Chương 69

Uông Tử Hàm cảm thấy cảm xúc thật sự là một thứ rất kì diệu, lúc trước đây khi cô xem phim hoặc tiểu thuyết cung đấu, luôn cảm thấy sao họ có thể lợi hại như thế chứ, ngoài mặt thì giả vờ yên ổn vô sự, sau đó không ngừng tiến hành mưu kế sau lưng. Mà bản thân cô mãi mãi đều không thể làm được những chuyện đó, cô cảm thấy mình nhất định không thể khoan dung một vài thứ nào đó. Bây giờ nhìn lại, cô sai rồi, bởi vì khi cô gặp lại Giang Thừa Châu lần nữa, tâm tình vậy mà hơi bình tĩnh, thứ cảm giác đó tương tự như, nếu đã thế này rồi, cũng không có thứ gì tệ nhất, vậy thì cứ bước được bước nào hay bước đó.

Cảm xúc đương nhiên là có, cảm xúc lần đầu tiên cô nhìn thấy anh và Mộc Tuyên Dư ở bệnh viện, có lẽ giống như vợ cả nhìn thấy chồng và kẻ thứ ba trong các bộ phim, có cảm giác muốn xông qua vừa đánh vừa ầm ĩ náo loạn. Mà khi ấy cô chịu đựng, bây giờ cô cũng có thể chịu đựng được.

Giang Thừa Châu lại cùng Uông Tử Hàm về nhà họ Uông ăn cơm lần nữa, người nhà họ Uông đương nhiên vô cùng vui vẻ, bởi vì nhà họ Giang đã nới lỏng rồi, đang thương lượng thời gian kết hôn, sự thành công của cuộc hôn nhân này đối với nhà họ Uông mà nói chỉ lợi không hại, mà tình cảm của Uông Tử Hàm và Giang Thừa Châu cũng tốt, đó chính là dệt hoa trên gấm. Nếu hôn sự của Uông Tử Hàm và Giang Thừa Châu có biến cố, lần này Uông Tử Hàm về nước, có lẽ sẽ bị người lớn trong nhà vô cùng chê ghét, chỉ là người đón cô về nước là Giang Thừa Châu, mọi người đều coi như chưa xảy ra chuyện đó.

Lúc ăn cơm, người lớn vẫn thích bắt chuyện với Giang Thừa Châu. Chỉ là Uông Tử Hàm phát hiện, anh không chỉ ăn ít, mà ngay cả lúc nói truyện với bề trên, anh cũng trở nên hơi không nhẫn nại, trước đây có thể kéo dài chủ đề, hơn phân nửa anh sẽ tiếp lời, bây giờ lại hỏi một câu trả lời một câu, không có hứng trí gì.

Ăn cơm xong, mẹ Uông bảo con gái cùng Giang Thừa Châu ra ngoài đi dạo, cho hai người có cơ hội ở riêng với nhau, đồng thời cũng không bị bề trên quấy rầy nữa.

Trăng ẩn mình sau đám mây, mặt đất là một mảng tối lớn, chỉ có thể nhìn thấy bóng tối mờ nhạt, “Hôm nay hình như cảm xúc của anh không ổn lắm, gặp phải chuyện phiền lòng gì à?”

Giang Thừa Châu lắc đầu, “Không.” Anh day trán, “Chỉ là chuyện của công ty hơn phiền phức thôi.”

Anh không nói, cô cũng không hỏi, cùng đi một lát, anh bèn rời đi. Uông Tử Hàm nhìn anh lái xe rời đi, người khác thì cô không biết, nhưng cô biết bản thân cô, cô hạ đường giới hạn của mình xuống thấp rồi lại thấp hơn, bây giờ đang ở ngay giới hạn rồi.

Cô muốn nói, đây cũng là cơ hội lần cuối cùng.

Hoặc là hoàn toàn cáo biệt quá khứ, hai người có thể thật sự coi như thản nhiên mà gắn bó cả đời, hoặc là hoàn toàn mỗi người một ngả.

***************************

Mấy ngày nay, yêu cầu mà Mộc Tuyên Dư nhắc đến, Giang Thừa Châu đều sẽ thỏa mãn tất cả. Bất luận là đi xem phim hay là đến nông trại gần đó tự hái rau dưa nấu cơm, hoặc là đến nơi cách trung tâm thành phố khá xa đi du lịch ngắn một ngày, chỉ cần là cô đề nghị, anh gần như đều sẽ thỏa mãn cô vô điều kiện. Tình huống thế này, theo bầu không khí mà nói, giống như hai người đã quay về thời đại học, bởi vì thời điểm đó, hai người cũng ở bên nhau như vậy. Mà đối với Giang Thừa Châu, đây có nghĩa là lần cuối cùng thỏa mãn cô, mà đối với cô, có lẽ đây chính là những mong muốn cuối cùng nhỉ!

