Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Yêu Hận Triền Miên

Chương 31

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ăn xong dưa, Mộc Tuyên Dư thu dọn vệt nước dưa hấu lưu lại trên bàn trà, rồi vào phòng tắm tắm rửa. Giang Thừa Châu xem tin tức, tâm tư lại không hề ở trên TV mà nhìn về phía phòng tắm. Tiếng nước ào ào truyền đến, anh cầm lấy điều khiển từ xa, mở âm lượng TV to hơn một chút.

Khi đó, bọn họ đang trong thời kì tình yêu cuồng nhiệt, hầu như vừa có thời gian, anh liền đưa cô đi khách sạn. Quan hệ trai gái của bạn học xung quanh phần lớn đều đột phá đến mức quan hệ này, anh cũng không cảm thấy chỗ này có gì kỳ lạ, huống chi nếu đã làm, làm nhiều thêm vài lần, dường như cũng không có gì quan trọng. Anh đưa ra yêu cầu, cô đều không cự tuyệt, anh thuận tiện vì cô cũng thích. Mỗi lần tới khách sạn, chuyện đầu tiên cô làm luôn là vào phòng tắm tắm rửa, mà anh an vị trên sô pha xem TV, một bên xem TV, vừa nghĩ tới dáng vẻ cô khi tắm rửa, tưởng tượng như vậy càng lúc càng rõ rệt, cho đến khi toàn thân khô nóng khó nhịn, anh cũng không thấy thẹn thùng bởi vốn vì cái này mà đến.

Giang Thừa Châu nhắm chặt mắt, âm thanh trong TV lớn hơn nữa cũng không thể ngăn cản hồi ức trước đây của anh. Khi đó cảm giác chờ đợi như thế nào đây, tựa như chờ mong một vật phẩm, thời gian chờ đợi càng lâu, dường như kiện vật phẩm này có thể càng đẹp hơn.

Anh tắt TV, sau khi Mộc Tuyên Dư đi ra, cũng cầm áo ngủ lên đi tắm rửa.

Mộc Tuyên Dư không phát hiện ra sự khác thường của anh, chỉ cầm một chiếc khăn mặt lau khô tóc.

Cô mặc váy ngủ rộng rãi, lộ ra xương quai xanh đẹp đẽ, trên xương quai xanh có vài giọt nước trong suốt trượt xuống, làm cho cô toát ra vẻ quyến rũ đến cực điểm. Lúc cô sắp lâu khô tóc xong, điện thoại vang lên, cô nhìn thoáng qua di động, có chút bất ngờ, dĩ nhiên là chị Trình gọi điện thoại tới, vì thế cầm di động đi đến ban công.

“Chị Trình.” Cô nhẹ giọng gọi, cô vẫn luôn tin tưởng ánh mắt của anh trai cô, bởi vậy đối với Trình Hiểu Tang ngay từ đầu cô đã có hảo cảm, ở trong lòng cũng coi Trình Hiểu Tang thành chị dâu, bởi vì cô biết anh trai cô đối với chuyện tình cảm tuyệt đối sẽ không chỉ chơi đùa, một khi qua lại với ai, thì đó là cực kì nghiêm túc.

“Tiểu Dư, em…” Trình Hiểu Tang dường như có chút kích động, cũng không biết nên lên tiếng thế nào, “Anh trai em cầu hôn chị.”

Mộc Tuyên Dư mở to hai mắt, “Thật sao?”

Cô cao hứng đến mức như nhảy dựng lên, anh trai cô cầu hôn Trình Hiểu Tang, đây quả thực là chuyện không thể vui vẻ hơn.

Trình Hiểu Tang có chút ngượng ngùng “Ừ” một tiếng, tuy rằng cô và Mộc Tuyên Nghị kết giao đã lâu, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề hôn nhân, hoặc là nói từng nghĩ tới, nhưng chân thật đối mặt tiến đến thì vẫn nhịn không được kích động nhiệt huyết sôi trào.

“Vậy hẳn là em nên đổi xưng hô, về sau không thể gọi chị là chị Trình nữa, phải gọi là chị dâu.” Mộc Tuyên Dư cười trộm.

