- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Yêu Hận Triền Miên
- Chương 36
Yêu Hận Triền Miên
Chương 36
Ngày đó người hai nhà Mộc gia và Trình gia chính thức gặp mặt tại khách sạn, Mộc Tuyên Dư không vội trở về vì cô đang ở một thành phố khác, cô giải thích với Mộc Tuyên Nghị qua điện thoại. Mộc Tuyên Nghị bắt trước giọng điệu của cô trêu cô, cô không có quan trọng như vậy, cô không ở hiện trường, cũng không ảnh hưởng đến hôn sự của anh và Trình Hiểu Tang. Mà sau đó, cô lại gọi cho Trình Hiểu Tang bày tỏ xin lỗi, cô hiểu rất rõ Trình Hiểu Tang là người con gái anh trai tự mình lựa chọn, đó chính là cô gái sẽ cùng với anh trai cả đời này, đối với cô gái này, cô chỉ có thể tôn kính.
Mộc Tuyên Dư là theo Giang Thừa Châu cùng đến thành phố Bắc Giang. Cô nghe nói quay quanh Hoài Giang có bốn thành phố lớn, đều nằm trong thời kì kinh tế phồn vinh cường thịnh, mà điều này cũng không tách khỏi tứ đại Giang gia, nghe nói trước kia do một nhà phân tách thành nhiều nhà. Liền khéo như vậy, nhiều năm sau, sau khi trải qua sự di chuyển cùng các cuộc tranh đấu gia tộc, tứ đại Giang gia này nghiễm nhiên đứng tại các chân Kim Tự Tháp. Ngoại giới nghe đồn bọn họ có hợp tác ở các phương diện khác, chỉ là những điều này đều không đủ để ngôn truyền cùng người ngoài.
Bởi vậy, Mộc Tuyên Dư cho rằng Giang Thừa Châu đưa cô tới gặp Giang gia ở thành phố Bắc Giang, hiện nay người đương quyền là Giang Tu Trạch. Kết quả Giang Thừa Châu lại đưa cô tới gặp người thừa kế Diệp gia Diệp Cẩm Đình. Diệp gia ở thành phố Bắc Giang cũng là nhân vật có máu mặt, trong quá trình thống trị của Giang gia, thế nhưng họ lại chiếm lấy được ‘một ly’ từ trong tay Giang gia. Hiện nay người ta nhắc tới Giang gia ở thành phố Bắc Giang, cũng sẽ nói nếu có thể so cao thấp cũng chỉ có Diệp gia. Nói cách khác, Diệp Cẩm Đình và Giang Tu Trạch xem như đối thủ cạnh tranh, Giang Thừa Châu tới gặp dĩ nhiên là Diệp Cẩm Đình.
Màn đêm buông xuống, hiển nhiên làm cho thành phố này bao phủ một tầng cảm giác thần bí, những chấm nhỏ đèn đường, vầng sáng mịt mù, cả thành phố dường như đang tiến hành một loại thức tỉnh khác. Giang Thừa Châu dường như rất hưng trí, anh mang cô đến đầu tiên là một quán bar. Trong quán Bar tiếng người ồn ào, nhìn ra được, tới quán Bar đều để thưởng thức, cho dù là cô gái ngồi tại quầy bar, đối mặt với đàn ông đến gần, lúc cự tuyệt cũng đùa giỡn là chính.
Giang Thừa Châu hôm nay mặc một thân thường phục, anh kéo Mộc Tuyên Dư trang điểm tùy ý lập tức tiến vào sân nhảy. Trong sàn nhảy nhiều người, Giang Thừa Châu nhìn chằm chằm cô, búng ngón tay kêu vang, liền bắt đầu cùng cô nhảy lên bên cạnh. Sau khi cơ thể anh bắt đầu tùy ý di chuyển, Mộc Tuyên Dư cứng ngắc ba giây, mới rốt cuộc bắt đầu động tác. Cô theo động tác của Giang Thừa Châu nhanh chóng phối hợp lại. Anh tiết tấu nhanh, mà thân thể cô mềm mại, phối hợp ăn ý, có không ít người ở bên cạnh họ huýt sáo, nhưng họ đều không dừng động tác lại.
