Chương 42

Mộc Tuyên Dư về nhà, cô cảm thấy rất buồn phiền vì phát hiện ra mình đã hoàn toàn bị bỏ quên. Toàn bộ tâm tư của mẹ và ba đều đặt hết lên việc chuẩn bị hôn lễ cho Mộc Tuyên Nghị. Mẹ đang cùng bên Trình gia thương lượng nên mua gì, mà Mộc Trung Thiên thì đang nghĩ xem hôm ấy nên mời những ai và những ai không cần mời đến tham gia hôn lễ. Vì thế Mộc Tuyên Dư dù ít dù nhiều cũng trở nên dư thừa. Nhưng trước sau cô lại không thể kêu lên sự tủi thân đó, bởi vì nói một câu than phiền Lí Hâm liền mang chồng trở về, bà đối xử như vậy, làm cho Mộc Tuyên Dư muốn nói cũng không thể nói.

Nhưng tâm trạng cô vẫn rất tốt, khó có dịp thấy ba mẹ có tinh thần làm việc như vậy, hơn nữa tâm trạng còn vô cùng tốt, điều này làm cho cô cảm thấy rất vui vẻ.

Cô muốn giúp một chút nhưng Lí Hâm không cho, vì thế cô ở nhà cũng buồn chán.

Cô nhàm chán bèn chạy đến công ty tìm Mộc Tuyên Nghị. Hiện tại trưởng bối của Mộc gia và Trình gia vô cùng quan tâm đôi tân hôn này, nhưng trái lại cuộc sống của đôi tân hôn lại không có thay đổi gì, tất cả mọi việc đều có người khác giúp đỡ, bởi vậy việc gì nên làm thì họ làm, chỉ là thỉnh thoảng vẫn bị kéo lại hỏi ý kiến.

Cô đến công ty, Mộc Tuyên Nghị nhìn thấy cô, cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, còn dẫn cô đến phòng khách đợi một lát rồi anh đưa cô ra ngoài ăn cơm.

Bởi vì quá rảnh rỗi nên sinh ra nhàm chán, Mộc Tuyên Dư đi ra ngoài xem xét, thấy nhân viên các phòng ban làm việc có trình tự trước sau, công ty kinh doanh vô cùng tốt. Cô tới chỗ Thẩm Tác Lâm, trò chuyện với anh ta một lát, nắm được tình hình công ty hiện nay nên thấy vô cùng yên tâm trở lại.

Sau khi Mộc Tuyên Nghị xử lý mọi việc xong xuôi, liền đưa Mộc Tuyên Dư ra ngoài ăn cơm. Cô ngồi trong xe, cửa kính xe mở rộng, gió thổi vào làm tóc cô bay loạn, cô lấy tay vén ra đằng sau vài lần, sau cũng không vén lên nữa. Cô nghĩ đến trước đây anh trai rất ít khi mua đồ lặt vặt, tiền tiêu vặt xài không hết, sau đó thường đem cho cô, cô toàn đi mua đồ ăn vặt yêu thích và váy hoa. Hồi ức quá mức tốt đẹp, tựa như một giấc mộng ngọt ngào khiến cho người ta say lòng.

“Em đang cười ngây ngô cái gì thế?” Mộc Tuyên Nghị hơi tò mò nhìn em gái mình.

“Em có cười đâu, anh nhìn lầm rồi!”

Mộc Tuyên Nghị lắc đầu, cũng không tiếp tục tranh luận với cô nữa. Cô nói là không, vậy thì là không đi!

Mộc Tuyên Dư luôn thích đến những nhà hàng sang trọng để ăn cơm, có điều với tâm trạng hiện tại, cô sẽ ăn nhiều hơn. Mộc Tuyên Nghị thì hoàn toàn nghe theo suy nghĩ của em gái, chọn nhà hàng yêu thích của cô.

Hai người cùng đi vào nhà hàng, có lẽ còn sớm nên những bàn kín người cũng không coi là đông lắm, họ nhanh chóng tìm được một vị trí vừa ý.

Mộc Tuyên Dư ngồi xuống, đảo mắt nhìn xung quanh, cảm thấy rất vừa lòng. “Đã lâu rồi hai anh em mình không ra ngoài ăn cơm với nhau.”

“Sau này anh sẽ cùng em ra ngoài ăn cơm nhiều hơn.”

“Quên đi, anh vẫn nên đưa chị dâu ra ngoài ăn cơm nhiều hơn!”

