2511.
Lúc đó, Hoắc Băng Băng được đưa vào bệnh viện, Ôn Minh lãng mượn cớ đi nghe điện thoại, sau đó liền mất tăm mất tích, Hoắc Băng Băng tìm hắn khắp nơi, đến bây giờ vẫn bặt vô âm tín
Góc phải màn hình hiện thị ngày Hoắc Băng Băng làm phẫu thuật,Ôn Minh Lãng ngồi xổm ở một góc bệnh viện, vừa hút thuốc vừa gọi điện.
Lời của hắn nói ra khiến tất cả mọi người đều không nhịn được mà thở khí lạnh.
Người đàn ông này bề ngoài lịch sự tao nhã, không ngờ lại độc ác đến như vậy!
Hoắc Băng Băng nằm mơ cũng không ngờ tới, ngày hôm đó cô ta đau bụng không chịu được, hóa ra bởi vì hắn cho thuốc vào trong nước, hơn nữa còn liều cao thuốc phá thai, hắn muốn cô ta phải chết!
Mễ Lan nhàn nhạt mở miệng: “Hoắc Băng Băng, tôi luôn không muốn nói chân tướng với cô bởi vì cô đã mất đi đứa bé, tôi không muốn để cô biết người đàn ông cô yêu từ đầu đến cuối cặn bã như thế nào! Hắn chơi chán cô rồi, muốn vứt bỏ cô nhưng sợ cô cứ dây dưa với hắn, cho nên mới muốn cho cô chết một cách thần không biết quỷ không hay.
Lúc đầu cô không nói chân tướng vì sợ Hoắc Băng Băng bị tổn thương, nhưng đến lúc cô muốn giải thích, Hoắc Băng Băng liền cho rằng cô là hung thủ gϊếŧ người, một từ cũng không cho cô giải thích.
Sự lương thiện của Mễ Lan đổi được cái gì đây? Là sự giày vò và làm hại xuốt ba năm trời của Hoắc Băng Băng.
“Hoắc Băng Băng, lúc đó cô Và Ôn Minh Lãng sớm chiều tiếp xúc, cô không thể không phát hiện, chỉ là cô quá ngu xuẩn, không chịu thừa nhận người đàn ông cô yêu chỉ là một tên khốn! Cô luôn cho rằng mình là công chúa, nên phải có tình yêu đẹp đẽ nhất trên đời này, cho nên cô mới...”
Hoắc Băng Băng ôm chặt đầu, vừa khóc vừa hét lên: “Câm miệng, những lời cô nói đều dối trá, cả thảy đều là giả, tôi không tin!”
Cùng với Ôn Minh Lãng bên nhau toàn là sự ngọt ngào, coi như cô ta có phát hiện đi chăng nữa, cô ta chìm đắm trong tình yêu không thể thoát khỏi ra được cũng chỉ còn cách ngoảnh mặt làm ngơ.
Đôi chân cô ta mềm nhũn, trực tiếp ngồi bệt xuống đất, hai tay nắm chặt thành quyền, dùng lực đập vào đầu mình, khóc lên như một đứa trẻ.
Nếu như trước đây, Mễ Lan nhất định sẽ động lòng trắng ẩn, nhưng hiện tại, cô nhìn Hoắc Băng Băng với anh mắt lạnh lẽo, trong lòng không một gợn sóng.
“Sự thật này cô không muốn tiếp nhận cũng cần phải tiếp nhận! Hơn nữa, cô sớm đã không xứng đáng được người khác đồng cảm rồi! Lúc đó cô hại hai con tôi, cô đã mất đi tư cách này rồi!
Ngay sau đó, cô xoay người hướng về mẹ chồng trước của cô Bạch Mỹ Phụng, giọng nói vẫn lạnh lẽo như thế: “Hoắc phu nhân, bà vẫn còn nhớ lần bà ngã xuống hồ không? Lần đó tôi cứu mà sốt liền ba ngày đêm, nhưng bà vẫn bắt tôi nấu cơm! Tôi hôn mê ngã xuống, bà liền dùng nước lạnh tạt vào tôi, tôi sốt đến viêm phổi, thiếu chút nữa mất mạng...”
Hoắc Minh Hách nhíu mày, không thể tin được mà nhìn mẹ mình, lúc đó hắn đi công tác không có ở nhà, vừa về đến nhà mẹ hắn liền tố cáo Mễ Lan có ý đồ xấu, đẩy và xuống hồ...
Sắc mặt Bạch Mỹ Phụng trắng đến khó coi, mấp máy môi không nói nên lời. Hiện giờ bà ta thực sự không có gì để nói rồi, thưc ra bafta vu oan giá họa, chỉ với mong muốn con trai nhanh chóng cùng Mễ Lan ly hôn.
Còn nữa, Hoắc phu nhân, bà năm lần bảy lượt vu cho tôi lấy trộm châu báu của bà,còn chỉ trích tôi câu dẫn người đàn ông khác,...hận không thể đổ tất cả mọi tội danh lên đầu tôi! Thực ra bà là người rõ nhất, tôi cái gì cũng không làm! Tôi không nghĩ trái tim con người lại ác độc đến bước này, con trai bà suýt chút nữa bị xe đâm, nếu như tôi không nhanh chóng đẩy con trai bà ra, e rằng hắn sớm đã không còn mạng rồi, nhưng bà lại ngậm máu phun người, nói tôi cố tình sắp đặt!”
Từng chuyện từng chuyện, mỗi lần nhớ lại đều như con dao đâm vào tim Mễ Lan!
Còn nữa...