Đáng ghét, nếu Mộc Tuyên Dư ở trước mặt Trình Hiểu Tang, có lẽ cô ấy sẽ đánh cô một cái. Trình Hiểu Tang hiện tại rất kích động, hơn nữa loại kích động này dường như không cách nào phát tiết, vì thế khẩn cấp tìm người chia sẻ, “Em còn không hỏi xem chị đồng ý hay không à? Nhỡ chị từ chối anh trai em, gọi điện đến bảo em trở về an ủi anh trai em thêm một chút thì sao?”

“Không thể.” Mộc Tuyên Dư vô cùng bình tĩnh, “Anh trai em ngọc thụ lâm phong, học phú ngũ xa, anh tuấn tiêu sái, anh khí bừng bừng đàn ông tốt như vậy, sao chị có thể từ chối, trừ khi ánh mắt chị không tốt, nhưng em biết, thị lực của chị dâu rất tốt.”

“Em nói nhảm.” Trình Hiểu Tang mặt đỏ vô cùng, “Chị không nói với em nữa.”

Mộc Tuyên Dư nhìn điện thoại bị cúp, vẫn như cũ vui vẻ không thôi, vì thế gọi một cuộc điện thoại cho Mộc Tuyên Nghị.

Nội dung trò chuyện trong điện thoại rất đơn giản, cô khóc kể địa vị của mình bây giờ càng ngày càng thấp, vốn trong lòng ba mẹ Mộc Tuyên Nghị chính là tấm gương vạn năm không đổi, nay cô không ở nhà, anh càng được ba mẹ cưng chiều, cô đã đủ khó chịu rồi, không nghĩ đến nay địa vị ở trong lòng anh trai cũng không lớn bằng trước, ngay cả chuyện cầu hôn cũng không nói cho cô.

Mộc Tuyên Nghị biết em gái mình lại đang làm nũng trá hình, nhất thời bật cười, “Đến lúc phải suy nghĩ,” Anh than thở, “Làm sao em biết?”

“Không nói cho anh, liền không nói cho anh.” Cô cố ý nói.

“Vậy khi anh và chị dâu kết hôn thì bó hoa cưới kia để cho chị họ Hiểu Tang đem đi đi. Em cũng biết, chị ấy tuổi hơi lớn, người nhà Trình gia đều lo lắng tình trạng hôn nhân của chị ấy.”

Không được như vậy!

“Hừ, chị dâu nói chị ấy rất không hài lòng với anh, chuyện cầu hôn anh phải bàn bạc kỹ hơn.”



“Phải không? Nếu như vậy, sao em sửa miệng thuận được như vậy?”

Phải như vậy hay không, từ xưng hô cũng có thể thấy được sơ hở.

Mộc Tuyên Dư lại làm càn với anh trai trong chốc lát, lúc này mới gác điện thoại.

Tâm tình của cô thật sự đặc biệt sung sướиɠ, có thể nhìn thấy cuộc sống hạnh phúc của anh, điều này làm cho cô có cảm giác hạnh phúc nói không nên lời. Có lẽ người bên cạnh cô càng ngày càng ít, vì thế đến cuối cùng sẽ càng ngày càng quý trọng.

Tâm tình cô rất tốt, lại nhìn ánh trăng một lát, lúc này mới xoay người, liền nhìn thấy Giang Thừa Châu đứng ở cửa ban công. Giờ phút này anh nghiêng người dựa trên tường, hai tay ôm ngực, mặc áo ngủ ngắn, tóc dường như còn nhỏ nước, ánh trăng trút xuống người anh, phía sau là chiếc rèm voan mỏng nhẹ nhàng lay động, anh giống như vương tử từ trong tòa thành trốn chạy mà đến.

Cô nhìn anh một lúc lâu, cũng không lên tiếng, dường như có chút sợ phải phá vỡ mỹ cảm như vậy.

Cuối cùng vẫn là Giang Thừa Châu lên tiếng trước, “Trò chuyện hăng say như vậy, cũng hoàn toàn không để ý đến anh.”

