Lần này Giang Thừa Châu đi ra ngoài giao lại việc công ty cho Giang Cảnh Hạo. Đối với cách làm này, Giang Cảnh Hạo cũng không nói gì. Anh ở trong phòng thu xếp quần áo, Giang Cảnh Hạo đứng ngoài cửa phòng liếc mắt nhìn động tác của anh. Giang Cảnh Hạo đứng tựa nửa người vào cửa đột nhiên nở nụ cười. “Chú định đi ra ngoài với ai?”
Giang Thừa Châu liếc anh một cái cũng không trả lời.
Phòng của anh luôn gọn gàng, hơn nữa, anh rất ít khi ở nhà, trong phòng thiếu đi một chút nhân khí cảm giác có chút lạnh lẽo.
Giang Cảnh Hạo đợi một lúc cũng không có câu trả lời, lúc này mới bước vào, vỗ vỗ vai Giang Thừa Châu. Giang Thừa Châu liếc mắt một cái cũng không nói gì, đại khái anh đã biết đối phương muốn nói gì vì thế không muốn nói thêm gì nữa.
Giang Cảnh Hạo cũng không để bụng, “Chúng ta và Uông gia hợp tác rất thuận lợi, về sau cũng có ý định hợp tác, em cũng đừng làm con thiêu thân không tốt gì đó, nếu không sẽ không thể giao hảo với Uông gia bên kia.”
Giang Thừa Châu kéo khóa va li lại, mới ngồi trên giường, vẻ mặt rất bình tĩnh, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi những lời của Giang Cảnh Hạo: ”Anh, anh cảm thấy em là loại người sẽ ngã hai lần ở cùng một chỗ sao?”
Giang Cảnh Hạo hơi híp mắt, liền nở nụ cười: ”Trước khi ngã lần thứ hai đều tưởng sẽ không.”
Giang Thừa Châu nhíu mày, lúc này mới chăm chú nhìn về phía anh. Giang Cảnh Hạo cười, giơ tay xoa cằm: ”Chú có biết chú đã làm tốn rất nhiều thời gian không?”
”Anh có ý gì?”
”Anh sợ chú khi đốt lửa cũng đốt luôn chính bản thân mình.”
”Em sẽ không phạm sai lầm đơn giản này.” Giọng điệu của Giang Thừa Châu nghiêm túc, ánh mắt kiên định nhìn Giang Cảnh Hạo: ”Anh, nếu không làm đời này em sẽ không cam tâm. Xem như em bị quỷ ám đi, nhất định em phải thực hiện, khi đó mới không có lỗi với chính bản thân em của bảy năm trước.”
Giang Cảnh Hạo gật đầu than nhẹ một tiếng. Giang Thừa Châu nhỏ hơn anh, từ lúc đứa em này được sinh ra anh đều lấy thái độ của bề trên nhìn cậu trưởng thành, sau đó thấy cậu nổi loạn, nhìn thấy cậu sống cuộc sống vô ưu vô lo, nhìn thấy cậu không sợ sệt tiếp tục tồn tại cuộc sống khiến nhiều người ao ước. Giang Cảnh Hạo không biết phải chăng bản thân mình hâm mộ người em này, dù sao anh vẫn hy vọng người em này sẽ sống tốt. Bảy năm trước quả thực có một sự kiện không chỉ Giang Thừa Châu mà chính cả bản thân anh cũng khắc cốt ghi tâm, mà những hành động đó cũng là ký ức còn mới mẻ đối với người nhà.
”Vậy hãy làm chuyện chính bản thân chú cho là tốt đi.”Giang Cảnh Hạo lắc đầu, xoay người đi ra ngoài.
Giang Cảnh Hạo rời đi. Giang Thừa Châu nhân tiện nằm xuống giường. Anh rất rõ, người trong nhà không ủng hộ, cảm thấy hành vi của anh rất ấu trĩ cũng không đúng lúc, nhưng anh không có cách nào. Anh cũng muốn từ đây có cuộc sống tốt đẹp, anh đã thử nhưng không làm được. Vậy để anh thử một lần hủy diệt hoàn toàn mới cam tâm, mới có thể nguyện ý bắt đầu cuộc sống một lần nữa. Nếu không anh chỉ có thể vĩnh viễn giữ lại miệng vết thương kia. Lúc nhớ đến lại một lần kéo căng vết sẹo, mãi mãi đều không thể chữa lành.
