Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Yêu Hận Vô Tận: Độc Quyền Chiếm Hữu!

Chương 55: Rắc rối

« Chương TrướcChương Tiếp »
KHU CHỢ ĐEN…

" Rầm!"

Người đàn ông gương mặt hằn rõ sự tức giận, tay đập xuống bàn lực mạnh đến mức tạo tiếng vang vô cùng chói tai, A Ngũ và đám thuộc hạ xung quanh cũng khϊếp sợ vì sự tức giận của hắn. Ánh mắt hằn lên tia lửa nhắm thẳng vào nam nhân.

" A Ngũ! ngươi làm việc cái kiểu gì , tại sao lại dám để Châu Minh Đông xả súng ở chợ đen, ngươi có biết lần tập kích này người của chúng ta tổn thất bao nhiêu mạng không hả."

Châu Minh Đông sau lần muốn lật đỗ Lôi Vận không thành, bị hắn phản kích còn thu mua lại cả Tứ Viện loại người hạ tiện như Châu Minh Đông làm sao có thể không ăn miếng trả miếng được. Mối thù này hắn nuốt thật không trôi, ngang nhiên đem người xông vào địa bàn của Lôi Vận xả súng liên tục khiến đàn em thiệt mạng không ít, hắn bây giờ chẳng còn cái gì để mất cho nên lúc sắp chết cũng muốn chơi Lôi Vận một vốn. A Ngũ giọng nói vẫn thâm trầm cung kính.

" Đại ca! là do em không quản tốt người, để bị ông ta mua chuộc mới thể ngang nhiên vào địa bàn chúng ta như vậy, đại ca! anh cứ trừng phạt."

A Ngũ cuối đầu cũng không dám ngẩn đầu lên, chỉ sợ cơn thịnh nộ của Lôi Vận bộc phát hậu quả thật khó lường. Chỉ thấy sắc mặt người đàn ông hiện tại rất u ám, giọng nói thâm trầm vang lên.

" Chết bao nhiêu người!"

A Ngũ giọng nói hơi run.

" Đại ca! hơn ba mươi người chết, mười mấy người bị thương nặng vẫn còn đang cấp cú chờ kết quả."

" Mẹ nó! Cho dù phải lật tung cả Bắc Kinh này cũng phải tìm bằng được Châu Minh Đông về đây, nếu không thì tất cả các ngươi phải đi chết theo hắn."

Đám thuộc hạ liền đồng thanh lên tiếng.

" Dạ! Đại ca!"

Lần này sự thịnh nộ của Lôi Vận quả nhiên lên đến cực điểm, ngang nhiên xông vào địa bàn của hắn cũng đã đủ làm hắn giận dữ, còn lại dám gϊếŧ người của hắn, thì vạn lần đừng để Lôi Vận này tìm được nếu không ta sẽ khiến kẻ gây ra việc này chết không toàn thây.

_________________________

Ân Ân ngồi trong phòng của khắch sạn, vẫn thói quen cũ luôn nhìn ra cửa sổ từ độ cao này lúc nhìn xuống thật khiến người ta có chút choáng váng.

Cô cúi đầu khuấy cà phê, khuấy động cả hồ nước trong tim cô.

Lúc đầu cô còn tự trách ông trời đã định số phận cho cô và hắn không nên ở bên nhau, cứ hết lần này đến lần khác giữa cô và hắn cứ xảy ra mâu thuẫn rồi lại hiểu lầm, nhưng cho dù thật sự kết thúc thì đây chẳng phải là kết cục tốt nhất sao, nhưng hiện tại cô mới hiểu rõ số phận không bất kỳ ai có thể an bày là do con người tự mình sắp đặt.

Câu chuyện của cô và hắn đã khép lại. Nhưng hai trái tim ở hai bờ đại dương vẫn cùng nhịp đập, cùng nhung nhớ, cùng hạnh phúc. Cô sẽ không bao giờ bỏ lỡ nữa, thời gian hai năm không dài nhưng nó đủ khiến cô hiểu được trái tim của mình cần gì, chính vẫn câu nói đó.