Cũng đều là những thứ ồn ào không cần thiết đặt trong lòng, thật sự trải qua cuộc sống thoải mái thư thái.

Đương nhiên, thực ra cũng không được mấy ngày. Nhưng nếu không khuyên mình nhiều lần, có lẽ ngay cả bản thân mình cũng cho rằng cứ sống tiếp như vậy cũng không tệ, tín hiệu này đối với Giang Thừa Châu mà nói, hiển nhiên là một lời cảnh báo.

Mà Mộc Tuyên Dư thì thản nhiên đón nhận, cô nghĩ rất thoáng, nếu là sự dịu dàng cuối cùng, hà tất phải để mình chịu ngột ngạt. Con người đâu thể có được tất cả những thứ tốt, mặc dù phần lớn mọi người đều cảm thấy may mắn của người khác chính là sự xui xẻo của mình, nhưng hiển nhiên không phải vậy. Bây giờ bố mẹ cô rất tốt, anh trai chị dâu rất tốt, công ty cũng rất tốt, tất cả những gì cô muốn đều có rồi, vậy thì bản thân cô thế nào, dường như cũng không sao cả, bởi vì dù sao đây cũng coi như là những gì mà cô nợ Giang Thừa Châu.

Bất luận Giang Thừa Châu trước đó đã làm những gì, đều không phải thứ mà người ngoài không liên quan đứng ở điểm cao khống chế về đạo đức có thể tiến hành trừng phạt anh, mà nếu cô đã làm chuyện như thế, vậy thì chịu chút đau khổ này, cũng là nên làm.

Mà người ấy, cũng là người đưa cô đến đỉnh núi, để cô thưởng thức được phong cảnh tươi đẹp nhất.

Sau khi Mộc Tuyên Dư gặp Uông Tử Hàm, tâm tình cô bình tĩnh hơn một chút, cô đã làm những gì mà mình có thể làm, về phần người khác lựa chọn thế nào, đều không liên quan đến cô, mà cô chỉ cần lẳng lặng chờ đợi kết cục cuối cùng của mình là được. Nếu đến lúc đó tình huống của cô thật sự hỏng bét, cô muốn đến trấn nhỏ mà cô thích đó một khoảng thời gian, cùng trò chuyện với những cụ ông cụ bà đó, cô rất thích nghe những chuyện trước kia của họ, cuộc sống như thế sẽ khiến cô cảm thấy thời gian vô cùng thong dong, chỉ là e rằng sẽ khiến bố mẹ cô đau lòng thôi.

Cô nghĩ miên man một hồi, rồi nhận được điện thoại của Chu Chấn Hưng, bảo cô ra ngoài. Sau khi cô rõ ràng đã từ chối, Chu Chấn Hưng vẫn ép buộc bảo cô ra ngoài, lần này anh ta có lời rất quan trọng muốn nói với cô.

Mộc Tuyên Dư không muốn gặp Chu Chấn Hưng, bởi vì cô biết, có lẽ Chu Chấn Hưng có tình cảm với cô, nhưng cũng chỉ có một chút mà thôi, không so bì được với ý đồ lớn sự nghiệp lớn của anh ta, huống hồ từ sau khi cô và Giang Thừa Châu ở bên nhau, ánh mắt anh ta nhìn cô đều như hận rèn sắt không thành thép.

Cô cúp máy, thở nhẹ một hơi, lúc ra khỏi cửa, cô nghĩ, lần này cũng coi như cáo biệt nhỉ. Năm đó Mạnh Ngữ Phán đã cáo biệt với cô, cô cũng đã cáo biệt với Hạ Ngữ Minh, bây giờ là Chu Chấn Hưng, người tiếp theo thì sao… Ừm, người tiếp theo có lẽ chính là Giang Thừa Châu nhỉ!

Trong sinh mệnh của cô ngoại trừ bố mẹ, cô đều cáo biệt với từng người từng người một, cuối cùng có lẽ chỉ còn lại có một mình cô. Không phải là chuyện không bi thương, nhưng cuộc sống luôn luôn phải tiếp tục.



