Triệu Thanh Hoan giống như dùng một quả đấm đánh vào bông vậy.
Tức chết mà.
Vì vậy, cô cố gắng lý luận với tên điên trước mặt này, một cách thật bình tĩnh.
"Tần Thì, anh không thể đổi người à? Nhà họ Triệu có nhiều người như vậy, Triệu Thanh Vi từ nhỏ đã thích anh rồi."
Tần Thì nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của cô, lạnh lùng nói: "Anh không thích cô ấy. "
" Nhưng anh cũng không thích tôi mà. "Triệu Thanh Hoan buột miệng nói.
Lời vừa nói ra, bốn mắt nhìn nhau, im lặng trong giây lát.
Sau đó, Tần Thì cười một tiếng, “Sao hả, bạn trai cũ của em vừa mới về nước, nên muốn phủi sạch quan hệ với anh?”
Vẻ mặt của Triệu Thanh Hoan vẫn rất tức giận, cố gắng che giấu lương tâm cắn rứt của mình.
“Không liên quan gì đến anh ta.”
“Chia tay đã bốn năm rồi, mà vẫn rất nhớ mãi không quên, Triệu Thanh Hoan, nhìn không ra em lại si tình như vậy đấy.” Giọng điệu mỉa mai của Tần Thì, hoàn toàn không có tin cô , "Một loạt các bạn trai cũ trước anh ta, không phải đều vô tâm vô phổi hết à?"
Anh hơi quay người sang một bên, tùy ý lấy trong túi quần ra một điếu thuốc lá, rồi lại lấy bật lửa ra châm.
Chiếc bật lửa được làm theo yêu cầu, vốn có màu bạc, vì dùng lâu ngày nên nó trông hơi bị xỉn màu.
Triệu Thanh Hoan diễn xuất nhiều năm như vậy rồi, cô che giấu cảm xúc rất tốt, chỉ thấp giọng đe dọa “đợi lát nữa trước mặt bà nội, đừng có nói linh tinh, anh ta về nước phát triển, tôi cùng anh ta cũng không có quan hệ gì cả ”
“Tốt nhất là như vậy” Tần Thì kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, đáy mắt có tia lạnh lùng “về sau, đừng để anh nhìn thấy em cùng người đàn ông khác xảy ra động tĩnh gì, nếu không..... ”
Lúc này quản gia vội vàng đi tới.
“Tần tiên sinh, tiểu thư, cơm đã chuẩn bị xong rồi, lão phu nhân để tôi mời mọi người qua đó”
Triệu Thanh Hoan tùy ý, đi theo vào nhà chính.
Vừa mở cửa, nhà họ Tần đã ngồi sẵn rồi, lão phu nhân thì ngồi ở ghế chủ vị.
Còn để lại hai cái ghế trống san sát nhau.
Triệu Thanh Hoan --- người được gọi tới, Tần Thì theo phía sau.
Khuôn mặt luôn nghiêm túc của bà Triệu lúc này mới nộ ra chút vui vẻ “Tần Thì à, nghe nói cháu đang mở rộng công ty ra nước ngoài, hoạt động độc lập hả, bận như vậy sao còn thời gian qua đây?. ”
Tần Thì giọng nói ấm áp “bà nội, cháu về thăm bà, cũng thăm Hoan Hoan một chút ”
“được, hai đứa tình cảm tốt, bà trong lòng rất vui” Triệu lão phu nhân cười cười, sau đó nhìn Triệu Thanh Hoan “Thanh Hoan đừng đóng phim nữa, nhanh chóng quay về cùng Tần Thì kết hôn đi, đừng làm chậm trễ nữa ”
Triệu Thanh Hoan mặt vẫn mang theo nụ cười, cúi đầu xuống.
Ở phía đối diện Triệu Thanh Vũ lớn tiếng nói “bà ơi, cháu rất thích chị diễn, nhiều bạn trong lớp cháu còn ghen tỵ vì cháu có chị gái là ngôi sao lớn nữa đó, bà đừng để chị bỏ diễn mà, hơn nữa chị cũng đâu có thích anh Tần đâu, sao bọn họ có thể kết hôn được”
Ba mẹ Tần Thì sắc mặt không được tốt cho lắm.
Triệu Tranh vội vàng che miệng Triệu Thanh Vũ lại sau đó mới giải thích “Đồng ngôn vô kị*, đồng ngôn vô kị ”
* ý chỉ trẻ con không hiểu chuyện nên nói linh tinh.
Triệu Thanh Hoan nhìn vẻ nhăn nhó cau mày của lão phu nhân, chủ động nói “trong tay cháu vẫn còn vài cảnh chưa quay, lúc này cũng không vội rời khỏi làng giải trí, sau khi quay xong, cháu sẽ tuyên bố giải nghệ ”
Triệu Thanh Hoan bày tỏ lập trường của mình, chủ đề sau đó đều xoay quanh Tần Thì.
Nói tới nói lui đều là những lời khen ngợi đó, từ nhỏ Triệu Thanh Hoan đã quen nghe người khác tâng bốc Tần Thì lên tới tận trời rồi.
Cô cúi đầu ăn cơm.
Sau khi ăn trưa xong, Triệu Thanh Hoan nghỉ ngơi ở trong phòng của nhà cũ.
Wechat nhận được một tin nhắn, do Tịnh Ngộ gửi tới “lần trước đưa em về nhà, chuyện mời ăn cơm có còn tính không? ”
Qua mấy tiếng sau, tính theo thời gian thì, chính là lúc cô đợi xe ngoài cửa, sau khi gặp bọn họ.
Cô không do dự, trả lời 2 chữ “tối nay? ”
Đột nhiên, tâm trạng Triệu Thanh Hoan bị Tần Thì làm cho chán nản, bay đi sạch sẽ.
Cánh cửa bỗng nhiên bị đẩy ra.
Nhìn bộ dáng của Tần Thì, Triệu Thanh Hoan cau mày, đặt điện thoại xuống, bất mãn nói “không biết trước khi vào phòng thì phải gõ cửa à”
“vừa nãy nói chuyện với ai, mà cao hứng vậy ” anh hỏi ngược lại