" Ngoài Lôi Vận ra…cái gì tôi cũng không cần!"

Trong cuộc đời, những người yêu nhau thường không đến được với nhau, những người không yêu nhau lại thường vì một lợi ích nào đó mà nên duyên.

Thế nhưng cuộc sống vẫn phong phú như vậy…

Phàm Hy nãy giờ đứng từ đằng sau luôn quan sát cô, gương mặt trầm tĩnh yên lặng như mặt hồ không chút gợn sóng, ánh mắt ung dung nhìn về một hướng xa xăm, hiện tại cô là đang nhớ nhung một người nào đó. Phàm Hy do dự một lúc liền đi đến chỗ cô.

" Nghĩ cái gì đó?"

Ân Ân có chút giật mình, liền quay lại.

" Anh! vào bằng cách nào?"

" Cửa không khoá…!"

Ân Ân nghi hoặc nhìn anh, Phàm Hy liền bày ra dáng vẻ không đứng đắn ngồi xuống.

" Yên tâm! cho dù cửa có khoá…tôi cũng có cách vào được!"

Ân Ân hai mắt mở to lườm nam nhân một cái, gương mặt đẹp trai này lúc nào mở miệng cũng là giọng điệu không được nho nhã cho lắm.

" Tìm tôi có việc gì?"

Phàm Hy đưa một xấp tài liệu ra trước mặt cô.

" Ước Niệm đã vượt qua rất nhiều nhã hiệu nổi tiếng ở Châu Á, dành được vị trí nhất bản rồi, có nên ăn mừng không?"

Ân Ân cũng không lấy làm bất ngờ, thái độ vẫn một mực thờ ơ dù sau Ước Niệm cũng không phải một đích chính để cô kiếm lời nhuận, cô chỉ quan tâm là người đàn ông đó có biết hay không mà thôi.

Phàm Hy đương nhiên nhìn ra được tâm trạng của cô, anh thở dài.

" Ân Ân! tâm cô đang rất không ổn định."

" Không có!"

Thấy cô một mực phản kháng, anh liền thở dài thêm một cái.

" Cafe vương vãi ra cả bàn hết rồi!"

Ân Ân theo phản xạ liền nhìn xuống, tay cô cứ liên tục khuấy đảo ly cafe một ngụm cũng không uống, cafe vương vãi ra cả bàn, chứng tỏ nội tâm cô thật không ổn định, Ân Ân ánh mắt liền trầm tư. Cô thật không hiểu vì sao cô và Phàm Hy cứ liên tục qua lại với nhau như vậy, nhưng vì sao Phàm Hy luôn nhìn thấu được lòng cô.

Phàm Hy liền cau mài bĩu cảm không hài lòng.

" Ân Ân! có coi tôi là bạn không?"

Cô nhướng mài.

" Đương nhiên!"

" Vậy cô hiện tại đang có chuyện gì, tâm sự với tôi được không?"

Ân Ân lúc này tâm tư dần thả lỏng hơn, tay cầm cốc cafe nhấm một ngụm liền nhăn mặt, bây giờ mới hiểu cô vì nhớ Lôi Vận đến phát điên rồi cafe lại bỏ muối vào, mặn đến không tả được. Còn gì đáng sợ hơn là biết rõ là ở rất gần người mình yêu nhưng lại không cách nào gặp được.

" Tôi nhớ anh ấy…nhớ đến phát điên luôn rồi!"

Phàm Hy liền cầm lấy ly cafe của cô đi đến nhà bếp, không nói câu nào liền thay bằng một ly dâu nhiều kem đặt lên bàn cho cô. Ân Ân nhướng mài người đàn ông này có thật là đàn ông không vậy, anh ta thật là một tên cuồng ngọt mà, mọi thứ xung quanh Phàm Hy đều rất màu sắc và điều là những thứ ngọt ngào vô cùng. Phàm Hy cười cười nhìn cô…

" Lúc nãy đến đã mua sẵn đấy…tâm trạng không tốt dùng đồ ngọt sẽ khiến bản thân dễ chịu hơn."