Nơi gặp mặt là một nhà hàng thuộc công ty của Chu Chấn Hưng, năm đó khi xây nhà hàng này, Chu Chấn Hưng nói để tên cô, anh ta cũng đã từng làm một chuyện vì nụ cười của mỹ nhân, đương nhiên, chỉ là thuận miệng nói mà thôi, cô biết kết quả, vì thế không coi là thật, cô cũng không nhắc lại nữa.

Bây giờ nhớ đến, cô mới phát hiện, khi ấy cô thật sự định kết hôn với người đàn ông này, cho dù rất rõ ràng là anh ta không làm những chuyện lãng mạn, nhưng anh ta thích hợp để sống cùng.

Lúc cô đến, Chu Chấn Hưng hiển nhiên đã ở đó rồi. Bây giờ lại gặp mặt, vậy mà có mấy phần buồn bã, cơ hồ đều không nhớ đến được dáng vẻ hồi còn hẹn hò với nhau nữa.

“Ngồi đi.” Chu Chấn Hưng chỉ vào vị trí đối diện.

Mộc Tuyên trầm mặc ngồi xuống, trên bàn bày một vài món đồ ăn nhẹ, là khẩu vị mà cô khá thích.

“Anh chưa từng nghĩ chúng ta sẽ thế này.” Chu Chấn Hưng như cười nhẹ, “Khi ấy em nhìn thấy anh và Hạ Ngữ Minh ở bên nhau, cũng không tìm anh đòi nghe giải thích, không nói hai lời bèn trực tiếp định tội anh, khi ấy, anh biết anh không nên oán giận em, một người bình thường nhìn thấy cảnh tượng đó, có lẽ đều không thể hiện tốt như em, nhưng anh còn giống như một thằng nhãi ranh, nghĩ xem như thế có phải cho thấy em không đủ yêu anh hay không…”

“Nói trọng điểm đi!” Cô ngắt lời anh ta, không muốn nghĩ đến những chuyện đã xảy ra nữa.

Vẻ mặt của Chu Chấn Hưng như hơi chịu tổn thương, bây giờ ngay cả nghe anh ta nói cô cũng không quá muốn nữa, “Sau đó em trực tiếp ở bên Giang Thừa Châu, khi đó anh lại nghĩ, em đã từng ở bên anh đó, vui vẻ giống như ở bên cậu ta sao? Điều này có phải chứng tỏ từ đầu đến cuối em chưa từng yêu anh? Anh thì cứ rơi vào cái vòng tuần hoàn chết đó...”

Mộc Tuyên Dư không muốn nghe, nhưng ngăn cản không hiệu quả.

Chu Chấn Hưng có lẽ biết được suy nghĩ của cô, cười khổ một tiếng, “Được rồi, anh thừa nhận, ngay từ đầu anh quả thực có lỗi với em, muốn mượn cơ hội đó lấy lợi về cho công ty, thậm chí còn cảm thấy tất cả những quyết định mình làm đều rất chính xác. Đồng thời, anh cũng hi vọng mượn chuyện này dạy dỗ một chút…”

Lúc này Mộc Tuyên Dư mới nghiêm túc nhìn anh ta, “Biết vì sao hồi đó tôi ở bên anh không?” Không đợi anh ta trả lời, cô tự nói, “Bởi vì khi đó anh tôn trọng suy nghĩ của tôi, tôn trọng quyết định của tôi, để tôi cảm thấy tôi độc lập và tự chủ. Nhưng sau đó anh hài lòng về một tôi như thế rồi, anh cảm thấy làm vợ anh, tôi không nên bắt anh tốn thời gian dỗ dành như thế, mà nên tất cả lấy anh làm trọng, nên biết chỗ khó của anh trong công việc, cùng anh tham dự tiệc rượu ứng đối với những khách hàng khó xử lý, cùng anh dự tiệc vào một thời điểm nào đó, túm lấy vợ của đối phương, lấy anh và lợi ích công ty làm trọng, tốt nhất là còn có thể sinh con nuôi dưỡng con cho anh, làm một người vợ hiền mẹ tốt. Anh muốn là một người vợ hiền lành ngoan ngoãn, chứ không phải một cô gái muốn sống an lành yên ổn. Nhưng anh lại không muốn từ bỏ tôi, nếu không thì tất cả những gì anh làm lúc trước quá lỗ vốn, vậy thì cứ để tôi nhận thức xem thế giới bên ngoài rốt cuộc ghê tởm đến mức nào, để tôi chịu giày vò đau khổ một chút, như thế thì khi anh vươn tay giúp đỡ, tôi mới có thể coi anh như cọng rơm cứu mạng duy nhất, hơn nữa còn có thể quên hết những gì anh làm lúc trước, chỉ nhớ những điểm tốt của anh. Chu Chấn Hưng, lời nói tuy hơi khó nghe, nhưng đó chính là vấn đề quan trọng phải không?”

