Chương 22: Quay lại nhớ về: tiên nhân ca ca
ngạch. . . . . .
Hóa đá ngay tại chổ. . . . . .
Bị gió hóa điệu. . . . .(gặp mặt làm nũng)
"Oa. . . . . ." Tiểu hồ ly khóc càng thương tâm , hiểu nàng rõ nhất chỉ có tiên nhân ca ca cư nhiên lại muốn đem nàng đi quay nướng, vừa nghĩ tới sẽ bị lửa nướng, cả người liền không được tự nhiên.
Tiên nhân nhìn nàng một cái, trong mắt cất giấu ý cười thật sâu, cuộc đời này không uổng công làm tiên, thỉnh thoảng đùa đùa hồ ly cho vui.
"Tiểu Bạch, thật sự không lo lắng làm sủng vật của tiên ca?"
Tiểu hồ ly chắp chắp miệng, vẻ mặt bất mãn, "Không làm, Tiểu Bạch muốn tu tiên, cùng tiên nhân ca ca sống chung một chỗ, " song túc song tê,(cùng nhau lo lắng cùng nhau già) âm thầm nói bổ sung.
Hồ ly mắt loan loan, Như Nguyệt nha giống như quyến rũ, con ngươi linh hoạt hạ xuống, hai má đỏ lên thở phù phù, may mắn bị bộ lông thật dày che lại.
"Làm một trận thôi?" Tiên nhân cười cười có chút tà mị, một chút cũng không ảnh hưởng đến khí chất ngiêm nghị của hắn.
Trong im lặng nàng nhìn hắn, nhìn đến ngây người.
Ánh trăng chiếu vào trên người của bọn họ, hình ảnh tuấn dật( tuấn tú+ thanh nhàn) đã trở thành một nét đặc trưng của hắn, trên y phục hiện rõ sự nhanh nhẹn, trong lòng hồ ly chỉ biết cúi đầu nhìn, ngẩng đầu lên một cái liền chống lại ánh mắt của hắn, ánh trăng mông lung mờ ảo làm cho nàng tăng thêm một tầng cảm giác mềm mại, bộ lông trơn bóng theo gió đong đưa, trong lòng không khỏi nhộn nhịp nổi lên cảm giác mông lung không rõ.
Phất tay một cái từng cơn gió nhẹ thổi qua, hắn đứng lên từng sợi tóc trên trán theo gió tung bay, chỉ riêng về sự xinh đẹp đã làm cho người ta hít thở không thông.
khiến cho lông mao của tiểu Bạch Hồ bất tri bất giác mà dựng đứng, vương tay ôn nhu thuận lông cho nàng, trong mắt chỉ dung hạ một mình hồ ly là nàng.(dung hạ: chỉ dung nạp)
Phất tay một cái từng cơn gió nhẹ thổi qua, hắn đứng lên từng sợi tóc trên trán theo gió tung bay, chỉ riêng về sự xinh đẹp đã làm cho người ta hít thở không thông.
khiến cho lông mao của tiểu Bạch Hồ bất tri bất giác mà dựng đứng, vương tay ôn nhu thuận lông cho nàng, trong mắt chỉ dung hạ một mình hồ ly là nàng.(dung hạ: chỉ dung nạp)
"Tiểu Bạch." Tiên nhân thất thanh hô lên tên nàng.
" n."
"Làm tiên sủng của ta đi, không cần lại phải tu tiên , tới đây để cho ta bảo hộ ngươi."
". . . . . ." Tận sâu trong thâm tâm có điểm cô đơn.
"Tiểu Bạch không muốn làm tiên sủng, tiên nhân ca ca phải tin tưởng, Tiểu Bạch nhất định sẽ tu tiên thành công." Cấp tiên nhân một cái ánh mắt kiên định, một lòng thẳng thắn nhảy loạn, "Đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau trảm yêu trừ ma."
"Nga." Trong lòng tiên nhân nhất thời gợn lên từng đợt sóng, thản nhiên cười, nhu tình như nước, "Nguyên lai Tiểu Bạch nhà chúng ta có chí hướng lớn như vậy !"
Bất tri bất giác, tâm của một tiên một hồ từng bước tường bước tiếng lại gần nhau hơn.
Tiểu Bạch nhà chúng ta!
Tiểu hồ ly trong lòng chậm rãi cân nhắc mấy chữ này, nhất thời trong lòng vui sướn như nở hoa.
Thân mình càng tới gần hắn thêm một chút, khẩn cầu nói, "Tiên nhân ca ca, có thể thu nhận Tiểu Bạch sao?"
Lông mày nhíu lại, "Như thế nào, Tiểu Bạch ở trong động không được thoải mái sao?"
"Thoải mái, nhưng mà trong động lại có thêm hai người, nữ nhân kia rất hung ác nói muốn hầm Tiểu Bạch, ô. . . . . . Tiểu Bạch không nghĩ biến thành hồ ly bảo."
