- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Yêu Hận Triền Miên
- Chương 77
Yêu Hận Triền Miên
Chương 77
Ngày thứ ba khi Giang Hào tự mình đến nhà họ Mộc, Tần Tương bèn đích thân đến. Trước khi Tần Tương đến nhà họ Mộc, người nhà họ Mộc đã có nhận thức chung về chuyện giữa Mộc Tuyên Dư và Giang Thừa Châu, nói tóm lại, vẫn tỏ ý ủng hộ. Hai ông bà nhà họ Mộc mặc dù hơi không yên tâm, nhưng dưới sự kiên trì của bản thân Mộc Tuyên Dư, họ cũng không nói nhiều thêm, mà nhà giàu có này mặc dù có rất nhiều chỗ không tốt, nhưng có một điểm không tệ, đó là vô cùng thận trọng với chuyện hôn nhân, nói đơn giản một chút là kết hôn bình thường, sẽ không có chuyện ly hôn, mà hai ông bà vẫn có sự tự tin nhất định với con gái mình. Bởi vậy sau khi Tần Tương đến, Lý Hâm vô cùng khách khí với Tần Tương, nghiễm nhiên đã coi như mẹ chồng của con gái mà đối đãi.
Bản thân Lý Hâm cũng có con trai, biết được ở phương diện này thì người làm mẹ đều sẽ có sự khó chịu nhất định, dù sao thì cũng là đứa con mình nuôi nhiều năm như thế giờ phải giao cho một người phụ nữ khác. Nếu nói câu không dễ nghe, quả thực chính là tay không đưa đứa con mình nuôi nhiều năm cho người khác.
Tần Tương cũng vui vẻ nói chuyện với Lý Hâm, nói một hồi thì chủ động mở miệng, “Tôi thấy môi trường ở đây rất tốt, để Tiểu Dư đưa tôi đi dạo chút nhé!”
Lý Hâm biết đây là Tần Tương muốn nói chuyện riêng với Tiểu Dư, đương nhiên là đồng ý.
Mộc Tuyên Dư không ngờ Tần Tương sẽ tới, cô và Tần Tương chưa từng tiếp xúc, cho dù hồi qua lại với Giang Thừa Châu, anh cũng không chủ động nhắc đến mẹ anh, điều này cũng không thể chứng tỏ gì, cũng giống như cô chưa từng chủ động nhắc tới bố mẹ cô. Cô đứng đến trước mặt Tần Tương, không đánh giá Tần Tương, “Cháu chào cô Tần.”
Ngược lại Tần Tương đánh giá Mộc Tuyên Dư từ đầu đến chân một phen, bà cười cười, rồi mới đi vào trong vườn.
“Hoa ở đây rất đẹp.” Tần Tương nhìn xa xăm, vừa đi vào vườn thì đã có thể ngửi thấy hương hoa ngập tràn.
“Dạ, hồi nhỏ cháu rất thích mấy thứ này, cho nên trồng nhiều một chút, bây giờ chúng đều lớn cả rồi, cho nên mới có cảnh tượng như bây giờ.” Bản thân Mộc Tuyên Dư rất thích khu vườn này, nhiều hoa nhiều cây, dù tâm tình có không tốt đi nữa, sau khi nhìn thấy chúng, cảm xúc cũng trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.
Tần Tương gật đầu, “Bố mẹ cháu rất yêu thương cháu.”
“Đại đa bố mẹ đều rất yêu thương con mình.” Mộc Tuyên Dư tiếp lời.
Bước chân của Tần Tương hơi khựng lại, bà nhìn cô gái vẫn xinh đẹp như trước ở trước mặt, đánh giá trên dưới một lần, rồi lại hơi đăm chiêu, “Quả thực là thế, cho nên từ rất lâu trước đây tôi đã biết cháu.”
Điều này ám chỉ điều gì, tin là Mộc Tuyên Dư rất rõ ràng.