Sợi tóc của cô bay loạn, đôi mắt có vẻ mê loạn mà đường hoàng, giống như tâm tình bị đè nén được giải phóng, động tác liền mạch lưu loát, trôi chảy không bị ngăn trở.
Giang Thừa Châu nhếch nhếch môi cười.
Lần đầu tiên anh phát hiện cô còn có thiên phú về phương diện này thì trong lòng mừng như điên. Ấn tượng lớn nhất cô để lại cho anh là cố chấp và cố chấp, nhưng đại đa số thời điểm là một cô gái im lặng trầm mặc, sau này bọn họ kết giao, sau khi suy nghĩ tường tận anh mới đưa ra quyết định. Sau khi đưa ra quyết định đó, tự nhiên muốn chém đứt ‘hoa đào’ khác, đây là sự nghiêm túc đối với một đoạn cảm tình. Chỉ là có lẽ cô đã quá quen bị người khác đánh giá là thục nữ có giáo dưỡng, bởi vậy anh thường hoài nghi, một nữ sinh như vậy thì có dũng khí kiểu gì để có thể thổ lộ với mình trước đám đông. Anh chỉ có thể hiểu được vì cô yêu anh, cô rất yêu, bởi vậy mà anh muốn yêu thương cô nhiều hơn một chút, vì thế cũng càng ngày càng tốt với cô hơn.
Chỉ là vòng luẩn quẩn của anh dường như không giống với vòng luẩn quẩn của cô, anh đưa cô tới nơi hơi chút huyên náo thì dù cô không biểu hiện không thoải mái, nhưng cũng không vui vẻ là bao.
Anh cũng không muốn miễn cưỡng cô, vì thế chính anh đi khiêu vũ, cô an vị ở một bên uống nước trắng.
Xung quanh anh nhanh chóng bị đám con gái vây quanh một vòng, còn có cô gái tới gần anh hỏi các phương thức liên lạc, từ số điện thoại cho đến số QQ đều bị hỏi một lần, đương nhiên anh đều cười nhạo một tiếng không đáp lại, sau đó một cô gái lấy kĩ thuật nhảy bá đạo cường hãn quét nhanh những ‘hoa đào’ kia bên người anh. Ánh mắt anh nhảy dựng, rất có hứng thú, vì thế định cùng cô gái này kết hợp nhảy một bản.
Anh không biết, Mộc Tuyên Dư đang uống nước sau khi nhìn thấy cô gái kia xuất hiện, không có phản ứng gì, hoa hồ điệp nhiều như vậy, quét thế nào cũng bay không hết, cô rất rõ đạo lý này. Chỉ là lúc nhìn thấy mặt mày anh thoáng nháy mắt nhướn lên, cô buông ly trong tay.
Cô đứng lên, từng bước một đi tới phía anh, cô tùy ý vuốt một lọn tóc của mình, ánh mắt khẽ híp một cái, có cảm giác biếng nhác đến mức quyến rũ tận cùng, khiến người bên cạnh tự động nhường ra một lối đi cho cô. Cô đi qua, đứng vững ở trước mặt Giang Thừa Châu. Mặt mày anh thoáng nhướn lên, dường như muốn hỏi cô muốn làm gì, cô lại chỉ nhẹ nhàng đặt tay phải lên vai anh, toàn thân cô trở nên mềm mại như một con rắn, chậm rãi vặn vẹo, động tác lập tức tăng lớn, xoay người chỉ để lại cho anh một bên mặt trái, tay cũng đệm giữa cánh tay anh, chỉ một cái nháy mắt, liền quay lại trước mặt anh. Cô gái bên cạnh giống như gặp phải tình địch, càng nhảy càng hăng, mà Mộc Tuyên Dư cũng không nóng nảy, cũng an tĩnh nhảy. Giang Thừa Châu như phát hiện ra đại lục mới phối hợp với cô, trên mặt tất cả đều là kinh hỉ. Cô gái kia không phục muốn hấp dẫn lại sự chú ý của Giang Thừa Châu, nhưng dường như sau khi cô nữ sinh này tới Giang Thừa Châu chưa từng liếc nhìn cô ta một cái, vì thế đành phải nhận thua.