"Ha ha, Tiểu Bạch đánh không lại nàng ta sao?" Nghĩ đến bộ dạng Tiểu Bạch bị khi dễ, trong lòng nghĩ như thế nào cũng không giống. Miệng cứ như vậy mà vui tươi hớn hở .
"Ha ha, Tiểu Bạch đánh không lại nàng sao?" Nghĩ đến bộ dạng Tiểu Bạch bị khi dễ, trong lòng nghĩ như thế nào cũng không giống. Miệng cứ như vậy mà vui tươi hớn hở .
"Nàng nói Tiểu Bạch không nghe lời của nàng, liền hướng Linh Sơn tiên nhân cáo trạng nàng thật ra là hồ ly làm bọn họ bị thương, " nghe được tiếng cười của tiên nhân ca ca, trong lòng ảm đạm đau khổ, tiếng nói cũng nhỏ đi rất nhiều, đôi mắt đỏ lên, "Rõ ràng là chính nàng ngã vào trong động của Tiểu Bạch tự mình làm mình bị thương, chuyện thật sự không liên quan đến Tiểu Bạch."
"có tức giận vì chuyện này không?" Là loại người nào? Cư nhiên có thể đi vào trong động của Tiểu Bạch.
"Nàng còn nói. . . . . ."
"Còn nói cái gì?"
"Nàng nói Tiểu Bạch không được kêu Tiểu Bạch, nàng lấy cho Tiểu Bạch một cái tên, tên là thiên lãnh."
". . . . . ." Con ngươi đơn giản vì quá giận mà tái đi.
"Tiểu Bạch hiện tại là đứa nhỏ không nhà, cầu ở tạm." Hai tiểu móng vuốt vù vù hợp cùng một chỗ, dáng vóc tiều tụy thỉnh cầu .
Tiên nhân bị động tác của nàng làm vui buồn cười không chịu được, lời nói thấm thía vuốt ve cái đầu nhỏ của nàng, "Tiên nhân ca ca ta không có chỗ ở cố định, nhưng mà ta vẫn sẽ bảo hộ Tiểu Bạch, ngươi yên tâm trở về đi! Linh Sơn tiên nhân đó, ta sẽ cùng hắn chào hỏi một cái."
"Nhưng mà, " Tiểu Bạch thật sự nhớ...quá muốn cùng tiên nhân ca ca ngủ cùng một chỗ.
Những lời sau còn chưa nói hết, đã bị tiên nhân cười cười đánh gãy, "Trừ phi. . . . . ."
"Trừ phi cái gì?"
"Trừ phi Tiểu Bạch đồng ý làm tiên sủng của tiên nhân ca ca."
". . . . . ." Lại là vấn đề này, hỏi ít hơn một lần cũng không được sao? Cũng sẽ không rụng thịt.
Nhất thời nổi giận, véo quá tay, không để ý tới tiên nhân ca ca.
Nhìn bộ dạng nàng tức giận, làm cho tiên nhịn không được cấu véo một phen, ôm nàng bắt đầu hướng bên trong rừng bước đi.
"Đi, chúng ta về nhà."
Tiểu hồ ly mắt mở thật to , không thể tin được nhiều năm sau tiên nhân ca ca cư nhiên lại như vậy, rốt cục cũng đã nguyện ý mang nàng về nhà, nhất thời đầu óc bị buộc lại, hạnh phúc vùi vào trong vạt áo của hắn.
Tiên nhân ca ca rốt cục cũng đã khuất phục dưới váy của hồ ly nàng.
Tiếng gió đêm nghe leng keng leng keng, tiểu hồ ly ở trong lòng tiên nhân duỗi cái lưng mỏi, mà đến quần áo cũng bị cuốn lại, dự là buổi sáng sẽ bị hai người kia ép buộc .
"Ngủ đi!" Thanh âm thanh u của hắn mang theo ma lực mê người.
Hai cái móng vuốt duỗi ra, "Tiên nhân ca ca nhớ rõ đánh thức ta, không được mất tích."
Mỗi lần tiên nhân ca ca bắt đầu đi thì cũng phải nhiều năm sau mới quay lại, chờ đợi hắn mãi cho đến khi ‘ lông hồ ly đều trắng bệch ’.
Nhận được cái gật đầu của tiên nhân ca ca, lập tức động đậy, hưởng thụ hương thơm trên người hắn, nếu có thể mãi mãi vẫn như thế này, thật là tốt đẹp biết bao nhiêu.
Một đường lững thững bước quanh cái sân vắng, đi tới động hồ ly của nàng, cảm giác trong ngực có một trận gió mát nổi lên, tiên nhân cau mày nhìn hồ ly trong lòng mình đang ngủ một cách không an ổn, chính là trong miệng nàng chảy ra nước miếng, thỉnh thoảng phát ra anh anh tiếng cười.
Xốc nàng lên che chắn cho nàng bước vào trong động, một lớn một nhỏ xuất hiện ở trước mắt hắn, trên mặt tràn đầy kinh ngạc cùng lo lắng, đem cả hai vảo vệ bên trong ngực.