TẠI BỆNH VIỆN
Phòng bệnh lạnh lẽo nữ nhân thân thể có chút mệt mỏi .Nằm trên giường bệnh thần sắc vô cùng nhạt nhẽo toàn thân đều là dấu vết hôn vì làn da trắng nõn dấu vết càng hiện lên đỏ rực . Ân Ân hai mắt nhắm chặt Lôi vận nhìn cô có chút đau lòng trong lòng hiện lên cảm xúc khó chịu…hắn thật vô cùng hối hận, tự cao như hắn nhưng lại vì cô gái này mà thấy áy náy thật quả có chút không bình thường,hắn biết bản thân đối với cô thật có tình cảm sâu nặng ,nhưng bản thân không nghĩ lại yêu cô đến như vậy .Hắn tuy đối với phụ nữ rất thích chơi đùa ,nhưng dù sao vẫn chưa đến mức phải cưỡng ép một người phụ nữ thành ra như vậy.Cô thân hình nhỏ bé mỏng manh nằm trên giường thật khiến người ta đau lòng trước giờ luôn giỏi nhất kiềm chế cảm xúc của bản thân nhưng hành động tối qua đối với cô thật giống như một tên cường bạo thô lỗ hắn tự rủa thầm chính mình vì sao lại tổn thương cô …nhưng bản tính của hắn trước sau đều là như vậy chỉ cần thứ hắn thích bị người khác đυ.ng vào hắn sẽ theo bản năng rất tức giận trong lòng liền muốn chiếm hữu cô muốn cô chỉ là của riêng hắn . Ân Ân, quả nhiên chiếm sâu trong tim hắn càng lúc càng không thể ngừng lại được … cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra Dung Hoa rón rén bước vào… lén lút như một tên trộm cô nhẹ nhàng đóng cửa vừa quay qua đã đυ.ng phải gương mặt lạnh lùng thân thể hắn cao lớn đôi chân dài thẳng tắp ngồi trên ghế sofa chiếm hết cả diện tích căn phòng lớn Dung Hoa hoảng sợ miệng không ngừng lắp bắp.
" Anh là Lôi Vận…người đứng đầu tập đoàn Lôi Thị…!"
Hắn gương mặt vẫn không biểu cảm nhìn cô một lúc ánh mắt cương nghị . " Có chuyện gì không !"
Nữ nhân mất một lúc lâu mới định hình được tâm trạng …hắn uy nghiêm ngồi trên ghế thân thể cao lớn đẹp mắt người mặc một chiếc áo sơ mi trắng tùy tiện buôn thõng hay cúc, quần dài thẳng tắp đến mắt cá chân từ đầu đến chân đều vô cùng đẹp mắt vẻ mặt có hơi lạnh một chút nhưng ngũ quan lại sắc xảo vô cùng ,hắn quả thật được ông trời vô cùng ưu ái …Dung Hoa lắp bắp.
" Tôi đến thăm Ân Ân …!"
Sau vài giây gương mặt hắn cuối cùng cũng dịu đi vài phần lạnh ,nhưng bầu không khí này quá nghẹt thở ,người đàn ông khí thế quá bức người , tuy hắn vẫn ngồi một chỗ nhưng lại đủ khiến người khác sợ hãi cực độ …Lôi Vận lên tiếng .
" Ngồi đi …cô ấy vẫn còn ngủ …vừa nãy bác sĩ có tiêm một ít thuốc an thần …!"
Dung Hoa gật đầu không dám nhìn người đàn …quá khϊếp người …khí thế đúng là bất phàm …so với hình trên tạp chí ở ngoài còn đẹp hơn gấp vạn lần …nhưng quá khϊếp người …Dung Hoa chợt nhớ tới gì đó liền hoảng hốt …
" Ân Ân …và ngài …sao lại ở cùng một chỗ…!"
Bầu không khí một lần nữa rơi vào trầm lặng vài giây , cô khi đối mặt với người đàn ông này ngay cả thở cũng không dám thở ,sau một lúc lâu mới nghe hắn lên tiếng .
" Ân Ân …là người phụ nữ của tôi…!"
Hai mắt Dung Hoa trợn to miệng há hốc ngây ngốc …cái gì …không thể tin được …ý tứ này là ám chỉ tình nhân của tôi hay sao , nhưng mà nhìn Ân Ân từ đầu đến chân đều không giống kiểu phụ nữ được bao nuôi…có phải không vậy trời ơi …cô nghi hoặc nhìn hắn …nữ nhân nhanh chóng đặt giỏ hoa quả lên bàn .
" Lôi Tổng …tôi về trước …ngày mai tôi lại đến…!"
Hắn không nhân nhượng phản bát lại .
" Ngày mai không cần đến…khi nào cô ấy tỉnh …sẽ về Ngự Uyển với tôi…!"
Nữ nhân sắc mặt hiện rõ sự méo mó , cô rón rén ra khỏi phòng …thì ra Ân Ân đã sớm sống cùng với Lôi Vận sao …đúng là không tin được mà…ra khỏi bệnh viện Dung Hoa mới có thể định hình được tâm trạng …Ân Ân thiệt là , chuyện như vậy cũng có thể giấu cô sao …
_______________
Ân Ân sau vài tiếng đồng hồ cũng đã tỉnh ,mắt khó khăn mới có thể mở ra…liền đυ.ng phải gương mặt người đàn ông đập vào mắt trước tiên ,cô thờ ơ tránh né ánh mắt của hắn.