Sau khi cô gái thể hiện thái độ nhận thua, Mộc Tuyên Dư cũng thu lại bước nhảy, cô nâng tay tùy ý gỡ một lọn tóc của mình, động tác tự nhiên trơn tru, mà lại là từ người đẹp làm ra, tự dưng có thêm vài phần phong tình. Cô nhìn cô gái kia, chỉ vào Giang Thừa Châu, nhàn nhạt mở miệng, “This’ my boy.”
Giang Thừa Châu cực kì yêu cô như vậy, giống như đột nhiên trong lúc đó còn có tư thế nữ vương, ngữ khí và bộ dáng đương nhiên đó, dường như đạt được hình tượng nữ thần kia trong lòng anh. Anh cũng có nữ thần, trong ảo tưởng của chính mình nửa kia không phải thiếu nữ thuần khiết áo trắng nhẹ nhàng thướt tha, cũng không phải cô gái phong tình trưởng thành, mà là người dám sóng vai cùng anh, là cô gái có thể lôi kéo anh đi hướng tây lúc anh muốn đi về phía đông, cô hẳn phải tựa như nữ vương, mà không phải như công chúa. Dĩ nhiên, phần sau phát triển hiển nhiên vượt quá dự đoán, anh cũng chỉ có chút tiếc nuối như vậy mà thôi, huống chi trước đây những cô gái ra vẻ tư thái nữ vương kia trên thực tế ngầm sau lưng hành vi đều như nha hoàn làm cho anh thật hết hứng thú, cũng không muốn lãng phí cả đời mình tìm một nữ thần phù hợp trong lòng trên người con gái.
Nếu trước kia có người hỏi anh, anh thích mẫu con gái nào, anh yêu nhất là kiểu nào, anh nói không nên lời, cho dù nói ra, cũng chỉ là mơ hồ, mà nếu hiện tại có người hỏi, anh sẽ biết, chính là giờ khắc này dáng vẻ Mộc Tuyên Dư biểu hiện ra ngoài, anh có thể rõ ràng nghe được tiếng tim đập của mình, dường như thật sự sẽ nhảy ra từ trong ngực. Anh vốn cho là tâm tình rung động trong nháy mắt kia đều là khoa trương mà thôi, khi anh chân thật trải qua trường hợp nhiệt huyết sôi trào này, mới biết được một chút cũng không khoa trương. Anh chính là động lòng, động lòng với chính cô bạn gái mình kết giao. Loại cảm giác động tâm kịch liệt này dường như cùng với sự thương tiếc cô trong quá khứ hình thành trên một sự cân bằng cùng trọng lượng, anh cảm thấy chính mình may mắn cỡ nào, hai loại cảm tình như vậy, anh đều giao cho cùng một người, mà không cần khó xử bản thân mình.
Tại một đêm trước khi đồng ý kết giao cùng cô, anh đưa ra suy nghĩ xấu nhất, đó chính là không gặp cô nữa, coi như về sau anh không quen biết cô, nhưng nhắm mắt lại, xuất hiện đều là dáng vẻ muốn khóc mà không khóc của cô, mà anh luôn vững vàng đến cuối cùng khi muốn thoát khỏi quan hệ với cô thì phát hiện chính mình thậm chí có chút đau lòng. Anh biết anh không muốn, bởi vì sự thương tiếc và không muốn đó, anh quyết định cùng cô nữ sinh này đi đến cuối cùng.
Mà bây giờ, anh lại động lòng với cô gái khiến anh thương tiếc lại không muốn này.