“Cũng phải, anh trai cũng không thể chiếm hết thời gian của em gái được, còn phải dành thời gian cho những người đàn ông khác nữa chứ?”

Cô trừng mắt anh trai hai giây, vờ nghiêm mặt không nói gì.

Khi phục vụ đem đồ ăn lên, có lẽ bởi tâm trạng không tồi, Mộc Tuyên Nghị ăn xong còn gọi thêm hai chai rượu nữa. Mộc Tuyên Dư nhìn động tác của anh trai cũng không nói gì, gọi phục vụ lấy thêm một cái ly nữa đến.

Cô chủ động rót rượu, rót hai ly rượu đầy. “Anh, em kính anh ly rượu này, trước tiên chúc anh tân hôn vui vẻ.”

Mộc Tuyên Nghị cầm ly rượu lên, cạn ly uống một hơi hết sạch, sau đó tiếp tục rót đầy hai ly rượu. “Tiểu Dư, anh nhất định sẽ hạnh phúc.”

“Vâng, anh đương nhiên phải hạnh phúc.”

Mộc Tuyên Nghị cầm ly rượu lên uống hết một hơi. “Em cũng phải hạnh phúc, hãy tìm một người đàn ông tốt, đối xử tốt với em, yêu em chiều em.”

“Vâng, em biết, em nhất định sẽ không để bản thân phải chịu ủy khuất.”

Mộc Tuyên Nghị lại uống hết hai ly rượu, nhìn thấy Mộc Tuyên Dư cau mày, giống như đang nghĩ đến chuyện đau khổ nào đó. “Tiểu Dư, thực xin lỗi, là anh trai không bảo vệ em được tốt…”

Mộc Tuyên Dư lẳng lặng nhìn anh trai mình vài giây. “Anh, anh lại uống say rồi, nói luyên thuyên cái gì vậy…”



“Anh không nói lung tung, nếu không phải anh…”

“Anh, chuyện đó không liên quan gì tới anh, hơn nữa em cũng không chịu một chút tổn thương nào, anh không cần tự trách mình.” Ngữ khí của Mộc Tuyên Dư rất đạm mạc, nhẹ nhàng, bâng quơ, giống như đang đề cập đến một chuyện râu ria rất nhỏ. “Anh mau ăn cơm đi, đồ ăn ở đây không tồi chút nào. Anh không ăn là hối hận đấy. Anh mau ăn thử xem đi!”

Mộc Tuyên Nghị nhìn em gái, cũng không nói thêm lời nào nữa.

Cô nói không sai, cô thực sự không ngại, nếu không phải anh trai lại nhắc đến một lần nữa, cô cảm giác có lẽ bản thân sẽ không nhớ tới nữa.

Giang Thừa Châu lại đưa Giang Du Du đi chơi một hồi. Lần này anh đưa bé tới một nơi có nước, Giang Du Du vô cùng thích thú, tháo giày vui đùa ầm ĩ trong nước một hồi lâu, rồi mới lưu luyến để Giang Thừa Châu mang lên xe. Ngồi ở ghế sau, Giang Du Du ngâm nga một khúc nhạc thiếu nhi do một cô giáo ở nhà trẻ dạy cho, tâm trạng vô cùng tốt.

Anh mân miệng cười, Giang Du Du nhìn thấy miệng anh cười. “Cháu hát rất hay phải không?”

“Đúng vậy, nếu không sai nhịp điệu.”

“Cháu không sai nhịp, cháu hát vô cùng hay.” Giang Du DU căm tức nhìn chú mình. “Cháu thực sự hát rất hay.”

“Ai khoa trương như vậy chứ?”

“Chính là cháu.” Giang Du Du nâng cằm lên, đăc biệt tự hào.

Giang Thừa Châu cười cười, lấy tay ấn cằm cô bé xuống. Giang Du Du định thà chết chứ không chịu khuất phục, có điều sức lực quá nhỏ, đành phải khuất phục.

Giang Du Du đang chuẩn bị cùng chú mình tiếp tục phản kháng một phen, thấy chuông điện thoại của Giang Thừa Châu vang lên, Giang Du Du không làm ầm ĩ nữa, để cho chú tiếp điện thoại. Là điện thoại của Uông Tử Hàm gọi tới, anh nghĩ đến hôm nay lúc cô rời đi, sắc mặt có hơi trắng bệch thì có chút lo lắng, liền lập tức nhận điện thoại.