“Em không biết anh đứng ở đó.” Cô tỏ vẻ thật vô tội.

“Phải biết rằng, còn có thể gọi là phớt lờ?” Anh nâng nâng đuôi lông mày, vẫn bất mãn, “Chuyện gì vui vẻ vậy?”

Vui vẻ đến mức, hoàn toàn không đếm xỉa đến anh.

Nói đến việc này, tâm tình cô vẫn như trước rất tốt, “Anh em cầu hôn chị Hiểu Tang, căn cứ vào quan sát của em, hẳn là chị Hiểu Tang đã đồng ý, không lâu nữa họ sẽ kết hôn.”

Giang Thừa Châu nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt bất định, cuối cùng chỉ để lại một câu không mặn không nhạt “Đừng quá hưng phấn, ngủ sớm một chút.”

Mộc Tuyên Dư bị vây trong hưng phấn, dường như không nhận thấy được anh có gì không đúng.

Lúc nằm trên giường ngủ, tay Giang Thừa Châu sờ soạng cơ thể cô một lần, vào lúc Mộc Tuyên Dư cho là đêm nay mối quan hệ giữa họ sẽ được phá vỡ, anh lại không chạm vào cô, vì thế cô thản nhiên đi vào giấc ngủ.

Giang Thừa Châu lại không thể ngủ, anh nghĩ đến dáng vẻ khi nhận điện thoại kia, đôi mắt lướt qua một tia khó chịu. Ở trong mắt cô, người thân, bạn bè đều quan trọng như thế, quan trọng đến mức có thể…

Tay của anh xiết chặt, một lúc lâu mới thoát khỏi cảm giác buồn bã. Lúc này, di động vang lên, anh nhìn thoáng qua, sau đó cầm lấy di động, ra khỏi phòng, đi ra ban công rộng rãi bên ngoài tiếp điện thoại.

Lúc anh đứng dậy thì Mộc Tuyên Dư nằm ở trên giường bỗng nhiên mở to mắt, chốc lát sau, lại nhắm mắt lại, dường như trước giờ cô chưa từng tỉnh lại, mà Giang Thừa Châu cũng chưa từng rời khỏi lúc nửa đêm.

Giang Thừa Châu đứng trên ban công, khóe miệng mang theo chút ý cười, người đối diện trong điện thoại là Uông Tử Hàm. Hôm nay không biết vì sao, cô thế nào cũng không ngủ được, có chút mất ngủ, vốn với tính cách của cô, sẽ không gọi điện quấy rầy giấc ngủ người khác trễ như vậy, việc không đạo đức đó, nhưng hôm nay cô do dự rất lâu, vẫn là gọi cú điện thoại này, khiến cô cảm thấy hài lòng là Giang Thừa Châu dường như không có bất cứ bất mãn nào.

“Hiện tại đang đứng ở đâu?” Giang Thừa Châu hỏi vị hôn thê của mình, anh biết, nếu không phải tình huống đặc biệt, cô sẽ không gọi điện tới muộn như vậy, cho nên anh giúp cô, cũng nên làm.

“Đứng trên ban công, ừm, sau đó ngắm trăng.” Uông Tử Hàm một tay dựa trên lan can, âm thanh có chút hoạt bát.

“Chúng ta đây thật ăn ý.” Anh ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng tỏ một vòng kia, khuôn mặt mang theo nụ cười.

Uông Tử Hàm có vài phần kinh hỉ, “Thật sao? Vậy em đến kiểm tra anh, xem xem chúng ta có phải thật rất ăn ý như vậy hay không.”

“Kiểm tra thế nào?”



“Em vừa nói một câu với trăng, bảo nó chuyển lời em muốn nói với anh, anh nghe thấy được không?”

Giang Thừa Châu nhẹ nhàng nhắm mắt lại, dường như thật sự nghiêm túc lắng nghe ánh trăng truyền lời, “Em nhớ anh.”