Anh gần như là ôm lấy cô trước tiên, cô là của anh, là của Giang Thừa Châu anh.
Anh dường như là ôm lấy cô ra khỏi quán Bar, mà anh ngày đó đều lặp lại một câu giống nhau, “Em nghe thấy được không?”
Nghe thấy tim anh vì em mà đập gia tốc không?
Nghe thấy hàm nghĩa biểu hiện của tim đập như thế này không?
Nghe được lời anh muốn nói nhất không?
Từ đó về sau, đối với người yêu này cảm tình vốn không tệ, dường như có sự khác biệt tinh tế. Trước kia thường là Mộc Tuyên Dư đến tiết học của Giang Thừa Châu dự thính, hiện tại lại trở thành Giang Thừa Châu đến dự thính ở lớp học Mộc Tuyên Dư, còn có chút thói quen nhỏ dường như cũng có rất nhiều rất nhiều bất đồng, vì thế mọi người thấy chính là Giang Thừa Châu dường như rất chủ động chung một chỗ cùng Mộc Tuyên Dư. Trong trường học có người đồn, cũng không biết Mộc Tuyên Dư này có phải biết yêu thuật gì hay không, bằng không sao lại khiến nhiều nam sinh mê muội vì cô như vậy, ngay cả Giang Thừa Châu cũng bị cô hấp dẫn…
Chỉ là khiến Giang Thừa Châu cảm thấy tiếc nuối chính là, sau đó anh cũng không thấy được biểu hiện như vậy của Mộc Tuyên Dư nữa, nhưng không có vấn đề gì, anh có thể tiếp tục nghiên cứu, tại phương diện khác kí©h thí©ɧ không được, anh liền cố ý tìm tòi nghiên cứu lúc ở trên giường một phen. Sau này anh còn thật sự phát hiện, nếu anh không dứt đứng lên, dáng vẻ tức giận đó của cô thật đúng là bộ dạng anh thích nhất…
Vì thế Mộc Tuyên Dư của thời kì đó triệt để tin lời đàn ông chỉ để lừa phụ nữ lên giường mà thôi, mà Giang Thừa Châu lại nghĩ là, có thể về sau sẽ nghiên cứu nhiều hơn một phen, dù sao tương lai còn rất dài.
Bảy năm sau Giang Thừa Châu và Mộc Tuyên Dư vẫn như cũ là tuấn nam mỹ nữ, dung nhan của họ cũng không thay đổi bao nhiêu, thêm hôm nay trang điểm tương đối trẻ trung nữa; khiến người ta cho rằng họ là sinh viên đại học vùng phụ cận. Một điệu nhảy sống động kết thúc, khóe miệng Giang Thừa Châu hơi cong lên, nhìn cô lại làm ra động tác của bảy năm trước đó, tùy ý vén sợi tóc lên, đơn giản lại tùy ý.
Anh hỏi chính mình, nếu bảy năm trước, có người nói cho anh biết, kết quả giữa bọn họ sẽ là như vậy, anh sẽ làm thế nào? Anh nghĩ anh của khi đó, nhất định sẽ đánh cái người nói câu đó đến cha mẹ ruột cũng không nhận ra đó là con cái nhà mình, sau đó còn phải phỉ nhổ đối phương lại nguyền rủa anh như vậy. Anh của một khắc đó, tuyệt đối chính là tà ma của cô gái này. Chỉ có trải qua khoảnh khắc kia, anh mới thật sự hiểu ở xã hội vật chất hôm nay, sao còn có người vì cảm tình mà có thể buông bỏ tất cả, tuy rằng lý giải cũng không hề đánh đồng với nhận thức.
Giang Thừa Châu ôm lấy cô đi ra, cô nhận thấy dường như thần sắc anh tương đối thả lỏng, “Anh rất vui vẻ?”
“Ừ,” Anh thẳng thắn nói, “Đột nhiên anh nghĩ tới cảnh tượng lần đầu tiên chùng ta nhảy cùng nhau tại quán Bar.”