Uông Tử Hàm đã về đến nhà từ lâu, giờ phút này đang nằm trên giường trong phòng ngủ, biểu tình có phần quá trầm tĩnh, cô do dự thật lâu, vẫn nhấn nút gọi cuộc điện thoại này, khẩn cấp muốn biết rõ chuyện đó.

“Cơ thể có vấn đề gì không?”

“Chỉ là chút cảm mạo thông thường, uống thuốc là tốt hơn rồi.”

“Vậy là tốt rồi, em phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.”

“Em sẽ làm như vậy. Em vừa mới ngủ, chợt nhớ đến có lần anh nhắc đến chuyện đó, nên rất tò mò, có thể nói cho em biết là chuyện gì không? Anh không thể nào không có liên quan đến chuyện kia được?”

Giang Thừa Châu nắm chặt điện thoại hồi lâu, vẫn không trả lời vấn đề của Uông Tử Hàm. “Sao em lại tò mò?”

“Chính là có chút hiếu kỳ, anh có thể nói cho em biết không?”

“Em không cần phải… biết.”

Không cần phải… biết – Uông Tử Hàm cắn chặt môi, là không cần phải… biết, vẫn là không cần biết, là không có tư cách biết hay là nói không thể biết. Tay phải của cô ấn xuống huyệt Thái Dương, cô cố gắng khống chế bản thân không được nghĩ đến lời nói của Du Du, sau đó kết hợp với việc Giang Thừa Châu không có liên quan đến chuyện kia, cô biết không có chút quan hệ nào, có lẽ cô đã suy nghĩ quá nhiều.

“Em biết rồi, anh đang lái xe phải không? Anh cẩn thận một chút, em đi ngủ trước đây.”

“Tốt.”

Cất điện thoại đi, Giang Thừa Châu nhắm mắt, nắm tay buông ra.



Một ngày này ở Mộc gia lại nảy sinh mâu thuẫn. Mộc Trung Thiên và Lí Hâm vốn định mua cho con trai và con dâu một căn nhà mới làm quà cưới, nhưng lúc trên bàn cơm đưa ra quyết định này lại bị Mộc Tuyên Nghị trực tiếp từ chối. Mộc Tuyên Nghị không có ý định mua nhà mới, cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ra ngoài ở riêng sau khi kết hôn. Mộc Trung Thiên và Lí Hâm vốn cũng không hy vọng con trai và con dâu ra ngoài ở riêng, nhưng họ cũng biết, ở thời đại này những người trẻ tuổi căn bản không muốn ở chung với người già, bởi vậy mới đưa ra đề nghị này.

Mộc Tuyên Dư nhìn anh trai của mình, lại nhìn chị dâu mình, vừa thấy biểu tình của Trình Hiểu Tang liền biết quyết định này của anh trai căn bản chưa từng thương lượng cùng chị dâu, vì thế đành phải thở dài trong lòng, cũng không biết chị dâu có suy nghĩ quá nhiều hay không.

Sau khi ăn xong, Mộc Tuyên Dư chủ động rủ Trình Hiểu Tang đi tản bộ. Trong vườn luôn trồng các loại hoa cỏ, có rất nhiều cây hoa đều do Mộc Tuyên Dư cùng Mộc Tuyên Nghị gieo trồng trước đây. Cô nói từng cây cho Trình Hiểu Tang nghe, nói cho chị dâu biết cây hoa nào là do anh trai tự mình gieo trồng.

“Trước kia em rất thích được sống trong một lâu đài như trong thế giới cổ tích, vì thế đòi nhất định phải trồng rất nhiều rất nhiều hoa, cho nên hiện tại cả ngôi nhà biến thành dạng này.” Cô cười cười. “Kết quả là hiện tại em lại muốn ra ngoài ở riêng, không thể hưởng thụ lâu đài cổ tích được nữa, nhưng mà không sao, sau này chị dâu có thể thay em hưởng thụ.”

Trình Hiểu Tang cười cười, vốn đang đi phía sau Mộc Tuyên Dư, lúc này liền bước nhanh đến bên cạnh cô. “Tiểu Dư, em không cần phải nói những lời này để chị được thoải mái hơn, chị cũng không tức giận, cũng sẽ không bởi vậy mà làm ầm ĩ không vui với anh trai em. Mặc dù anh ấy không thương lượng với chị mà đã đưa ra quyết định như vậy, nhưng chị có thể hiểu được anh ấy là một người rất hiếu thuận, muốn ở cùng ba mẹ nhiều hơn, cái này cũng không có gì là không đúng cả.”