" Ân Ân !"
cô vẫn không muốn tiếp nhận mặt vẫn lạnh nhạt.Lôi Vận nắm chặt bàn tay cô ,đỡ cô ngồi dậy ,hắn đưa cháo đến miệng cô ,tự tay đút .
" Ăn một chút …em mau chóng khoẻ còn về nhà …!"
Đồng tử đen láy của cô có chút chuyển động ,mơ hồ khó chịu hiện lên .
" Tôi không muốn về đó…Ngự Uyển không phải nhà của tôi …tôi càng không muốn nhìn thấy anh …!"
Hắn cuối mặt xuống trong lòng rất chua xót , cô luôn bài xích với hắn , trong mắt cô luôn là hận hắn …hắn cố gắng hạ giọng .
" Ân Ân ! ngoan …ăn một chút …!"
Muỗng cháo kề sát miệng cô ,Ân Ân chán ghét cực độ hất mạnh chén cháo trên tay người đàn ông rơi xuống đất ,cháo nóng hổi văng tung xuống đất ,trúng lên tay người đàn ông liền hiện lên đỏ ửng …ánh mắt hắn bắt đầu u ám .
" Em không ăn thì cũng phải về nhà …!"
Hắn kéo mạnh cô xuống giường thân thể cô nhẹ đến mức chỉ cần hắn kéo nhẹ đã có thể theo lực mang đi theo ,cô vung mạnh ra khỏi hắn ,cô thật không có cách nào chịu nổi hắn được nữa ,từ bức ép ,cường bạo ,tra tấn ,từ cái chết của Thiên Kỳ một một chuyện đều thật quá sức tưởng tượng của con người …cô hét lớn tên hắn .
" Lôi Vận …!"
" Chát …!"
Tiếng tát tay vang lên ,Ân Ân hung hăng dùng sức tát hắn một cái ,toàn bộ sức lực của cô đều dồn thẳng vào hắn mà đánh .Lôi Vận quả nhiên vì sự phản kích của cô mà cứng đờ mặt càng lạnh lại ,hắn siết chặt cô vào tường giọng hằng lên từ chữ.
" Em dám đánh tôi …tôi sống đến ngày hôm nay …em là người phụ nữ đầu tiên dám đánh tôi …!"
Ân Ân cười lạnh nhìn hắn.
" Anh cũng là người đầu tiên bị tôi đánh …!"
Người ông sự tức giận quả nhiên lên đến cường độ cao ,hung hăng ôm lấy thân thể cũng cô ngang nhiên ôm ra khỏi bệnh viện .Các y tá và bác sĩ đều hoảng sợ liền chạy đến chắn ngang trước mặt hắn .
" Xin lỗi cô ấy vẫn chưa xuất viện được …!"
Ân Ân thấy vậy liền cố ý hét to .
“Cứu tôi …cứu tôi …hắn cường bạo tôi …!”
Bảo vệ và tất cả các y tá bác sĩ đều chạy đến chắn ngang hắn…gương mặt Lôi Vận vì tức giận mà hàm nghiến chặt ánh mắt như muốn gϊếŧ người .
" Cút …cút hết cho tôi …nếu không ngày mai bệnh viện này cũng không cần mở nữa."
Một câu lạnh như băng của hắn phát ra cộng thêm gương mặt lạnh lùng cực độ ,uy thế khiến người khác khϊếp sợ không dám hé răng nữa lời liền chủ động tác ra mở đường cho hắn …khung cảnh náo loạn phút chóc đã tản dần …
A Ngũ đã dừng xe chờ sẵn trước cửa bệnh viện ,hắn vẫn hung hăng hôm lấy cô quăng lên xe…giọng hạ lệnh .
" Láy về Ngự Uyển…!"
A Ngũ nhanh chóng cho xe chạy thẳng ,nhìn hai người họ cũng đủ hiểu là đã xảy ra chuyện gì xem ra cô ấy đã chọc giận đại ca nên mới thành ra như vậy…
Bầu không khí trên xe quả nhiên nặng nề , cô tầm mắt lơ đãng hướng về phía cửa sổ .
" Tôi và anh vì cái gì lại day dưa như vậy …tôi phải làm thế nào để anh buông tay đây …!"
Hắn ép cô quay mặt lại nhìn thẳng hắn …hắn vẫn cương nghị đối diện với cô.
" Ân Ân …em thật muốn rời khỏi tôi như vậy sao …!"
Cô hai mắt chuyển động nhìn hắn ánh mắt lạnh băng nhưng chất chứa toàn nỗi đau trong đó.
" Đúng vậy …tôi thật muốn rời khỏi anh …vì khi ở cùng anh một chỗ ngay cả thở thôi tôi cũng thấy thật ghê tởm…!"
Hắn tay bóp chặt hàm của cô siết chặt muốn bóp chết cô ,hơi thở lạnh tiến gần phản vào tai cô.
" Trừ khi tôi chết …nếu không …cả đời này cũng đừng mong có thể trốn thoát…!"
Còn tiếp