“Khi đó tôi không đi tìm cháu, có một dạo đó là chuyện mà tôi hối hận nhất.” Tần Tương cười cười, “Tất cả hành vi của con trai tôi trước năm nay, khiến người làm mẹ như tôi rất đau lòng, tôi không đi tìm cháu, cũng không làm hại nhà họ Mộc, đã là sự nhân từ lớn nhất của tôi rồi. Có lẽ cháu sẽ cảm thấy chuyện Thừa Châu làm lúc trước, đối với cháu mà nói cũng là một sự tổn thương. Nhưng đối với tôi mà nói, con trai tôi chưa từng có lỗi gì với cháu. Hẳn bản thân cháu cũng biết rõ, người trêu chọc trước là cháu, chứ không phải nó.”
Mộc Tuyên Dư nhíu mày, không hiểu ý của những lời Tần Tương nói lúc này.
Tần Tương ngắt một đóa hoa cầm trong tay nhìn xem, “Cho nên tôi không thích cháu.”
Có lẽ là sẽ không có một bà mẹ nào thích người phụ nữ làm tổn thương con mình nhỉ? Mộc Tuyên Dư hiểu được, chỉ là Tần Tương có thể trịnh trọng nói ra như thế, vẫn khiến cô cảm thấy bất ngờ.
Tần Tương ném đóa hoa xuống đất, cười, “Hình như cháu không cảm thấy bất ngờ?” Không phản bác cũng không giải thích gì, ngược lại cũng thật nhẫn nại.
Lúc này Mộc Tuyên Dư mới cười, “Cháu chỉ cảm thấy cô còn chưa nói hết lời mà thôi.”
Lúc này Tần Tương cười, “Tôi không thích cháu, nhưng con trai tôi đã lựa chọn cháu, mà tôi cũng sẽ tiếp nhận kết quả như thế. Sau này tôi sẽ cố hết khả năng của mình để đối đãi với cháu, cố gắng làm một bà mẹ chồng tốt, còn cháu… tôi tin cháu sẽ biết mình nên làm gì.”
Mộc Tuyên Dư có thể cảm thấy được lời này của Tần Tương là thật lòng, hơn nữa Tần Tương nhất định là người kiêu ngạo, có thể nói ra lời như thế đã rất không dễ dàng rồi. Mộc Tuyên Dư rất rõ ràng, mục đích của Tần Tương là để cô sống vui vẻ, đừng để con trai bà lại sống cuộc sống như trước đây.
“Cháu cũng sẽ cố hết sức để làm một cô con dâu tốt của cô.” Đây cũng coi như một thái độ.
Tần Tương hài lòng gật đầu, bảo Mộc Tuyên Dư giới thiệu cho bà một vài loài hoa trong vườn, có vài loài hoa Tần Tương quả thực rất thích, Mộc Tuyên Dư bèn để bà mang mấy gốc về. Tần Tương cười nhẹ, vẫn nhận lấy, dù sao thì đây cũng coi như một loại tâm ý.
*******************
Chiều hôm Tần Tương đến, Giang Thừa Châu cũng đến, lần này thái độ của hai ông bà nhà họ Mộc với Giang Thừa Châu không còn kháng cự như trước, mà Mộc Tuyên Nghị và Trình Hiểu Tang thì nghiễm nhiên đối xử với Giang Thừa Châu như với em rể. Đối với thái độ này thực ra Giang Thừa Châu không để tâm, đương nhiên chỉ là anh cảm thấy trong lòng vậy thôi, bề ngoài thì vẫn không dám thể hiện ra. Vì thế khi Giang Thừa Châu nhắc đến chuyện đưa Mộc Tuyên Dư ra ngoài, hiển nhiên không ai phản đối, thời gian này Giang Thừa Châu ngày ngày đến hỏi thăm, cũng chưa từng hẹn Mộc Tuyên Dư ra ngoài, đã coi như rất khách khí rồi.
Mộc Tuyên Dư theo Giang Thừa Châu ra ngoài.