Bên ngoài đột nhiên nghe thấy tiếng cãi nhau vô cùng lớn, Ân Ân và Phàm Hy liền chạy ra ngoài xem.

Một người đàn ông lớn tuổi tức giận, chỉ nghe tiếng quát mắng rất lớn.

" Các người làm ăn cái quái gì vậy hả? các ngươi cho là tôi không có tiền sao ngay cả thái độ của phục vụ ở đây cũng kém như vậy sao?"

Cô phục vụ liền khóc mặt cũng cuối xuống không dám ngẩn lên, người đàn ông tiếp tục làm loạn, cả bảo vệ nhân viên điều chạy đến, người đàn ông tức giận.

" Cô có biết làm phục vụ ở đây không, cả một chút lễ độ cũng không có, biết ta là ai không hả, bảo chủ của Tứ Viện ra gặp ta nhanh lên."

Toàn bộ bảo vệ và các nhân viên điều hoảng sợ, cô phục vụ vẫn cuối mặt khóc. Từ xa một người đàn ông đi đến, dáng vẻ từ đầu đến chân đều vô cùng chói mắt anh ta mặc một bộ ves màu hồng nhạt phối sơ mi vàng bên trong, trên cổ còn đeo một chiếc khăn quàng cách điệu màu đỏ, màu sắc có chút đối lập nhưng khi diện trên người anh ta lại cuốn hút đến vậy. Nhưng mà gương mặt đẹp trai này khiến Ân Ân hơi có chút giật mình là Hoa Bá, đúng vậy chính là Hoa Bá.

Hoa Bá đi đến bên cạnh vị khắch đang làm loạn, giọng điệu hạ thấp.

" Xin chào! Trần tổng có thể là có sơ xuất, mong ngài thông cảm!"

Người đàn ông vẫn không kiên dè, tay chỉ thẳng vào cô phục vụ vẫn đang cuối đầu.

" Cô ta cả gan dám tát ta một cái, cái tát này các người tính sao đây."

Hoa Bá liền đi đến trước mặt cô phục vụ.

" Chuyện gì!"

Tiếng khóc thút thít của cô.

" Là…lúc nãy tôi chỉ định vào thay lại ga giường như đột nhiên ông ta lại tấn công tôi…tay còn sờ vào mông tôi…cho nên…!"

Hoa Bá liền tối sầm một mảng, chữi thầm một câu trong lòng đời này Hoa tiên sinh ta ghét nhất là giở trò xàm sỡ như vậy, nếu muốn chơi đàn bà thì cứ trực tiếp vào hộp đêm ném tiền ra muốn loại đàn bà nào không có, lại dám ở địa bàn của Lôi Vận giở trò sao, ngữ khí Hoa Bá liền có chút thay đổi.

" Trần tổng! nếu để tin tức ông sàm sỡ một nhân viên ở khắch sạn bị truyền ra ngoài, e rằng rất mất mặt nha."

Lão Trần lên tức giận xanh cả mặt, chữi thề một câu.

" Mẹ mầy! biết tao là ai không, dám đυ.ng đến tao sao."

Lão Trần như phát điên đẩy mạnh vào người Hoa Bá một cái, do không kịp phản ứng liền ngã về sau phía cầu thang, thời khắc anh ta tưởng bản thân sẽ bỏ mạng tại đây thì…thân thể đột nhiên được một bàn tay cứng rắn giữ lấy, tay ai đó luồng qua eo anh giữ để anh ta không bị ngã. Phàm Hy thân thủ nhanh nhẹ đã kịp thời giữ được cái eo của anh ta, bốn mắt chạm nhau thời khắc đó cả hai người như có một dòng điện chạy qua vậy, hai chàng trai này đều thật sự quá đẹp khiến ai cũng phải cảm tháng như trời sinh một cặp. Bầu không khí như bị đóng băng tại chỗ, tư thế này vô cùng ám muội, nhìn từ góc độ nào cũng khiến người khác hiểu lầm. Phàm Hy liền ho khan một tiếng đỡ người Hoa Bá đứng dậy, anh ta liền rùng mình một cái giọng điệu hơi run rẫy.