Nụ cười trên mặt Mộc Tuyên Dư liền cứng đờ, mà anh dường như không nhận thấy cô không ổn, còn nhẹ nhàng cười một chút, “Có phải anh chưa từng nói cho em, chính là một điệu nhảy của bảy năm trước đó, khiến anh quyết định đời này không phải em thì không được?”
Cô ngẩng đầu kinh ngạc nhìn anh, chưa bao giờ nghĩ tới anh sẽ nói ra lời như vậy, anh trong tâm trạng tốt xoa mũi cô, “Đúng vậy, em không có nghe lầm.”
Khi đi thẳng lên lầu hai cơ thể của cô vẫn như cây gỗ. Bảy năm trước sao, cô cố gắng hồi tưởng cảnh tượng đó. Cô không thích cái nơi tốt xấu lẫn lộn này, loại cảm giác đó giống như là, có thể từ mắt thường tưởng tượng ra không khí bên trong có bao nhiêu tối tăm rối loạn. Cô không thể khiến đầu óc mình ngừng ảo tưởng về điều này, vì thế đành phải tự mình tránh khỏi, nhưng anh thích, anh là người thỉnh thoảng thích kí©h thí©ɧ thêm thách thức, cô cũng đành ngoan ngoãn theo anh. Khi cô nhìn thấy cô gái khác vây quanh người anh cũng không có phản ứng lớn gì, cô lo lắng luôn là anh có hứng thú với cô gái nào khác hay không, vì thế một khi cảm giác manh mối bất thường, tự nhiên cô sẽ muốn lên phía trước ngăn cản.
Tầng hai và tầng một, nếu lầu một là nơi ngọn đèn sáng lạn ồn ào náo động, thì lầu hai chính là nơi vắng lặng tĩnh mịch, lại cách biệt với lầu một, cách biệt một trời, có loại cảm giác đối lập tương phản kịch liệt, nhưng lại khiến người ta cảm thấy hứng thú.
Bọn họ mới vừa tiến vào một gian phòng ngăn cách với tầng một, liền có tiếng vỗ tay truyền tới. Cô theo tiếng động nhìn qua, chỉ thấy một một người đàn ông ngồi bên chiếc bàn tròn màu trắng tuyền. Người đàn ông mặc quần áo tùy ý, nhưng có lẽ là do nhiều năm đắm chìm trên thương trường nên giữa mi mày có cảm giác ngạo nghễ nói không nên lời, đây là một thương nhân thành công, anh ta rất tự tin.
“Thật sự là một đôi.” Người đàn ông dừng vỗ tay sau đó nhẹ nhàng mở miệng.
Giang Thừa Châu nhìn về phía Mộc Tuyên Dư, giới thiệu cho cô, “Vị này chính là người nối nghiệp tập đoàn Diệp thị, ở thành phố Bắc Giang không ai không biết, Diệp tổng.”
Ngay sau đó Giang Thừa Châu lại giới thiệu Mộc Tuyên Dư cho Diệp Cẩm Đình, đương nhiên phần đầu không có xưng hô gì, thậm chí ngay cả tên cũng không đủ toàn bộ.
“Mộc tiểu thư kỹ năng khiêu vũ không tồi.” Diệp Cẩm Đình không keo kiệt chút nào khen một câu.
Giang Thừa Châu kéo Mộc Tuyên Dư ngồi xuống, nghe được lời Diệp Cẩm Đình thì nâng nâng cằm, như cười như không “A” một tiếng.
Diệp Cẩm Đình cười, “Hẳn là kỹ năng khiêu vũ của hai vị đều không giống người thường, ăn ý mười phần, là ông trời tác hợp cho.” Diệp Cẩm Đình nói xong, nhìn về phía Giang Thừa Châu, giống như đang hỏi —— như vậy được rồi chứ?
Mộc Tuyên Dư nghe vậy thì bật cười.