Anh quan sát cô một phen, mặc dù không phải là ăn vận “xinh đẹp động lòng người”, nhưng tuyệt đối đẹp mắt, trong việc ăn mặc thật ra cô có thẩm mỹ nhất định, vừa không để mình chịu lạnh, cũng sẽ không mặc đến mức không thể ra ngoài, cô thuộc về kiểu người suy nghĩ chu toàn.
“Nhìn gì mà nhìn, đẹp như thế à?” Cô liếc anh một cái.
Chuyện Giang Thừa Châu làm là trực tiếp gác tay lên vai Mộc Tuyên Dư, bọc cô vào trong lòng mình. Động tác này trước đây thật ra anh thường xuyên làm, chỉ là khi hai người gặp lại, anh không làm thế với cô nữa. Cô kiên định cảm thấy anh đang “trả thù” mình, không phải là không có căn cứ phán đoán, cô là một người không nhìn động tác lớn mà chỉ để ý đến những chi tiết nhỏ, cô vẫn luôn cảm thấy một người có thái độ gì với người khác, chỉ nhìn vào những chi tiết nhỏ là đủ để có thể phán đoán được.
“Đúng là anh cảm thấy đẹp mà.” Giang Thừa Châu nhướng mày, không cảm thấy có chút xấu hổ nào.
Mộc Tuyên Dư cười, nụ cười kìm lòng không đậu mà lại bất đắc dĩ.
Giang Thừa Châu nhét cô vào trong xe, mình thì ngồi ở ghế lái, “Ngồi yên.”
Mộc Tuyên Dư nhìn nơi mình ngồi, “Lại đổi xe rồi?”
“Ừ, thế nào, được chứ?”
Khóe miệng Mộc Tuyên Dư giật giật, lại đổi về Lamborghini… Cô lắc đầu.
Mộc Tuyên Dư không hỏi anh định đưa mình đi đâu, cho đến khi Giang Thừa Châu dừng xe ở ngoài bệnh viện, anh vươn tay kéo cửa xe, Mộc Tuyên Dư ngăn anh lại. Cô nhìn anh với đôi mắt trong veo, trên mặt có chút nét cười, “Đưa em đến bệnh viện làm gì?”
Giang Thừa Châu nhìn thẳng vào mặt cô, dường như muốn bịa ra lý do nào đó.
Tay Mộc Tuyên Dư vẫn kéo anh, “Đừng giấu em, như thế thì em sẽ nghĩ lung tung, không bằng cứ cho em biết.” Ngẫm nghĩ, cô lại thêm một câu, “Mặc kệ là tốt hay xấu.”
Nét mặt Giang Thừa Châu trở nên trịnh trọng, sớm hay muộn anh cũng phải cho cô biết, anh thở dài, vươn tay sờ sờ bụng cô, dường như đang cảm nhận hơi thở của sinh mệnh nhỏ đó. Anh nhìn tay mình và bụng cô, rồi dần chuyển tầm nhìn lên mặt cô.
Thực ra cô cũng đã đoán được, từ lúc Uông Tử Hàm rõ ràng là rất có thâm ý nhìn vào bụng cô, rồi từ chuyện ngày nào Giang Thừa Châu cũng dặn dò cô phải ăn này ăn nọ, từ hôm nay Tần Tương hơi đăm chiêu nhìn vào bụng cô, còn có cảm giác của bản thân cô nữa.
Mà cuối cùng cô cũng nhận được minh chứng xác thực, cô nhìn bụng mình, sau đó lại ngẩng đầu nhìn anh, rất dễ thấy là mau chóng nhíu mày.
Giang Thừa Châu vươn tay xoa xoa mi tâm của cô, như có thể hiểu được hàm nghĩa cụ thể trong ánh mắt của cô, “Không phải là vì đứa bé anh mới đưa ra lựa chọn này, có đứa bé hay không cũng sẽ là như thế… Anh… có lẽ thật sự bị em nuốt chửng rồi, cho nên bất luận là làm gì, đều sẽ chỉ là một kết quả thế này.”
