Chương 60: Ngoại truyện( eng)

MỘT NĂM SAU…

BẮC KINH…

Mùa hạ, thời tiết thật nóng bức, Ân Ân ngồi trên xích đu trong vườn hoa của Ngự Uyên. Vườn hoa trồng toàn là Hoa Quỳnh, loại hoa này mang một màu trắng thuần khiến toả ra hương thơm nhẹ nhàng…

Ân Ân ngồi thẫn thờ trước những đoá hoa, trên người mặc một chiếc váy trắng rộng thùng thình dài qua gối. Lôi Vận đi đến tay liền vòng từ sau ôm lấy eo cô, bàn tay vuốt nhẹ lên bụng.

" Nghĩ gì vậy!"

Ân Ân liền ngã người lên l*иg ngực của người đàn ông.

" Em nghĩ sẽ đặt tên con gái cũng chúng ta là gì?"

Lôi Vận nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái.

" Anh đã đặt rồi…tên là Tiểu Ân…Lôi Tiểu Ân…!"

Cô liền cười tay vòng qua cổ của hắn.

" Tên rất đẹp…!"

_________________________

" Vận! em muốn ăn sủi cáo hấp…!"

Ân Ân miệng không ngừng la hét, tay liên tục vỗ vào người của Lôi Vận. Người đàn ông liền cử động, tầm mắt nhìn lên đồng hồ.

" Ân Ân! đang là nửa đêm, em ăn khuya như vậy không tốt chút nào…!"

Ân Ân liền bĩu môi, thái độ có chút giận dỗi…từ khi mang thai tính tình của cô càng lúc càng thay đổi, nhưng Lôi Vận vẫn nuông chiều không một lời than vãn. Người đàn ông thấy dáng vẻ giận dỗi của cô liền cười, ôm cô vào lòng.

" Thật sự muốn ăn sao?"

" Đúng vây!"

" Được! anh đi mua cho em!"

Lôi Vận lái xe qua tận ba ngã tư, mất hơn một tiếng đồng hồ mới đem được sủi cảo hấp nóng hỏi về. Hối hả mang lên phòng cho cô, lúc này Ân Ân đang ngủ say dáng người nhỏ bé vì mang thai bụng lộ rõ cho nên tư thế ngủ không được thổi mái, Lôi Vận đặt sủi cảo lên bàn sau đó đi đến đắp chăn lại cho cô, môi cuối xuống hôn lên trán một cái.

" Ân Ân ngốc…vất vả cho em rồi …!"

_________________________

" Vận! đau quá…chân em bị chuột rút rồi…!"

Người đàn ông trong giấc ngủ liền tỉnh dậy, động tác nhanh nhẹ nắm lấy chân cô nắn bóp một cách điêu luyện, chuyện chuột rút này đêm nào cũng sảy ra cả.

" Đỡ hơn chút nào không…Ân Ân! chúng ta chỉ sinh một đứa thôi…!"

Ân Ân hoài nghi nhìn hắn.

" Tại sao!"

" Anh không muốn em chịu khổ…anh thật đau lòng…!"

________________________

HAI NĂM SAU.

" Tiểu Tiểu! đừng lại thư phòng, cha con đang bàn công việc."

Tiểu Ân liền bĩu môi, không quan tâm trẻ con vốn rất ngây thơ tính tình lại tò mò liền đi đến thư phòng…

Trong thư phòng…

" Đại ca! sau này Bắc Kinh sẽ không còn hàng cấm nữa, mọi giao dịch bẩn đều sẽ không được thông qua…chợ đen sau này chỉ tiếp những hàng hoá có giấy tờ hợp pháp!"

Lôi Vận hút một ngụm thuốc sau đó phả ra, dáng vẻ vẫn hoàn mỹ của một người đàn ông từng trải, càng cuốn hút mị hoặc.

" A Ngũ! Làm tốt lắm…cậu bên cạnh tôi nhiều năm như vậy, sau này mọi chuyện ở chợ đen giao cho cậu quản lý."

" Bốp!"

Tiểu Ân nghịch ngợm làm rơi vỡ chay rượu trên bàn xuống đất, chay rượu này giá trị trăm vạn khi vỡ xuống khiến A Ngũ cũng giật mình. Lôi Vận liền nói lớn:

" Tiểu Tiểu! đừng bước tiếp…ta sẽ đến bế con."

Lôi Vận thân thể cao lớn đi đến ôm lấy cơ thể bé nhỏ của Tiểu Ân.

" Con tìm ta sao?"

Tiểu Ân gật đầu.

" Con muốn cha cùng chơi ngựa gỗ với con."

Ân Ân nghe thấy tiếng vỡ liền chạy lên, ánh mắt nghiêm khắc liền hướng về Tiểu Ân…

" Con lại nghịch ngợm…không đánh vào mông là không sợ mà."

Lôi Vận cười liền ôm lấy Tiểu Ân rời đi.

" Cho người đến quét dọn là được…em không cần nổi giận…!"

" Anh cứ chiều con bé."

_________________________

Một nhà ba người…

Sống hạnh phúc với nhau…

Yêu Hận Vô Tận

kết thúc ở đây!

Viên mãn rồi !

END TRUYỆN

CẢM ƠN TẤT CẢ CÁC BẠN ĐÃ ĐỌC TRUYỆN CỦA MÌNH SẮP TỚI SẼ RA MẮT THÊM MỘT BỘ TRUYỆN MỚI NHÉ…❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️