“Chị dâu…”

Trình Hiểu Tang dắt tay Mộc Tuyên Dư. “Chẳng lẽ trong lòng em, chị là người rất dễ tức giận sao? Chị đương nhiên biết suy nghĩ của anh trai em, sau này em vẫn phải lập gia đình, nếu anh ấy cũng ra ngoài ở riêng, vậy ba mẹ sẽ rất cô độc, kỳ thật hiện tại người già cũng không yêu cầu nhiều lắm, chẳng qua chỉ hy vọng con cái ở bên cạnh mình mà thôi. Ba mẹ em là người rất tốt, ở cùng với họ, chị không có ý kiến gì cả.”

“Chị dâu, chị thật tốt.”

“Lúc này mới nhận ra anh trai của em rất tinh mắt sao?”

Mộc Tuyên Dư cười ha hả. “Đúng vậy, anh trai của em ấy, thật tinh mắt mới có thể chọn được một chị dâu tốt như vậy.”

Trình Hiểu Tang cũng cười.

Lúc này Mộc Tuyên Nghị đã đi đến, Mộc Tuyên Dư vốn không định làm bóng đèn nên đã đi trước.

Trình Hiểu Tang nhìn theo bóng dáng của Mộc Tuyên Dư, Tiểu Dư còn lo lắng cô nghĩ quá nhiều, ngược lại nghĩ đến chính bản thân mình, bất giác lắc đầu, nhìn người đàn ông bên cạnh sắp trở thành chồng mình, cười cười. “Tình cảm giữa hai anh em anh thật tốt.”

Mộc Tuyên Nghị nhìn bóng dáng của em gái mình, anh nhẹ nhàng cảm thán. “Hiểu Tang, Tiểu Dư cũng là em gái của em mà.”

Trình Hiểu Tang sửng sốt, lập tức gật gật đầu, cô quả thực đã đem Mộc Tuyên Dư trở thành em gái của chính mình.

“Anh đối với Tiểu Dư, hình như vượt qua thái độ của anh trai đối với em gái.”

Mộc Tuyên Nghị đem hai tay đặt ra sau lưng, bởi vì biết người phụ nữ bên cạnh mình cũng là người phụ nữ làm bạn với anh cả cuộc đời này, bởi vậy không cố kỵ che dấu. “Có lẽ là anh vẫn cảm thấy, hiện tại Tiểu Dư trở nên mẫn cảm lại không có cảm giác an toàn lớn như vậy đều là do anh mà ra.”

“Này… Tại sao anh lại nói như vậy?”

“Anh lớn hơn tiểu Dư vài tuổi, lúc đầu học cùng một trường, sau khi anh tốt nghiệp phải học ở trường khác, mà Tiểu Dư thì vẫn tiếp tục học ở đó. Nhưng hai anh em vẫn cùng nhau về nhà, sau khi tan học Tiểu Dư sẽ đứng đợi anh ở một chỗ cách trường không xa, anh sẽ tìm Tiểu Dư, sau đó cùng nó đi về nhà. Có một ngày anh bị bạn gái cuốn lấy, có lẽ là lần đầu tiên biết yêu, vậy mà lại để nó đợi đến khuya, không lập tức đi tìm Tiểu Dư…”

Trình Hiểu Tang nghe đến đó, tim nhảy dựng lên. “Tiểu Dư… Em ấy đã xảy ra chuyện gì?”

Mộc Tuyên Nghị gật gật đầu. “Trong trường học của Tiểu Dư có một nam sinh rất thích nó, ngày đó thừa dịp nó ở một mình, bắt nó được đến một nơi rất xa, không có ai biết đến…”

“Tiểu Dư…”

“Tiểu Dư đã được người khác cứu, nhưng chuyện này ầm ĩ rất lớn, Tiểu Dư buộc phải chuyển trường cấp tốc. Tuy rằng không có việc gì xảy ra, nhưng anh tự trách bản thân mình rất nhiều, lúc đó cũng chia tay bạn gái ngay lập tức. Khi đó, anh bắt đầu cảm nhận được Tiểu Dư trở nên có chút là lạ, ngày càng im lặng, nhiều lúc anh cũng không biết Tiểu Dư đang muốn gì nữa.”

Trình Hiểu Tang giữ chặt cánh tay anh, khe khẽ thở dài. “Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, anh cũng đừng tự trách nữa, ít nhất khẳng định Tiểu Dư sẽ không hy vọng anh như vậy.”

Mộc Tuyên Nghị nắm lấy tay Trình Hiểu Tang, nở một nụ cười với cô.