quả thật một đêm thức trắng tìm cách cho tiểu tử này, y thật sự đã quá mệt rồi. Ân A Lạp nhìn Y Hiên ly khai, liền lôi ra trong nạp giới một cái lô đỉnh và một ít dược liệu. Nàng bất quá chỉ là một luyện dược sư trung cấp, thêm sự chi phối của tẩy tủy chi hỏa mới có thể hình thành dược liệu cấp cao. Nhưng hiện tại độc A Dực trúng là gì nàng vẫn chưa tra được, lại thêm nội thương ăn vào huyễn lực hay linh lực nàng cũng không biết, chỉ có thể luyện một viên Sinh Mãn đan trung tính cầm cự cho hắn.

Ân A Lạp đặt lô đỉnh lên bàn, nhắm mắt lại liền đưa huyễn khí từ cơ thể nâng lô đỉnh lên cao. Dược liệu, thảo mộc đặt trên bàn cũng được nâng lên không trung. Lô đỉnh có năm dược lối (lỗ để đưa dược liệu vào) tương ứng với ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ. Muốn tạo ra một viên đan dược trung tính phải cân bằng liều lượng của cả năm.

Tuyết chi linh, Mộc trà, Thánh thuẫn (hỏa), Hà trùng (thổ), vẫn còn thiếu kim thuộc tính thảo mộc. Ở đại lục này làm gì đã xuất hiện kim thuộc tính, kim thuộc tính chỉ có thể luyện hóa mà ra, nguyên liệu cực kì hiếm, trên Bạch Lạc đế đô này chỉ có hoàng cung là có.

Ân A Lạp cắn môi. Thôi thì xem như trả nợ cho hắn. Ân A Lạp lấy kim đâm sâu vào cổ tay, để máu động mạch chảy ra lưu ly bình đã chuẩn bị sẵn. Hồ huyết mang thuộc tính kim bậc cao, bất quá không ai dám động đến tộc hồ mà lấy nên Hồ huyết chỉ còn là truyền thuyết, giờ nàng mang ra cũng xem như trả một phần ơn của A Dực.

“Chủ nhân.”

A Dực chống một tay xuống giường, dựng người dậy, nhìn thấy Ân A Lạp đang dùng bình lưu ly lấy máu liền gọi nàng.

“Chủ nhân làm gì?”

Ân A Lạp giật mình. Hôm qua thương tổn hơi nhiều, giờ lại trích máu động mạch, đầu óc có chút mơ hồ.



“Ngươi nằm đó đi. Ta điều thuốc cho ngươi.”

“Ta không sao cả. Người không cần điều thuốc.”

A Dực đứng bật dậy, liền choáng váng dựa vào thành giường. Ân A Lạp tùy tiện buộc vết thương lại rồi đỡ hắn ngồi xuống giường.

“Chủ nhân. Ta khỏe rồi.”

“Ta biết ngươi khỏe mà. Chỉ là muốn bồi bổ cho ngươi một chút.”

“Ta rất tốt, không cần bồi bổ.”

Ân A Lạp thở dài, xoa xoa đầu hắn. Không biết hắn có mưu đồ gì khác, nhưng hiện tại hắn vẫn là cứu nàng một mạng, nàng không thích nợ ân tình người khác.

“Ngươi đã xem qua luyện dược bao giờ chưa?”

“Kí ức mơ hồ, ta không rõ.”

“Vậy xem như bây giờ là lần đầu đi.”

Ân A Lạp đứng lên, lấy từ nạp giới một thủy mặc trúc (cọ thủy mặc thân trúc), vén tóc ra đằng sau. Ngòi cọ vừa chạm vào lô đỉnh, huyễn khí bộc phá, thảo dược được huyễn khí bao bọc bay lên không trung, lơ lửng xung quanh lô đỉnh, xoay một vòng rồi dừng lại tại dược lối ngũ hành. Năm thuộc tính phát quang, song tức khắc dập nát tràn vào dược lối. Ân A Lạp xoay cọ một vòng, liền vẽ ra một trận pháp chi hỏa, tẩy tủy chi hỏa từ trận pháp xuất ra ngoài, bao bọc lấy lô đỉnh, hỏa điệp múa lượn xung quanh. Thủ pháp mỹ lệ như hành vân thu thủy (nước chảy mây trôi), hỏa phong thổi nhẹ trên khuôn mặt thanh thuần, khiến sương đọng phát hồng quang. Nắp lô đỉnh từ từ mở ra, hỏa lực cũng thu về trận pháp. Hai cánh hồ điệp từ trong bay ra, đáp lên tay nàng, liền xoắn tròn hình thành hai viên đan dược khắc điệp ấn. Lô đỉnh quay về bàn, hỏa phong ngừng thổi, trong không khí chỉ còn lại dược hương nồng đậm.



“Đẹp lắm.”

“Cô cô.”

Y Hiên cùng Hứa Niên và Y Nhược từ bên ngoài bước vào trong. Luyện dược sư khi luyện đan liền tỏa ra hương dược cùng huyễn lực rất lớn, há nào họ lại không đến được, lại đúng lúc chiêm ngưỡng thủ pháp hoa lệ của nàng. Hai tai Ân A Lạp đỏ bừng, thủ pháp luyện đan của nàng khác với các luyện dược sư khác, được nàng biến tấu cho phù hợp với thân phận của bản thân, người không biết liền nghĩ nàng khoa trương múa tay múa chân, đó cũng là lí do nàng không thích luyện đan khi có người khác.

“Cô cô chê cười ta.”

“Ha ha, ta không biết Ân Nhi lại còn là một luyện dược sư nha. Thật là có mắt không thấy thái sơn rồi.”

Y Hiên cười bước vào trong, đặt tay lên lô đỉnh. Chỉ có luyện dược sư mới có thể lưu trữ và sử dụng lô đỉnh, y đã muốn nhìn thấy nhiều lần nhưng không có cơ hội.

“Ân tỷ, tỷ thật sự có thể làm được những gì nữa đây?”

Y Nhược sùng bái chớp mắt nhìn A Lạp, y chỉ vô tình đi theo nương thân, không ngờ lại được nhìn lấy một màn luyện dược mãn nhãn như thế.

“Ân Nhi, ta có thể xem đan dược không?”

“A, đan dược, đây.”

Ân A Lạp đưa hai viên đan dược vừa luyện được cho cô cô, bản thân cũng ngồi xuống giường của A Dực. Nàng từ sớm giờ vẫn giấu tay đằng sau, lấy máu động mạch, không phải một nơi dễ cầm máu nha, để cô cô thấy được sẽ mắng nàng mất.