Giang Du Du đứng trước cửa phòng, vươn cái đầu nhỏ vào. Nhìn thấy chú út nằm trên giường không hề chú ý bên này, thế là lén lút đi vào trong, có ý đồ nhảy ra hù dọa chú út.
Giang Thừa Châu không nhúc nhích, Giang Du Du tiếp cận, anh đột nhiên lên tiếng: ”Bạn nhỏ Giang Du Du, lần sau khi đi nhớ đi nhẹ một chút.”
Bị phát hiện rồi, Giang Du Du chu cái miệng nhỏ nhắn: ”Chú út, sao chú lợi hại như vậy… Không vui chút nào, chú không thể giả vờ không biết sao?”
”Ừ, chú không biết Du Du vào, vậy căn phòng này chỉ có một mình chú.”
Giang Du Du bĩu môi, không ổn tí nào?
Cô cởi giày, bò lên giường vươn cái tay nhỏ bé xoa cái trán chú út: ”Chú út, chú muốn đi ra ngoài chơi sao?”
Giang Thừa Châu mở mắt chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt Giang Du Du. Anh nhắm mắt xem như trả lời rồi.
”Không thể dẫn cháu đi cùng sao?” Giang Du Du hứng khởi đưa ra đề nghị.
Giang Thừa Châu lắc đầu.
”Tại sao ạ?”
Anh vươn tay sờ sờ khuôn mặt của Giang Du Du: ”Chú út phải đi làm, không thể dẫn Du Du đi được.”
Giang Du Du chu cái miệng nhỏ, tự mình suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng chấp nhận chú út không đưa cô ra ngoài là chuyện thật: ”Vậy phải mua quà về cho cháu.”
”Được.”
Lúc này Giang Du Du mới vui vẻ.
Giang Thừa Châu hăng hái xách hành lý xuống lầu. Tần Tương đang ngồi trong phòng khách, bà nhìn đứa con trai do chính mình sinh ra, trên mặt đầy lo phiền. Bà đột nhiên nhớ tới chính bản thân mình, nếu như năm đó chưa từng giận dỗi, trực tiếp gả cho Giang Hào, bà có thể dây dưa không ngừng với người đàn ông kia hay không. Sau đó không rời bỏ, rồi lại không có cách nào hạnh phúc đến già, vì thế cả ngày khắc khẩu và không cam lòng trôi qua, bà không biết rốt cuộc cả đời bà là may mắn hay bất hạnh. Nhưng bà hy vọng con của mình có thể buông xuống tình cảm trong lòng, cho dù là một nhát dao đâm xuống cũng không việc gì đáng ngại, chỉ cần bản thân không bị tổn thương.
”Mẹ, con đi đây.”
Tần Tương đứng lên, đi theo sau anh: ”Đồng ý với mẹ, khi làm xong nhất định quay về làm đứa con đã từng vui vẻ của mẹ.”
Giang Thừa Châu gật đầu.
Tần Tương đứng ở cửa chính, nhìn anh lái xe rời đi. Nhưng trong lòng hết sức nặng nề, hy vọng tất cả những chuyện mấy năm trước sẽ không tái diễn.
Giang Thừa Châu và Mộc Tuyên Dư gặp nhau ở sân bay, họ ngồi máy bay đến thị trấn D, sau lại chuyển sang ngồi ô tô xe chạy đường dài vài vòng, cuối cùng cũng đến trị trấn Vân Khê. Trước khi đến thị trấn Vân Khê, Mộc Tuyên Dư đều thần bí như vậy, không chịu tiết lộ một chút về nơi này, việc giữ bí mật đã đạt trình độ cao nhất.
Từ thành thị xuống thị trấn phải ngồi xe đường dài, đầu Mộc Tuyên Dư vẫn choáng váng. Chiếc xe này đã rất nhiều năm, mặt đường lại gồ ghề, thân xe như rời rạc, ngồi trong xe thì lục phủ ngũ tạng giống như đều lung lay. Rốt cuộc khi xuống xe, cô nôn thốc nôn tháo ở ven đường. Giang Thừa Châu đứng phía sau nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô. Thấy cô cuối cùng cũng nôn ra hết mới đưa cô một chai nước khoáng súc miệng.
Cô cầm chai nước khoáng, uống vào trong miệng rồi nhổ ra. Chua sót trong lòng cũng giảm đi ít nhiều sau đó mới đứng lên. Đối với tình trạng hiện tại của bản thân cô như có chút ũ dột: “Lần trước em tới đây không phải như thế.”
