Chương 42: Trâm vàng

Bóng đêm dần buông.

Phượng Nghi Cung.

Đèn đuốc sáng trưng.

Bên trong tẩm cung, người nữ tử trong gương khoác trên mình bộ áo lụa mỏng, son phấn đã lau đi lộ ra khuôn mặt trắng tự nhiên như ngọc, mái đầu tùy ý buông thả phía sau, trên đầu cũng không có mấy loại trâm cài nặng nề thường ngày, vỏn vẹn chỉ dùng một sợi dây nơ, mà chỉ bằng một sợi dây thôi, cũng đã toát lên dáng vẻ thoát tục và thuần khiết của người nữ tủ, tựa như tiên nữ vừa mới đáp xuống trần gian tắm rửa qua.

Chỉ là vị tiên tử này, sắc mặt nàng lại có phần không quá vui vẻ gì.

Bởi vì đồng hồ nước bên góc tường giờ khắc này đã điểm đến giờ Tuất!

Xuân Đào đứng bên cạnh phụng dưỡng cũng không dám nói lời nào, thậm chí cả chén trà nóng hổi cũng không dám bưng đến dâng tận tay mỹ nhân trước mắt.

Đột nhiên, mỹ nhân mạnh mẽ trừng mắt nhìn chính mình trong gương, bật người đứng dậy.

"Ngủ!"

Sau đó, xốc liêm trướng lên lập tức đi vào trong.

Khuôn mặt Xuân Đào trở nên trắng bệch, nhưng cũng đành cúi đầu đi theo.

......

Bên trong liêm trướng, Dung Tiêm Nguyệt cởϊ áσ khoác bằng lụa mỏng trên người ra, được thiết kế theo dạng hình hai mảnh lá sen ôm trọn trước ngực, theo ánh nến mờ ào, dưới làn da trắng nõn nà, cả người nàng như toát thêm vài phần mê hoặc.

Ngay cả Xuân Đào đứng bên cạnh phụng dưỡng cũng ngắm nhìn đến ngây ngốc

Lúc trước nương nương vẽ ra những loại này phân phó đem xuống Y Cục thiết kế chỉ là do hứng khởi nhất thời. Nhưng ngay sau khi bộ y phục Mẫu Đơn lấp lánh kia ra đời, Nương Nương liền để Y Cục làm thêm vài bộ y phục khác bằng thiết kế của mình. Sau khi nghe nói Hoàng Thượng muốn đến đây, nàng vẫn mờ mịt không biết phải ứng phó thế nào thì đã thấy Nương Nương biến hóa bộ y phục rườm rà kia thành chiếc đầm tinh tế như vậy, nàng chỉ biết đứng đó thán phục vị Nương Nương nhà mình.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên nhìn Nương Nương mình, nhưng không hiểu sao vẫn không dám nhìn trực diện, nếu không, sẽ đỏ mặt tim run.

Dung Tiêm Nguyệt không biết Xuân Đào đang mang vẻ mặt gì, cũng càng không có tâm tình suy đoán, bởi vì đây là lần thứ hai nàng bị tên Hoàng Đế kia cho leo cây.

Nàng biết có một số việc nếu đã có lần một, ắt sẽ có lần hai lần ba, nàng cũng biết rõ bốn chữ "lời vàng ý ngọc" thốt ra từ miệng Hoàng Đế ở một số thời điểm chỉ là những lời dối trá. Nhưng nàng không ngờ, tất cả đều liên tiếp xảy ra trên người mình.

Nếu như nàng hờ hững đối mặt, hay là tâm trạng của nàng khá hơn một chút, nhưng bây giờ...

Dung Tiêm Nguyệt cúi đầu nhìn bộ đầm gợi cảm mà nàng đắn đo mãi mới dám mắt, một hồi sau, nàng ngửa đầu lên trời cười dài một tiếng.

Nếu như còn có kiếp sau, nàng nhất định phải đầu thai làm nam nhân!

Cố gắng lấy lại tâm tình, Dung Tiêm Nguyệt mạnh mẽ hít sâu một hơi, duy trì vẻ mặt lãnh đạm như thường, hết sức tao nhã cởi bộ đầm khiến nàng tức giận muốn phát tiết ấy ra khỏi người, sau đó nằm xuống giường.

Ngay khi Xuân Đào cảm thấy người trên giường gần như đã chợp mắt, đang cẩn thận lui ra ngoài thì đột nhiên Dung Tiêm Nguyệt mở miệng:"Nói cho người phía ngoài cảnh giác một chút, nói không chừng Hoàng Thượng sẽ còn tới!"

Trên mặt Xuân Đào xuất hiện ý cười vui vẻ, tươi cười đáp.

Cách màn, vẻ mặt vui vẻ của Xuân Đào rõ ràng đập vào mắt, Dung Tiêm Nguyệt không nói gì, chỉ lặng yên nắm chặt chiếc trâm vàng đã sớm được giấu ở dưới gối.