Ấm áp, mềm mại, mang theo hương gỗ đàn nhàn nhạt.
Dung Tiêm Nguyệt trợn tròn hai mắt.
Hắn, là đang hôn nàng.
Từ trong cổ họng, mới vừa rồi còn ư ử phản kháng, giờ thì đột nhiên biến mất tiêu, cả người trở nên cứng ngắc.
Nụ hôn chỉ giống như chuồn chuồn đạp nước, trong khi nàng còn đang mờ mịt không biết phải phản ứng thế nào thì hắn bất ngờ buông tha môi nàng.
"... Xem ra cũng rất thơm ngọt!"
Hơi thở của hắn phun ra bên tai nàng, đầy vẻ quyến rũ mà quỷ dị.
Dung Tiêm Nguyệt nín thở, hai gò má cũng bắt đầu nóng lên trông thấy.
Bây giờ nàng chỉ cách hắn có mỗi cái chăn mỏng, nhưng ngoại trừ xấu hổ, thẹn quá hóa giận ra thì nàng còn biết làm cái gì được.
Giữa nam và nữ khoảng cách về thể lực là rất lớn, quan trọng hơn là, ngay thời điểm hắn đè cô xuống, đã nắm chặt lấy hai cánh tay cô giữ dưới chăn đệm bên dưới nên về cơ bản, nàng không thể động đậy được.
...
Khuôn mặt hắn ẩn hiện trong bóng tối mờ ảo, khuôn mặt nàng vừa vặn được ánh trăng ưu ái hơn.
Nàng không nhìn thấy rõ hắn, nhưng hắn lại có thể nhận biết rõ mọi sự biến hóa trên từng nét mặt, trạng thái của nàng bây giờ.
Sau đó, tiếng cười trầm thấp nhẹ nhàng phát ra từ l*иg ngực hắn.
"... Tên hoàng đế đáng thương, hắn nào biết lông mày Hoàng hậu lại thanh tú như lá liễu thế này, làn da trắng nõn, mịn màng thế này, đôi mắt..."
Ngữ điệu tà nịnh ẩn chứa trong lời nói, dường như không coi tên Hoàng đế gì đó ra gì.
Thậm chí hắn vừa nói, vừa sờ nhẹ bên vành tai nàng.
Có lẽ vì ngón tay hắn có chút thô ráp lại vuốt ve phải nơi nhạy cảm nhất trên vành tai nên, nên Dung Tiêm Nguyệt không khỏi vì kí©h thí©ɧ đó run nhẹ.
Lúc trước nàng còn nghĩ người này không có ý xấu với mình, giờ thì, nàng không dám xác định.
Dù người này không muốn mạng của nàng nhưng nếu có tin đồn Hoàng hậu đương triều gian díu với hái hoa tặc, thì có khác gì gϊếŧ nàng đâu?
"Ta là hoàng hậu của đại Hạ Quốc, bộ ngươi không sợ bị tru di cửu tộc sao?!"
Dung Tiêm Nguyệt nghiến răng nghiến lợi thấp giọng cảnh cáo.
Ngón tay vừa bừa bãi vuốt ve trên vành tai nàng bắt đầu không an phận, có xu hướng thăm dò vùng cổ nàng, sau đó, âm thanh trêu chọc vang lên:"Hoàng hậu cho rằng, ta sợ?"
"..."
Dung Tiêm Nguyệt bắt đầu giãy dụa.
Đúng rồi, hắn dám tự do vào cung mấy lần, nhất định là không sợ.
Lúc này, bên tai lại vang lên tiếng nói của hắn.
"... Để ta vui vẻ, ta sẽ đền bù như nàng mong muốn!"
Âm thanh ái muội chậm rãi đi thẳng vào màng nhĩ nàng.
Trong mắt Dung Tiêm Nguyệt chợt lạnh đi.
Quả nhiên là hắn có mang loại tâm tư này.
Lúc này, Dung Tiêm Nguyệt nhẹ nhàng nở nụ cười.
"Thật chứ?"
"Đương nhiên!"
Người kia trả lời, vẫn là thích thú mười phần nhìn nàng.
Dung Tiêm Nguyệt cắn răng bật lại.
"Tiếc rằng, bổn cung không tin!"
Nàng giả vờ như không biết giờ phút này bản thân mình thật ngây thơ đến mức nào, ngang nhiên khí thế quăng cho hắn một câu.
Người đàn ông áp lên người nàng dường như có chút kinh ngạc, động tác di động nơi cổ nàng cũng chợt khựng lại, hai cánh tay chống đỡ hai bên người nàng.
"Vì sao?"
Dung Tiêm Nguyệt mím chặt môi, mặc dù nàng biết nàng không thể nhìn thấy được rốt cuộc là hắn có hình dạng như thế nào, mở miệng đáp: "Đại hiệp nhất định không phải người thường, há nào lại không biết ngươi tìm mọi cách vào đây, mục đích chính là để đẩy bổn cung vào chỗ chết? Bây giờ còn nói gì mà " đền bù như mong muốn"...Hừ, tuy bổn cung không giống kiểu nữ tử khuê phòng,nhưng ít gì cũng nhìn ra được thủ đoạn thấp kém mà ngươi dùng để lừa ta!"
Dung Tiêm Nguyệt nói xong, cũng không có thèm dời ánh mắt đi, cô biết giờ phút này hắn đang nhìn chằm chằm nàng, quan sát sự thay đổi trên nét mặt nàng.
Ngoài phòng vẫn một mảng yên tĩnh bao phủ.
Một hồi lâu, tiếng cười lần thứ hai của người này bật ra.
Tựa hồ cảm thấy buồn cười, cũng lại dường như cảm thấy thú vị.