BIỆC THỰ DƯƠNG GIA
Trình Dương Uy, rõ ràng vẻ mặt tức giận đến cực độ, tay chóng gậy siết chặt vẫn còn run rẩy, bọn người A Ngũ đã kéo về.
Hôm nay ngang nhiên xông vào Dương Gia, Lôi Vận cố ý đem lời cảnh cáo đến tai ông rõ ràng là không xem Trình Dương Uy ra gì, ý tứ hành động lộ liễu như vậy trong mắt hắn làm gì có Tổng Tư Lệnh. Dương Uy, hừ lạnh một tiếng mái tóc bạc bay trong gió ánh mắt hướng về phía nam nhân.
“Cậu ra ngoài làm ăn, hà tất gì phải đυ.ng vào phụ nữ của hắn, Bắc Kinh cũng đâu phải chỉ có một người phụ nữ!”
Trình Thiếu Dương, trong lòng không cam tâm hắn không tin Lôi Vận lại ngang nhiên xem thường luật pháp như vậy.
“Nhưng mà…cháu thật sự thích cô ấy!”
Dương Uy, nghe câu nói đó liền hiện ra vẻ mặt phần tức giận đến ho khan, ông dùng gậy trên tay đánh vào người nam nhân.
“Thích cũng phải bỏ, trên đời này đυ.ng ai cũng được nhưng đựng đυ.ng đến Lôi Vận…ta đã từng cảnh cáo ngươi, tại sao còn không nghe lời, muốn ta tức chết đúng không?”
Nam nhân hai tay siết chặt quỳ trên nên đá, chân cũng hơi đau hắn quật cường đứng dậy.
“Ông nội, con không tin hắn dám đυ.ng tới chúng ta, ông là Tổng Tư Lệnh. Hắn sao can gan như vậy coi thường luật pháp?”
Sắc mặt Dương Uy trầm lặng cực độ, ông lắc đầu.
“Cớ sự lúc nãy, ngươi còn chưa hiểu rõ sao? c
Chưa đủ mất mặt sao? Nếu hắn thực sự coi cái chức Tổng Tư Lệnh này của ta vào mắt thì có ngang nhiên cho người đến đây không?”
Lôi Vận, trước giờ tàn nhẫn thủ đoạn nội tâm phức tạp khó lường, bên ngoài phóng đãng tụy tiện bên trong thủ đoạn vô mưu, có thể ngang nhiên một tay che trời lũng đoạn chợ đen. Thì trong mắt hắn quả thật cái danh Tổng Tư Lệnh chỉ để trưng cho đẹp.
Trình Thiếu Dương, vẫn thẫn thờ nét mặt hơi ảm đạm đứng yên tại chỗ, anh cho rằng lúc đầu bản thân có thể ngang nhiên đường đường chính chính cùng hắn đấu nhau, nhưng bây giờ không phải như vậy rồi! Hắn thật sự có thể một tay che cả bầu trời, rõ ràng hắn có sức ảnh hướng rất lớn ở Bắc Kinh ở nên ông nội mới căn thẳng dứt khoát như vậy. Xem ra lần này hắn quả thật có chút lưu tình cảnh cáo nếu thật sự hắn muốn đối phó anh tới cùng, thì anh có chạy đằng trời cũng không được, chỉ sợ luyên lụy Dương Gia và Đức Mã gặp chuyện.
Trình Thiếu Dương, thấu hiểu mọi chuyện đầu hơi cuối xuống anh rất biết thức thời.
"Ông nội, cháu xin lỗi, đã luyên lụy ông. Sau này sẽ không như vậy nữa!’
Dương Uy, thấu hiểu rõ tâm trạng của cháu mình dù sau đây cũng là lần đầu tiên cháu ông từ chính miệng nói ra thích một cô gái, xem ra lần đầu yêu đương cho nên chỉ biết theo đuổi, chỉ tiếc rằng vô duyên vô cớ lại nhắm trúng người phụ nữ của hắn ta. Là do ông trời trêu đùa hay do bản thân anh quá khổ, vẻ mặt Dương Uy dịu lại vài phần ông đi đến vỗ vai nam nhân.