Uông Tử Hàm đột nhiên liền đỏ mặt, không chỉ là cô nhớ anh, cô còn hi vọng có thể lập tức liền thấy anh. Giống như thiếu nữ trong thời kỳ nhìn thấy tiết mục tình yêu rầm rầm rộ rộ, chỉ bằng một câu của cô, anh liền có thể vượt qua thiên sơn vạn thủy đến tìm cô, xuất hiện bên cạnh cô, khi cô dựa vào, thỏa mãn không muốn xa rời. Chỉ là ngay cả chính cô đều rất rõ, đây chẳng qua là xúc động thuộc về thời niên thiếu, hiện tại họ không làm ra được chuyện như vậy.

Vừa nghĩ như thế, cô thấy tiếc nuối biết bao nhiêu, trong thời kì thiếu niên bốc đồng nhất năng lượng vô hạn nhất, cô không thể gặp anh, không thể hưởng thụ những oanh oanh liệt liệt đó. Tình yêu, nếu có thể như một trận hỏa hoạn, bản thân hoàn toàn bị thiêu đốt, cũng là một loại hạnh phúc.

“Ánh trăng nói dối, em mới không phải nói với nó cái này.”

“Anh vừa hỏi ánh trăng, nó nói phụ nữ chính là thích khẩu thị tâm phi, làm anh thông suốt.”

Mặt Uông Tử Hàm đỏ hơn.

Hai người dựa vào sự dẫn dắt qua di động, dường như cũng mập mờ vô hạn. Giang Thừa Châu cười cười, anh và cô ở bên nhau luôn thoải mái như vậy, mỗi một tế bào đều tràn đầy cảm giác thản nhiên, nói chuyện không cần thiết phải suy xét, chỉ cần tùy ý là được rồi.

“Mặt trăng nhất định là đàn ông.”

“Ồ, ngay cả cái này em cũng biết?”

“Giọng điệu này của anh coi là gì đây?”

“Chính là đang khen em thông minh, cả thế giới chỉ có em phát hiện ra giới tính của trăng.”

Uông Tử Hàm lại một lần nữa đỏ mặt.

Bọn họ cứ như vậy anh một lời em một tiếng trò chuyện, bất kể chuyện gì cũng có thể trò chuyện hăng say, hơn nữa đặc biệt khoái trá, cuối cùng khi phải gác điện thoại Uông Tử Hàm đỏ mặt mở miệng, “Giang Thừa Châu, về sau chúng ta sinh con gái, được không?”

“Được.”

Tựa như hứa hẹn, cô gái này sẽ trở thành vợ của anh, cô sẽ sinh một cô con gái cho anh.

Con gái, đứa trẻ.

Giang Thừa Châu gác điện thoại, ánh mắt đột nhiên thay đổi, di động hơi nóng lên bị anh gắt gao nắm chặt trong tay. Gió nhẹ lướt qua, giống như nháy mắt liền mang đi cảm giác sung sướиɠ và thoải mái vừa rồi của anh, anh ngẩng đầu nhìn về phía trăng rằm. Không hiểu sao lại nghĩ tới tấm ảnh siêu âm kia, nghĩ tới một năm đó, cô nói với mình—— tuy rằng bác sĩ nói không nhìn ra giới tính, nhưng em có thể cảm giác, đó là một bé gái.

Là bé gái, đó là một bé gái, con gái của anh và cô.

Giống như một trận cuồng phong cuốn tới, khiến tất cả xung quanh trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, mà tim anh, cũng bắt đầu lạnh lẽo dị thường. Đúng vậy, chỉ cần vừa nghĩ đến người phụ nữ kia, anh liền sẽ như vậy, con người hẳn là tránh hung tìm cát, Uông Tử Hàm là ‘cát’, Mộc Tuyên Dư là ‘hung’, không chỉ có tâm đang đưa ra lựa chọn, ngay cả hoàn cảnh cũng như thế.

Một đề tài tốt đẹp, cũng có thể bị người phụ nữ kia làm hỏng.

Một chấm không lớn trên tấm siêu âm kia, tựa như một hạt giống, ở trong lòng anh, vào nhiều năm sau như vậy, biến thành trời xanh đại thụ. Anh biết, đứa con đầu của anh, là con gái.
« Chương TrướcChương Tiếp »