Cô hơi xúc động, quả thực cô muốn hỏi anh, có phải là vì đứa bé anh mới từ bỏ việc đối phó với cô, mới bằng lòng đón nhận cô, mới giải trừ hôn ước với Uông Tử Hàm hay không.
Cô cắn môi, “Đứa bé, có vấn đề?”
Anh vẫn không chịu nói cho cô biết, chắc chắn có nguyên nhân riêng.
Anh vỗ vỗ mặt cô, “Đừng quá lo lắng, anh chỉ hoài nghi mà thôi, hôm đó anh uống rượu, hơn nữa lần trước em xuất huyết… Mình đừng nghĩ nhiều, đi kiểm tra một chút, bác sĩ nói là khỏe mạnh, vậy thì chính là khỏe mạnh.”
Mộc Tuyên Dư nhìn anh một lúc, gật đầu, điểm này thì hai người rất nhất trí, với con cái, nhất định phải khỏe mạnh thì mới sinh ra, đó cũng là một thái độ của trách nhiệm, mặc dù có hơi tàn nhẫn.
Cô gật đầu, “Xuống xe thôi!”
Nếu Giang Thừa Châu đã đưa cô đến, đương nhiên đã sắp xếp ổn thỏa tất cả cho cô làm các loại kiểm tra. Kết luận cuối cùng không tệ, trước đó sức khỏe cô không quá tốt, có dấu hiệu sinh non, bây giờ sức khỏe đã phục hồi, đứa bé cũng vẫn khỏe mạnh. Đương nhiên, bác sĩ cũng không quá nắm chắc, vẫn kiến nghị đến bệnh viện kiểm tra thêm, bây giờ đứa bé vẫn chưa được hai tháng, tốt nhất là đợi một hai tháng nữa kiểm tra chi tiết, như thế thì cũng có thể yên tâm hơn một chút.
Nói tóm lại, vẫn là tin tức tốt.
Giang Thừa Châu đưa cô ra ngoài, nhìn ra được, tâm tình anh cũng không tệ. Anh nói ra tình trạng mà anh lo lắng, trao đổi với bác sĩ, tỷ lệ tốt hay xấu đều chiếm một phần, nhưng cũng không phải là tỷ lệ đặc biệt nghiêm trọng.
Mộc Tuyên Dư ngồi lên xe, anh định đưa cô ra ngoại ô thăm thú.
“Mình không xem giới tính của con, được không?” Mộc Tuyên Dư vuốt bụng, thứ cảm giác ấy vẫn rất kì diệu, sắp làm mẹ rồi, có hơi đột ngột, nhưng lại giống một quá trình rất tất nhiên.
“Ừ, em nói được là được.”
Cô nghiêng đầu nhìn anh, “Vậy anh thích con trai hay con gái?”
Anh nghiêm túc ngẫm nghĩ, “Có lẽ là sau khi sinh ra, anh đều rất thích, nhưng mà vẫn đừng quá nghịch ngợm thì hơn, tính tình anh không tốt, sẽ đánh người.”
Cô đánh anh một cái, con còn chưa sinh ra, anh đã muốn đánh người rồi? Có ai làm bố như thế sao?
“Còn chưa sinh ra đâu đấy, em đã giúp nhóc con này đối phó anh rồi?”
Cô cười ha hả, “Em thích đấy.”
Anh thích nhìn cô cười, dáng vẻ rất thư thái rất thoải mái, anh kéo cô qua một phen, hôn chụt hai cái thật mạnh lên mặt cô, thế này mới coi như thỏa mãn.
Cô trừng mắt nhìn anh, “Anh đang lái xe đấy!”
Anh cười vì đạt được mục đích, cũng không trêu chọc cô thêm nữa.
“Sau này lúc lái xe không được làm những chuyện như thế.”
Anh vẫn cười mà không nói.
“Có nghe thấy lời em nói không?”
Giang Thừa Châu lười biếng nhìn cô, “Em có tin anh lấp kín miệng em không?”
Được rồi, cuối cùng cô thức thời ngậm miệng.