“Thiếu Dương, tập đoàn Đức Mã là thành quả Dương Gia xây dựng hơn 20 năm, cho nên mọi chuyện con làm phải tính toán thật kỹ, đừng vì một bông hoa mà bỏ lỡ cả một khu rừng!”
***
Ngự Uyển
Ân Ân, từ đầu đến cuối trên suốt quãng đường tay luôn bị người đàn ông nắm chặt, nắm chặt đến cổ tay hiện rõ vết đỏ rực, cô thừa biết tâm trạng của hắn khi tức giận sẽ làm ra rất nhiều chuyện không kiểm soát được. Trong lòng cô càng sinh thêm vài phần chán ghét, hắn tính tình xưa nay đều là như vậy, ngang ngược cao ngạo không xem ai ra gì càng không để tâm đến cảm giác của người khác là đang nghĩ cái gì.
“A…buông ra…anh làm tay tôi đau đấy!”
Động tác vẫn không dừng lại mà kéo thẳng cô vào Ngự Uyển, tay dứt khoát hất cô lên ghế sofa ở phòng khắch, bọn người hầu bị cảnh tượng thu hút liền nhìn về phía cô và hắn.
“Em từ ngày mai không cần đi làm nữa, ở yên trong nhà cho tôi!”
Cô tức giận đứng lên chất vấn.
“Anh lấy tư cách gì quản tôi, anh rốt cuộc là tức giận cái gì?”
Hắn cực ghét vẻ mặt bướng bỉnh không khuất phục của cô, chân đá mạnh vào cái bàn, tạo tiếng động lớn khiến bọn người hầu giật mình thoát tim.
“Có phải bây giờ tôi nói một câu, em liền cãi một câu không? Hôm nay hắn ở trước mặt tôi nói thích em, tôi thật rất muốn lấy mạng hắn, tay hắn chạm vào người em tôi thực sự rất muốn chặt xuống quăng cho chó ăn!”
Sắc mặt người đàn ông lạnh đi mấy phần, tàn nhẫn điều hiện rõ trên mặt, hắn quả thật hôm nay là phát điên rồi.
Cô quát lớn.
“Trình Thiếu Dương nói thích tôi, đó là miệng của anh ta tôi không thể quản được, nhưng mà anh dám đυ.ng đến anh ấy tôi sẽ không tha thứ cho anh. Tôi sẽ hận anh đồ cầm thú, anh đúng là kẻ máu lạnh vô tình!”
Bọn họ là hai cá thể khác nhau nhưng bản tính đều là cao ngạo không khuất phục, cho nên khi cùng nhau nói chuyện sẽ luôn cãi nhau luôn không hài lòng với cách làm của đối phương.
Lôi Vận, mặt tức đến nỗi cả gân xanh hai tay siết chặt thành nắm đấm, tay giận nên hơi rung rẩy.
“Em hôm nay lại là thay hắn nói chuyện? Em lúc trước vì cái tên đã chết nói không tha thứ cho tôi, hôm nay lại vì cái tên Trình Thiếu Dương này một lần nữa nói hận tôi. Trong mắt em tôi không bằng hai tên đó sao?”
Hắn siết chặt vai của cô nắm chặt, dùng lực hung hăng lay mạnh. Cô mệt mỏi miệng cười nhạt trong mắt hiện rõ bi thương tột cùng, mỗi một lần ai đó nhắc đến anh tim cô điều đau nhau như bị xét ra từng mảnh vụn, nhưng ai nhắc cũng được nhưng cô không muốn người đàn ông ma quỷ này nhắc đến. Vì điều do hắn gây ra cho nên hắn không có tư cách nhắc đến anh.