Có điều anh ta không biết, dáng vẻ mà anh ta hi vọng cô trở thành, đã là dáng vẻ mà cô ghét nhất. Cô chỉ muốn an ổn bình yên, không có mưu kế, không có làm hại sau lưng, cứ nhàn nhạt đạm nhiên như thế là được.

Tay của Chu Chấn Hưng cứng đờ, vậy mà lại cảm thấy hơi lạnh.

Anh ta đúng là nghĩ như vậy, đáng tiếc sự tình không phát triển như thế mà thôi, có lẽ anh ta chưa bao giờ hiểu cô thật sự nhỉ, cho nên sau khi cô và Giang Thừa Châu ở bên nhau, anh ta vẫn luôn nghe ngóng tin tức của hai người, đồng thời cũng cảm thấy căm phẫn vì tất cả những gì cô làm, luôn muốn làm gì đó để cô kích động, đến cuối cùng khi cô thờ ơ, anh ta mới phát hiện, mình mới là người bị kích động.

Anh ta cười ảm đạm, dù là mượn việc uống nước để che giấu sự mất kiểm soát của bản thân, nhưng cũng không giấu được vẻ rầu rĩ trên mặt, có lẽ còn có thứ khác nữa. Chỉ là những thứ đó, toàn bộ đều đã không còn liên quan đến Mộc Tuyên Dư.

Ai có lỗi với ai, ban đầu cái gọi là chân tướng, thì ra trong mắt cô, đều đã không còn quan trọng nữa.

Anh ta trầm mặc một lát, biết cô sẽ không muốn nghe bất cứ lời nào về chuyện giữa họ, nếu không thì cô sẽ không nói mấy lời chặn miệng mình như vừa rồi.

“Giang Thừa Châu chỉ bố trí bẫy để em chui vào, muốn khiến em đau khổ, bản thân em phải tự chuẩn bị cho tốt.” Anh ta thở dài, đây mới là mục đích thật sự tìm cô ra.

Anh ta tưởng cô sẽ phản bác, nhưng cô lại không, cô chỉ bình tĩnh nhìn anh ta, có lẽ là đã sớm biết chuyện này rồi, lại giống như không bận tâm, hoặc là cảm thấy anh ta đang châm ngòi ly gián mà thôi.

“Bây giờ anh không có cách nào trực tiếp cho em chứng cứ, nhưng một người bạn làm truyền thông của anh hôm qua lúc uống rượu ở bữa tiệc, không cẩn thận lỡ miệng, nói sắp cho ra một tin tức lớn, tin rất lớn, đến lúc đó tuần san của cậu ta không biết doanh thu sẽ trở mình thế nào nữa. Anh cố ý hỏi dò, hình như là nói về nhà họ Giang, mà cậu ta gần như đã kí hiệp nghị bảo mật rồi, những thứ khác đều không chịu nói thêm, anh lại chuốc rượu, cậu ta mới nói ra ba chữ Giang Thừa Châu. Nếu anh đoán không sai, tin lớn mà cậu ta nhắc đến là chỉ chuyện giữa em và Giang Thừa Châu, sự kiện này bị bên phía truyền thông tuyên dương trắng trợn là tin lớn…”

Mộc Tuyên Dư trầm mặc, ngồi ở đối diện nghe lời nói thế này, không biết là không có lời nào để nói hay là đã bị dọa.



Chu Chấn Hưng cũng mặc kệ cô nghĩ mình thế nào, “Mộc Tuyên Dư, em và Giang Thừa Châu ở bên nhau lâu như thế, thế nào cũng bị giới truyền thông chụp được ảnh, nhưng vẫn không có đơn vị truyền thông nào dám truyền ra, nếu lần này thật sự bị truyền ra, chứng tỏ điều gì bản thân em cũng rõ rồi. Còn nữa, chuyện lần trước của em và Diệp Cẩm Đình, mặc dù anh không rõ chuyện đó bắt đầu và kết thúc thế nào, nhưng anh biết bóng lưng đó chắc chắn là em. Nếu bên truyền thông muốn đào lên, từ chuyện của Diệp Cẩm Đình bắt đầu đào ra em, lần đầu tiên là can dự vào chuyện của Diệp Cẩm Đình và Mạc Yến Yến, dẫn đến chuyện hai người đó chia tay, bây giờ lại thò vào chuyện tình cảm của Giang Thừa Châu và Uông Tử Hàm… em cảm thấy giới truyền thông sẽ nói em thế nào? Hai đôi đó đều là cặp tình nhân cổ tích trong mắt mọi người. Còn về Giang Thừa Châu, chỉ cần cậu ta không nói gì cả, tiếp tục hoàn thành chuyện kết hôn với Uông Tử Hàm, sẽ không có ai mắng cậu ta cả. Thế giới này ở phương diện này khoan dung với đàn ông hơn với phụ nữ rất nhiều, đến lúc đó em còn có thể sống yên được sao? Đến lúc đó còn có ai dám đến gần em nữa?”