Nơi Giang Thừa Châu đưa cô đến chỉ là một vùng ngoại ô, nhưng môi trường thật sự không tồi, có nước có non, chỗ không tốt duy nhất có lẽ chính là lạnh hơn trong thành phố nhiều, nhưng trên một con đường có không ít đồ ăn vặt. Có lẽ thời tiết không đẹp, người không quá nhiều.
Mộc Tuyên Dư thấy ven đường có bán cơm lam, bèn nhìn Giang Thừa Châu cười.
Giang Thừa Châu dí mũi cô, rồi mới đi mua cơm cho cô. Loại cơm lam này, dùng thanh trúc đựng gạo bên trong nấu thành, sau đó một thanh trúc nhỏ đựng cơm, có mùi của trúc. Mùi vị của cơm còn chia ra thành rất nhiều loại, có thịt khô, có lạp xưởng, cũng có cơm bỏ chút táo đỏ ngọt vào. Giang Thừa Châu mua cơm vị táo đỏ, anh cũng không quên mua cho mình một ống.
Vì thế hai người lớn đứng bên đường ăn đồ, bên cạnh còn có người qua lại, cảnh tượng đó vẫn rất sao sao đó…
Cũng có một vài học sinh đi cùng nhau, vừa nhìn vừa cười.
Mộc Tuyên Dư ăn xong rất nhanh, bởi vì cơm thật sự không nhiều, thực ra mùi vị cũng không quá đặc biệt, cô chỉ ăn vì nó mới lạ thôi, “Mỗi lần nhìn thấy mấy bạn nhỏ này thì đều cảm thấy thật hâm mộ… Có lẽ là do mình đã trở nên già dần rồi.”
Giang Thừa Châu nhéo nhéo mặt cô, “Hàng năm đều mười tám, già chỗ nào?”
Cô cười gạt tay anh ra, bản thân mình cũng cảm thấy mình quả thực rất vô vị.
Giang Thừa Châu lại đưa cô đi thăm thú khắp nơi, rồi mới đưa cô về ăn cơm.
Ăn cơm xong, anh đưa cô về nhà họ Mộc.
Chỉ là lần này, sau khi dừng xe, anh không cho cô vào nhà, mà là kéo cô đi dạo, muốn ở bên cô thêm một lúc, cô cũng thuận theo ý anh.
“Em có từng hối hận không?” Anh nắm tay cô, tay cô ấm áp, anh không ngừng xoa xoa, “Anh không phải có ý đó đâu… Chính là muốn nói, nếu không có mấy chuyện vớ vẩn đó, có lẽ chúng ta đã không chia tay, đã sớm ở bên nhau rồi.”
Anh lại giải thích, sợ cô hiểu lầm anh trách cô gì đó.
Cô quan sát anh một hồi, nhìn anh đến mức anh nhíu mày thì mới mở miệng, “Có gì mà hối hận hay không, nếu không có mấy chuyện vớ vẩn mà anh nói, chúng ta có thể gặp nhau sao? Hơn nữa, em vẫn luôn tin rằng, mỗi lần ly biệt chia xa đều đã được định sẵn. Nếu khi đó chúng ta chưa từng chia tay, ai biết được liệu chúng ta có vì chuyện khác mà chia tay không? Mà ngay từ đầu… như vậy thì tính ra, có lẽ chúng ta sẽ không gặp nhau, anh gặp được người khác, mà em cũng ở bên một người khác. Chuyện trong quá khứ, đã xảy ra rồi thì chính là một con đường cố định, không cần thiết phải giả thiết gì cả.”
Cô không muốn hao tâm tổn trí vì chuyện trong quá khứ, ai nợ ai, ai khiến ai đau lòng nữa.
Anh nhìn cô, cuối cùng gật đầu.
“Trở về thôi!” Anh dắt tay cô, đưa cô về nhà.
Trên con đường nhỏ vắng vẻ, hai chiếc bóng thân mật trên mặt đất chậm rãi bước đi.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Yêu Hận Triền Miên
- Chương 77