“Tại sao giữa tôi và anh, cứ liên tục cãi nhau như vậy? Rốt cuộc giữa tôi và anh có điểm chung gì mà cứ day dưa, tôi không hiểu của sống của anh như thế nào nữa? Anh lúc nào miệng của toàn lời cay độc phát ra, muốn gϊếŧ ai thì gϊếŧ, trong mắt anh một mạng người còn thua cộng cỏ, thế giới của anh toàn mùi máu tanh tôi thật sự không thể hoà nhập được. Anh cứ hết lần này đến lần khác dày vò tôi, tổn thương tôi, đây là cách thức anh yêu tôi sao?”
Cô ngồi trên sofa bóng lưng bé nhỏ dáng người thon gầy, mái tóc dài xoã nhẹ càng lộ rõ dáng vẻ mệt mỏi thống khổ, Lôi Vận hít thở thật sâu, ánh mắt hướng về cô phức tạp hắn đem cô ôm vào lòng tham lam cảm nhận được hơi ấm từ cô, mùi hương rất nhe thanh thoát vô cùng.
“Ân Ân, tôi trước đây đã từng rất dịu dàng yêu em, nhưng em lại không tiếp nhận, em hết lần này đến lần khác muốn trở về bên hắn ta. Em còn muốn lấy mạng tôi, cho nên hiện tại tôi chỉ còn phương thức để giam cầm em ở cạnh tôi, chỉ cần ngày nào đó trái tim em không còn hắn nữa tiếp nhận tôi…tôi sẽ không làm em tổn thương.”
Cô trong lòng hắn liền trở nên cứ đờ, tâm trạng càng lúc càng u uất trầm lặng, cả hai khi ở khoảnh khắc gần nhau như vậy, cô dường như nghe rõ nhịp t hắn đập rất thành thật. Ánh mắt bi thương của cô, hiện lên càng rõ gương mặt của Thiên Kỳ, nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi xuống cô vô thức tay sờ lên lòng ngực của người đàn ông, giọng nói có phần nhỏ nhẹ dịu dàng.
"Đây là tim của anh, nếu như một dao đâm thẳng vào đây…anh sẽ chết đúng không?’
Lôi Vận cứng đờ một lúc ánh mắt lúc sắt lạnh lúc lại ảm đạm, l*иg ngực to lớn của hắn vì hít thở sâu mà phập phồng, hắn nắm chặt tay cô đặt vào ngay tim hắn.
“Ân Ân, muốn gϊếŧ tôi thật ra có rất nhiều cách, không nhất thiết tự em phải ra tay hiện tại em biết không mọi người trong sáng ngoài tối luôn muốn tìm điểm yếu của tôi, chỉ cần họ tìm được điếm yêu của tôi, thì tôi sẽ chết không toàn thây…!”
Ân Ân, hơi có chút giận mình theo phản xạ ngước mặt lên nhìn người đàn ông, Lôi Vận thật cao hơn cô một cái đầu lúc ngước lên sẽ bắt gặp được sống mũi cao hoàn mỹ cộng thêm môi mỏng cao ngạo hơi nhếc lên mái tóc mà bạch kim thật sáng chói, nhưng lại cô độc. Những lời hắn nói ra là có ý gì, tại sao hắn lại nói cho cô biết hắn tin tưởng cô như vậy sao? Cả người cô phút chóc đã bị hắn bao phủ mi khẽ động đậy hôn xuống, hôm nay cô cứ tưởng hắn sẽ vì chuyện của Trình Thiếu Dương mà tức giận dày vò cô, nhưng mà nụ hôn lại dịu dàng nhẹ nhàng khiến cô không thích ứng được. Mắt cứ mở to nhìn hắn lòng cứ rối bời, sau vài phút hắn đã buông cô ra, một lần nữa ôm vào lòng vuốt ve mái tóc dài của cô tim đập loạn xạ không ổn định.
Cô mệt mỏi thờ ơ ,thật hôm nay cô không muốn chọc tức hắn nửa, chọc hắn chẳng khác gì tự dày vò bản thân.