Thật ra đó không phải điều quan trọng nhất, mà là để Mộc Tuyên Dư phát hiện ra, đầu sỏ của tất cả mọi chuyện chính là Giang Thừa Châu, tất cả sự yêu chiều trước đó dành cho cô đều là bậc thang đưa cô lên tận mây, chỉ là để đợi cô ngã xuống, như thế sẽ đau đớn đến mức nào?

Mộc Tuyên Dư nhíu mày, cuối cùng nhìn anh ta, “Cảm ơn.”

Cô đứng dậy, sau đó rời đi.

Chu Chấn Hưng ngồi nguyên tại chỗ, muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra được gì, có lẽ là làm gì cũng đã không còn quan trọng nữa…

*******************

Lúc Mộc Tuyên Dư về, cô vẫn còn có tâm tình mua một chiếc bánh mì để ăn, cô rất ít khi ăn thứ này thứ kia trên đường, có lẽ lời Chu Chấn Hưng nói vẫn có ảnh hưởng tới cô, vì thế cô vừa đi vừa ăn. Cô đột nhiên nghĩ đến một câu nói không rõ nhìn thấy từ lúc nào, cho dù biết giây tiếp theo mình sẽ chết, nhưng cũng xin nhớ đối tốt với bản thân mình một chút.

Lúc cô về Giang Thừa Châu đã ngồi ở đó từ lâu, vẻ mặt không nhẫn nại, dường như rất phiền lòng.

“Đi đâu?” Giang Thừa Châu hỏi, ngay cả đầu cũng không quay lại.

“Thì ra ngoài đi dạo loanh quanh thôi.” Cô đi qua chỗ anh, “Hôm nay sao về sớm vậy, công ty không có chuyện khác à?”

Lúc này anh mới nhìn cô, vẻ mặt cô rất bình thường, không có vẻ phiền muộn gì, cũng không có cảm xúc khác, “Ừ, dạo này khá rảnh.”

Cô ngồi bên cạnh anh, cùng anh xem TV. Anh vẫn cứ thích xem kiểu tin tức đó, thích nghe chuyên gia nói về quan hệ giữa hai nước, còn nói rành mạch rõ ràng.

“Hay vậy à?” Cô đột nhiên cong môi, sau đó vươn tay vòng qua cổ anh, bắt anh nhìn mình, “Hay là nhìn em thêm đi!”

Dáng vẻ tùy ý mà đầy ngây thơ của cô thế này, thật sự còn bảo anh nhìn thêm mấy lần, sau đó anh lại khó hiểu, “Vì sao phải nhìn?”

“Bây giờ nhìn thêm, ngộ nhỡ sau này anh không nhìn thấy được nữa thì làm sao?”

Anh hơi ngây ra, nhìn cô, phát hiện cô đang cười, khóe mắt cong cong như vầng trăng khuyêt.

Anh nhìn qua, dường như cô càng vui vẻ hơn, “Cho nên nhìn nhiều hơn.”

Theo Giang Thừa Châu, cô thế này là đang cố ý nói vậy, để anh nhìn cô, “Vô vị.”

“Cho nên vô vị thì nhìn em thêm đi.”

Có lẽ quả thực là ấu trĩ, bản thân Giang Thừa Châu cũng không nhịn được mà bật cười, sau đó vươn tay nhéo nhéo mặt cô, trên mặt anh có nụ cười chiều chuộng mà bất đắc dĩ.

Khi Mộc Tuyên Dư nằm trên đùi anh, Giang Thừa Châu tắt TV, lại nhìn cô lần nữa, “Ngày mai, mình đi xem một vở kịch nhé!”

Cô nhìn vào mắt anh, thấy được vẻ kiên định nào đó trong đó, “Vâng.”