Lúc này Giang Thừa Châu đang nhìn xung quanh đánh giá nơi này. Nhà cửa không nhiều lắm, tập trung quan sát một lần có thể nhìn hết nơi này. Có phần giống như chợ, tiệm tạp hóa có bán đồ nhưng qui mô không lớn lắm, vật phẩm hàng ngày có thể mua được. Sự phát triển đối với nơi hẻo lánh như thế này giống như bị lãng quên, sự tồn tại của nó quả thực có hơi thở nguyên thủy không nói nên lời. Giống như nó trưởng thành theo từng bước chậm rãi, thoát khỏi bước chân của phát triển.
Anh nhìn một hồi rồi nhìn về phía cô, thực chất đúng là nghi ngờ sao cô biết đến nơi như thế này.
Cô xem như đã hiểu ánh nhìn của anh, có chút đắc ý, nhoẻn miệng cười: “Trong lúc vô tình phát hiện ra kho báu này.”
Anh cười theo, lập tức nắm tay cô chuẩn bị đi tìm chỗ ở, dẫu sao hiện tại cũng không còn sớm. Đến nơi họ xuống xe đi ra ngoài, mặt tường hai bên trái phải đều được dùng sơn đỏ viết đã đến thị trấn, đúng lúc xe xuất phát, chữ màu đỏ nguệch ngoạc khác thường làm người khác chú ý.
Trấn nhỏ chỉ có một căn nhà trọ, ngay cả cơ hội lựa chọn chỗ ở họ cũng không có. Nhà trọ cũng không có quy củ, các khoang cũng không có. Có thể thấy điều kiện nơi này không tốt chỉ có thể ở tạm thời.
Bọn họ đi vào phòng, quả thực ở đây điều kiện hiển nhiên không thể so sánh với ở nhà. Mộc Tuyên Dư từng ở chỗ này coi như tương đối thích ứng, cô nhìn về hướng Giang Thừa Châu đang mở hành lý xem đồ đạc: ”Có thể anh không quen điều kiện nơi này…’’
Giang Thừa Châu nghe lời của cô, ngừng động tác đang làm, nở nụ cười: ”Em quên anh trở lại từ đâu sao?”
Cô nhìn anh mà không phản ứng lại.
Nước A là một đất nước rối loạn, ngay cả chủ quyền cũng không có. Các nước khác lại nhìn chằm chằm vào nguồn năng lượng như hổ đói, quân đội cố tìm lấy cớ tiến vào chiếm giữ, người trong nước không cam chịu mất đi chủ quyền của mình, mỗi ngày đều xảy ra chiến tranh lớn nhỏ. Và điều kiện sống ở đây so với nơi đó đã tốt hơn rất nhiều.
Mộc Tuyên Dư im lặng, cô nhìn nước sơn màu trắng trên trần nhà, ở giữa trần nhà này có đèn điện đang phát sáng, dây điện lộ ra bên ngoài, sợi dây kết thành một vật màu trắng. Trong phòng hơi tối, còn mang một hơi thở xưa cũ, không giống như có mùi mốc meo, mà sau khi ngâm trong nước thời gian dài đồ vật sẽ có mùi thối. Màu của rèm cửa không biết đã treo bao lâu, liếc mắt đã thấy bọc một lớp bụi, đã sớm mất đi màu sắc ban đầu.
Ở một căn phòng như thế, anh lại nói tốt hơn với điều kiện ở nước A, người như anh làm thế nào mới ở đó được.
Việc sinh hoạt của anh không tính là quá mức khắt khe, nhưng cô rất rõ việc anh rất bắt bẻ về đồ đạc, nhưng lại chủ động trải qua cuộc sống như vậy.
Cô thấy mắt mình có chút cay cay.
Họ đi cả một ngày dài, bây giờ cũng không có ý ra ngoài tí nào, chỉ tùy tiện ăn chút gì đó rồi chuẩn bị nằm nghĩ. Mộc Tuyên Dư đã tới nơi này, cho nên trước đó đã chuẩn bị ra trải giường và chăn mỏng mới. Cô tự mình trả ra giường và chăn sau đó liền nằm xuống chuẩn bị nghỉ ngơi. Tuy nơi này không sạch sẽ bằng khách sạn sang trọng, nhưng cô thấy thoải mái và dễ chịu khó nói nên lời. Loại thoải mái này khiến cô nằm xuống cũng không lập tức ngủ ngay, cô đưa tay kéo Giang Thừa Châu nằm bên cạnh: ” Kể em nghe cuộc sống của anh ở nước A đi.”
