Chương 15

Hai người ngồi ở ghế sau của xe.

Triệu Thanh Hoan lấy điện thoại ra, tự làm chuyện của mình.

Em trai gửi cho cô một voice chat trên Wechat, cô ấn mở ra nghe, không đặt ở bên tai nên nó tự động biến thành âm thanh phóng to.

Tiếng nói nhỏ vừa ngọt ngào vừa mềm mại vang lên trong chiếc xe nhỏ hẹp.

“Chị ơi, sao muộn như vậy rồi mà chị còn chưa về, là đang ở cùng với anh Tần Thì ư?”

Nghe được cái chữ “Tần” này, Triệu Thanh Hoan nhíu mày muốn ấn tạm dừng.

Nhưng tay nào có nhanh hơn giọng nói. Khi cái tay ấy còn đang ở giữa không trung, chưa kịp ấn mà đã nghe xong một câu rồi.

Không đợi cô nghĩ nhiều, bỗng nhiên tin nhắn bằng giọng nói tiếp theo cũng tự động phát ra.

“Chị, sau này anh Tần Thì sẽ trở thành chồng của chị, anh rể của em……” Sao?

Cạch, cuối cùng cũng ấn được.

Mấy cái tin nhắn bằng giọng nói liên tiếp bị tạm dừng.

Ngay lúc này, Triệu Thanh Hoan chỉ cảm thấy xấu hổ, rất xấu hổ.

Cô thử liếc mắt nhìn Tịnh Ngộ, trên mặt đối phương không có bất cứ biểu cảm gì, chắc là không nghe được.

Không đúng, sao cô lại có một loại cảm giác như chuột thấy mèo với Tịnh Ngộ thế.

Trước kia, từ trước đến giờ không phải đều là Tịnh Ngộ sợ cô ư.

Nghĩ vậy, cô ưỡn cái sống lưng không hiểu sao mà chột dạ kia thẳng lên.

Tịnh Ngộ đột nhiên mở miệng: “Em trai em?”

Triệu Thanh Hoan rũ đầu, dùng giọng mũi nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.

Cô cúi đầu mới thấy đầu gối mình bị thương, cái tất đen hơi mỏng bị rách một mảng lớn, đầu gối không hề rướm máu nhưng có phần thảm không nỡ nhìn.



Không nhìn không biết thì thôi, trái lại nhìn xong lại cảm thấy đau.

Theo bản năng hít một ngụm khí lạnh, cô nghiêng đầu nói với Tịnh Ngộ: “Tôi xuống ở giao lộ đằng trước, nếu không tiện đường anh về thì bảo tài xế đổi đường.”

Tầm mắt Tịnh Ngộ cũng dừng ở miệng vết thương của cô rồi hỏi: “Không tiện về nhà?”

“Ừm.”

“Đi nhà anh?” Tịnh Ngộ hỏi.

Triệu Thanh Hoan lặng im, dường như Tịnh Ngộ cũng cảm thấy trong lời nói có chút không ổn nên thêm câu: “An toàn, ngoài anh ra thì không còn ai khác.”

Triệu Thanh Hoan: “……”

Đây là vấn đề an toàn hay không à?

Trên Wechat trong điện thoại đột nhiên nhảy ra một cái tin nhắn.

Tần Thì: “Ở đâu?”

Triệu Thanh Hoan không kiên nhẫn, nhưng lại không thể không trả lời một câu: “Ở nhà.”

Miễn cho thằng đàn ông chó này rảnh rỗi không có việc gì làm lại chạy đến tố cáo.

Tần Thì: “Nhà nào?”

Ở bên cạnh, tầm mắt Tịnh Ngộ nhìn ra ngoài cửa sổ, không quấy rầy.

Triệu Thanh Hoan vội vàng đối phó với Tần Thì trước, tính tình càng thêm táo bạo: “Nhà tôi, bằng không còn có thể ở nhà anh à?”

Tần Thì: “Bây giờ tôi đang ở nhà em chờ em.”

Rồi sau đó là một cái tin nhân bằng giọng nói.

Lần này Triệu Thanh Hoan rất thông minh ở chỗ là không ấn mở, mà cô thay đổi thành văn bản.



Vì thế biến thành ——

Tần Thì: “Chị, anh Tần Thì cũng đã đến rồi, sao chị còn chưa về?”

Triệu Thanh Hoan: “……”

Tuy tin nhắn bằng giọng nói này cô không ấn mở, nhưng cô có thể tưởng tượng ra giọng nói của em trai, cái đồ chó chết Tần Thì thật đúng là đang ở nhà cô.

Triệu Thanh Hoan tức giận cất điện thoại vào trong túi rồi kéo khóa lại.

Cô tức giận nhìn về phía Tịnh Ngộ, gằn từng chữ một: “Tịnh Ngộ! Em muốn về nhà với anh!”

Cả người Tịnh Ngộ ngẩn ra, đúng lúc yết hầu không hiểu sao mà lại có chút ngứa, hầu kết chuyển động lên xuống hai cái, phát ra tiếng nói trầm thấp khàn khàn: “Được.”

Lại nói với tài xế đổi đường, bỏ thêm chút tiền.

Trên đường có đi ngang qua tiệm thuốc, Tịnh Ngộ đi xuống mua vài thứ.

Xe lái thẳng về khu biệt thự tấc đất tấc vàng ở thủ đô.

Cho đến lúc xuống xe, Triệu Thanh Hoan mới phản ứng lại chỗ này là chỗ nào.

Cô hơi kinh ngạc: “Anh ở biệt thự Tư Lợi?”

Tịnh Ngộ mở cửa, nhàn nhạt trả lời: “Ừm, công ty quản lý thuê.”

Anh cho rằng Triệu Thanh Hoan cảm thấy nhà quá đắt.

Giây tiếp theo, Triệu Thanh Hoan tức giận nói: “Tịnh Ngộ, anh gạt em!”

Tịnh Ngộ: “Hử?”

Sao cô lại biết là lừa cô.

Triệu Thanh Hoan buột miệng thốt ra: “Đây gọi là tiện đường?”

Tịnh Ngộ không đáp, dùng giọng dỗ trẻ nhỏ: “Vào đi, bên trong không có ai.”