“Nếu anh không thích, sau này tôi sẽ hạn chế gặp anh ta, nhưng mà tôi vẫn muốn đi làm!”
Hắn nhìn cô chăm chú sắc mặt vẫn không thay đổi, nhưng hôm nay cô cư nhiên lại ngoan ngoãn nghe lời hắn cũng có chút vui trong lòng liền đồng ý thoả thuận. Nhưng mà chỉ e rằng cái tên Trình Thiếu Dương đó sẽ không dám gặp cô nữa, hắn tay đút vào túi quần vẻ mặt hơi xảo nguyệt.
“Được …sau này mỗi ngày tôi sẽ đều đến đón em!”
Khoảng cách của hai người họ luôn không thể nhích lại gần, nó giống có một khoảng trống vô hình ở giữa, khoảng trống đó ở tim cô toàn chứa hận thù, phẫn nộ, không câm tâm.
Còn tim của hắn có thể nó đã chứa quá nhiều sự mù quáng sự yêu thương, cho nên dù hắn làm mọi chuyện vì cô cho dù cô không nhìn thấy hắn của cam tâm tình nguyện không oán trách.
Hắn sống trên đời đúng thật đã làm không ít chuyện ác nhưng bản thân chưa bao giờ cảm thấy hối hận, nhưng điều làm hắn hối hận nhất chính là ép buột cô. Lúc đầu vì sự hứng thú nhất thời của bản thân, cường bạo chơi đùa cô quá nhiều, không từ thủ đoạn phá vỡ nhiều hoài bão của cô đập tan những hạnh phúc của cô. Nếu thời gian có thể quay người trở lại hắn sẽ không dùng phương thức như vậy, tay người đàn ông đặt lên eo cô, dần siết chặt lại hơi thở hắn nóng hổi phả quay cô. Mỗi người đều không hiểu trong lòng đối phương hiện tại nghĩ cái gì? Hắn cuối xuống hôn nhẹ lên trán cô.
“Ân Ân, nếu như trước đây tôi không gây quá nhiều sự tổn thương cho em, thì em sẽ yêu tôi chứ?”
Hơi thở cả hai bắt đầu có nhịp điệu khó khăn, cô không biết hắn vì sao lại hối như vậy? Nhưng nếu hắn muốn nghe những lợi thật lòng, cô sẽ không ngại mà thẳng thắng.
“Sẽ không đâu…vì tôi và Thiên Kỳ rất hoà hợp, giữa chúng tôi chưa từng có mẫu thuẫn cũng chưa từng cái nhau, tôi và anh ấy chính là hai mảnh ghép phù hợp nhất. Chính anh là ma quỷ, ngang nhiên xuất hiện trong cuộc đời tôi, chia cắt tôi và anh ấy!”
Hai mắt cô mở to nhìn hắn, khoé mắt ươn ướt còn động vài giọt nước.
Hắn cứng đờ cả người môi mỏng quyến rũ càng mím chặt.
“Em khẳng định như vậy sao?”
“Đúng vậy! Nếu như anh không xuất hiện thì mọi chuyện cũng không đi đến ngày hôm nay! Tôi hận anh…sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!”
Hắn trầm xuống vài phần, ánh mắt hiện lên vài ngọn lửa như thiếu đốt hắn, tim siết nghẹn lại đau nhói.
Thì ra trong lòng cô trước giờ chưa từng có khoảng trống dành cho hắn. Hắn cứ nghĩ sau khi Thiên Kỳ chết cô sẽ dần quên đi vết sẹo đau thương đó. Hắn tưởng bản thân dốc hết sức yêu cô nhiều như vậy, sẽ có một ngày cô sẽ cảm nhận được mà hồi tầm chuyển ý, yêu hắn. Nhưng không thể chính là không thể, vì cái tên Thiên Kỳ đó giống như là đã ăn sâu vào da thịt cô vậy, khắc cốt ghi tâm không cách nào quên được trừ khi là thay da đổi thịt.
Còn tiếp …