Hai người đàn ông này lại trêu chọc vài câu, lúc này mới bắt đầu nói tới chính sự. Mộc Tuyên Dư cảm thấy không quá hứng thú đối với lời họ nói, tin tức duy nhất biết đến lại là họ từng là bạn học, là chuyện lúc ở nước ngoài, quan hệ hẳn là cũng không tệ lắm. Cô vẫn luôn thất thần, cho đến khi Giang Thừa Châu như nhắc tới “Thịnh Đạt”, cô mới hồi phục tinh thần lại nhìn về phía họ, nhưng bọn họ vẫn như cũ thảo luận những danh từ chuyên nghiệp kia, mà cô cũng không nghe đến hai chữ “Thịnh Đạt” nữa. Cô biết không có khả năng cô nghe lầm, mà anh cố ý đưa cô theo tới nơi này, thật sự có ý muốn nhân tiện cung cấp chút lợi ích cho “Thịnh Đạt”?
Cô lại nghĩ đến chuyện anh cố ý không nói đầy đủ tên cô, như vậy khiến Diệp Cẩm Đình đoán cô là ai, nghĩ đến họ của cô, dĩ nhiên là sẽ bừng tỉnh đại ngộ.
Vốn nói chuyện xong sẽ cùng đi ăn cơm, nhưng vì Diệp Cẩm Đình còn có việc khác, vì thế từ bỏ, nên lại chỉ còn hai người Giang Thừa Châu và Mộc Tuyên Dư.
Bọn họ cùng đi ra khỏi quán Bar, cô thở dài một hơi, lầu một và lầu hai ở đây, quả thực như một loại xuyên không, nhưng có lẽ cái người khác muốn chính là hiệu quả như vậy.
Cô chủ động kéo tay anh, “Cám ơn.”
“Hử?” Anh dường như khó hiểu ý này, chỉ cúi đầu nhìn cô nắm tay anh, “Em rất ít khi chủ động như vậy…”
Cô hơi sửng sờ, lập tức cúi đầu, “Đó là vì thân phận của chúng ta ở thành phố Giang Tây…” Cô nói không được nữa.
Anh hơi cứng đờ, sau đó trở tay cầm tay cô càng chặt hơn, “Tin tưởng anh, một ngày nào đó, anh sẽ khiến em trở thành người vợ quang minh chính đại của anh…”
Cô nhìn anh gật gật đầu.
Cô không nhìn thấy, trên một trang web nào đó từng có một cô gái trải qua chút kinh nghiệm đưa ra kết luận, một khi lời đàn ông hứa hẹn có bốn chữ “Một ngày nào đó”, thì đó có nghĩa là cái hứa hẹn này hơn phân nửa sẽ không thực hiện.
Một đôi tình nhân nắm tay đi dưới đèn đường, tay hơi hơi vung lên, từ từ chậm rãi, dường như bất kể thời gian có thể trôi đi hay không, cũng bất kể tương lai sẽ thế nào, bọn họ đều sẽ đi tiếp như vậy.
Trước lúc ngủ, Giang Thừa Châu nhận được một cuộc điện thoại, anh liếc mắt nhìn Mộc Tuyên Dư đang ngủ ở một bên, cầm di động ra khỏi phòng. Giờ phút này mọi âm thanh yên tĩnh, từ trên ban công giương mắt nhìn lên, chỉ thấy đèn đường lác đác, tụ thành nhiều vầng sáng, dường như hình thành vô số chấm nhỏ trong thiên địa.
Gió đêm ập đến, thổi một góc áo ngủ của anh lên.
Giọng Diệp Cẩm Đình tràn đầy nghiền ngẫm, dường như có thể tưởng tượng đến giờ phút này anh ta mang theo ý cười, “Là một người đẹp.”
“Ừ.”
Chỉ bằng một chữ, Diệp Cẩm Đình dường như liền biết cái gì đó, “Cậu có biết chuyện của tôi chứ?”
“Biết, cho nên tôi tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm giống cậu.”
Diệp Cẩm Đình cười cười, sau đó cúp điện thoại.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Yêu Hận Triền Miên
- Chương 36