Cô rất muốn biết, trong những năm tháng không có cô, anh có cuộc sống như thế nào, như thế có thể hiểu anh nhiều hơn một chút.
”Không có gì đặc biệt cả. Chỉ là không có thời gian nghỉ ngơi cố định, bởi vì, mỗi giờ đều có người bệnh được đưa tới, đa số họ đều là dân nghèo, bị đạn lạc làm cho bị thương. Có một lần, một đứa trẻ được đưa tới, chiến tranh làm nhà họ bị sập, cha mẹ đều bị vùi lấp ở phía dưới, chỉ còn đứa bé ấy sống sót. Khi anh tự tay phẫu thuật, nó kêu anh làm nhanh lên một chút để nó ngồi dậy, nó muốn đi tìm cha mẹ. Nhìn thấy sự chân thành trong đôi mắt nó, anh không cách nào nói ra, cha mẹ nó đã mất.” Anh khẽ thở dài, trong giọng nói như chất chứa vài phần thương cảm.
Cô càng dựa vào anh, đầu gác trên cánh tay của anh: ”Mỗi ngày đều đối mặt với nhiều người có cuộc sống lang thang, nhất định rất khó chịu.”
”Cũng bình thường.” Anh vuốt tóc cô. ”Cho dù mỗi ngày đều nhìn thấy họ sinh ly tử biệt, sắp chết, ngay tại khoảnh khắc kia, anh đột nhiên phát hiện ra nếu như sinh mạng yếu ớt như vậy, hà cớ gì cứ nhớ lại chuyện quá khứ, mà không cam lòng và luôn canh cánh trong lòng.” Anh hôn lên tóc cô, nói thầm vào tai cô: ”Đó là lí do anh trở về, trở về tìm em. Anh không muốn lại tiếp tục lãng phí thời gian nữa.”
Cô nghe xong lòng đầy xúc động, càng dựa sát vào lòng anh.
Anh cảm giác được tâm tình hiện tại của cô, ánh mắt của anh nheo nheo trong bóng tối, sau đó nở nụ cười. Khi đó anh quả thực đã phẫu thuật cho một người đàn ông ba mươi, bốn mươi tuổi. Người đàn ông đó rất kiên cường cho dù không dùng thuốc mê cũng nghiễn nhiên đối mặt, hơn nữa cũng không hề kêu một tiếng đau. Mỗi ngày đều có người bị thương đưa đến nhưng anh ta rất đăc biệt. Anh ta là phóng viên do quân địch phái đến chiến trường. Muốn đưa tin chân thực về tình hình thực tế tại đây. Mà đồng nghiệp của anh ta đã chết trong chiến tranh, còn mình anh ta sống sót.
Người phóng viên đó nói với anh, anh ta tự nguyện xin đến nơi này, bời vì bạn gái phản bội anh ta, anh ta nhất thời xúc động nên viết đơn xin đi. Người phóng viên cười hỏi anh: ”Anh có biết một giây trước khi chết tôi nghĩ như thế nào không?”
Giang Thừa Châu mặt không chút thay đổi nhìn người đàn ông bị thương, vẻ mặt của anh ta làm anh nghĩ tới cái gì đó, nhưng nói chuyện cũng có chút hứng thú: ”Hối hận đến đây sao?” So với cái chết những thứ đó không được tính là gì cả.
Anh ta lắc đầu cười: ”Tôi không bỏ cô ấy được, nơi này của tôi mỗi một giây đều nghĩ, nếu như tôi cứ như vậy mà chết đi, mạng sống chẳng qua là gió thoảng mây trôi. Tôi muốn sống, sống để trở lại làm cho cuộc sống của cô ấy “long trời lỡ đất”. Anh bạn trẻ, cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội này.”
Giang Thừa Châu nghe anh ta nói xong liền im lặng một hồi lâu.
Đúng vậy, nhân sinh vội vã, ai cũng không biết trước được giây tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì. Một khi đã như vậy, thì khi còn sống hãy làm chuyện mình muốn làm nhất, đỡ phải hối hận suốt đời. Có một số việc cho dù là sai trái thì cũng phải làm, không vì đúng hay sai, mà chỉ vì để bản thân mình được thanh thản.
Giang Thừa Châu vuốt ve người phụ nữ nằm trong lòng mình nãy giờ không nói gì. Anh nghe được hơi thở đều đều của cô, biết cô đã ngủ, lúc này anh mới chậm rãi đẩy cô ra khỏi l*иg ngực mình.