" Cảm ơn!"

" Không có gì?"

Cả hai không hiểu vì sao cả người cứ nóng rang lên, gương mặt cũng nhuận đỏ. Hoa Bá sau một hồi liền khôi phục lại thần sắc, ánh mắt có chút lạnh lẽo nhìn về phía người đàn ông.

" Bắt ông ta ném ra ngoài cho ta."

Bảo vệ nghe thấy liền chạy đến nắm ông ta lại. Lão trần liền chữi rủa, vùng vẫy.

" Mẹ mầy biết tao là ai không…thằng chó…tao sẽ cho khắch sạn của mầy phá sản."

Hoa Bá liền cười lớn, đi đến vô vai ông ta.

" Nếu có bản lĩnh…cứ việc…nhưng rất xin lỗi ông khắch sạn này không phải của tôi."

" Là của ai tao cũng bắt kẻ đó phải trả giá!"

Thái độ của Lão Trần càng cuồng ngạnh, Hoa Bá liền cười khinh bỉ giọng nói bắt đầu lạnh dần.

" Đây là khắch sạn của Lôi Vận, ông có bản lĩnh sao."

Lão Trần bắt đầu xanh cả mặt.

" Mầy nói cái gì?"

" Cũng may cho ông, hôm nay người đến đây là tôi…nếu như đổi là là Lôi Vận, thì chỉ sợ lúc ông chết ông cũng không biết vì sao lại chết…Dẫn đi!"

Phút Chốc không gian lại trở nên yên tĩnh, lúc này Hoa Bá mới để ý đến cô, trong mắt liền hiện lên tia bất ngờ.

" Chị dâu! ở đây sao?"

Ân Ân bất giác gật đầu.

" Đã lâu không gặp!"

Phàm Hy và Hoa Bá hai mắt một lần nữa chạm nhau, cảm giác nóng rang cả người liền hiện lên, Hoa Bá ho khan một cái.

" Gần đây…Lôi Vận đang gặp một chút rắc rối cần phải giải quyết, cho nên có thể không đến gặp chị."

Ân Ân nhíu mài, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc…

Hoa Bá đột nhiên nhìn lên số phòng của khắch sạn, tầm mắt lại càn quét lên người cô và Phàm hy, ánh mắt thể hiện ý tứ rõ ràng như đang nhìn một đôi gian phu da^ʍ phụ. Ân Ân liền cảm thấy khó chịu giống như đang bị bắt gian tại trận cô liền cắt đứt dòng suy nghĩ gian tà của Hoa Bá.

" Tôi và anh ấy hoàn toàn trong sạch…cho nên anh đừng có suy bụng ta ra bụng người…tôi không đen tối như anh đâu."

Hoa Bá liền như bị tạt một gáo nước lại vào mặt, trong lòng liền thầm chữi rủa, mẹ kiếp! hắn nảy giờ còn chưa mở miệng hỏi mà, cô gái này đúng là trời sinh một cặp với cái tên Lôi Vận đó mà, ngữ khí trong lời nói độc miệng vô cùng, một con đường sống cũng không chừa cho người khác. Phàm Hy liền mặt mài cau có, bỏ đi…

_________________________

Hoa Bá ❤️ Phàm Hy

đáng yêu nhỡ ( các bạn để ý kỹ sẽ thấy hai người này rất có nhiều điểm giống nhau gì từ ngoại hình đến tính cách, có điều Phàm Hy chững chạc hơn một tý hi…hai người này tạo được phản ứng hoá học nè. Các bạn thik không…👌😅
« Chương TrướcChương Tiếp »