Sinh nhật của mẹ Uông Tử Hàm, Uông gia không định tổ chức lớn, người trong nhà chỉ cùng nhau ăn một bữa cơm. Là con rể tương lai của Uông gia, Giang Thừa Châu hiển nhiên tham dự cái gọi là tiệc gia đình này. Giang Thừa Châu rất rõ ràng, anh xuất hiện trên bàn cơm, một là biểu thị với mọi người tình cảm của anh và Uông Tử Hàm không thay đổi, để mọi người đều yên tâm, thứ hai là người Uông gia đang gợi ý cho anh, quan hệ của anh và Uông Tử Hàm có thể tiến thêm một bước. Anh hai mươi sáu tuổi, Uông Tử Hàm nhỏ hơn anh một tuổi, người của Uông gia đã bắt đầu âm thầm sốt ruột.
Trên bàn cơm chào hỏi qua lại, anh đều chậm rãi mà nói, đối với vấn đề anh không muốn trả lời, Uông Tử Hàm sẽ chủ động giúp anh tháo gỡ.
Sau khi ăn xong, Uông Tử Hàm dẫn anh đi dạo trong biệt thự. Tách khỏi đám người ồn ào, bọn họ cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, không cần phải gò bó hay dè dặt cẩn trọng như khi đối mặt với trưởng bối.
Cảnh trí trong biệt thự không nhiều lắm, trái lại con đường nhỏ từ biệt thự thông ra bên ngoài yên tĩnh thản nhiên, hai bên đều là cây cối xanh tươi hi vọng, nhiều vô số, hội tụ thành một hàng cây dài màu xanh biếc. Uông Tử Hàm cùng Giang Thừa Châu yên lặng đi tới, có thể nghe được tiếng bước chân của nhau.
“Là mẹ em bảo em đưa anh ra ngoài một chút,” Cô vốn đang đi song song với anh, giờ phút này xoay người nở nụ cười xinh đẹp nhìn về phía anh, “Mẹ em rất thích anh.”
Nhìn ra anh cũng không thích trở thành đối tượng để mọi người lấy lòng hay đánh giá, vì thế mẹ bảo cô dẫn anh ra khỏi nơi rắc rối đó.
“Đó là anh nợ nhân tình của em.” Anh biểu lộ dáng vẻ có chút chán nản, “Chắc hẳn là em đã nói tốt về anh với cô chú không ít.”
Cô đến gần anh, mang vài phần làm nũng lấy tay vỗ vỗ anh.
Đích xác là cô khen anh không ít, nhất là hôm nay anh tới đây ăn cơm, cha mẹ đều nhìn ra tâm trạng anh không tốt lắm, dường như có chút mệt mỏi. Cô nói cho họ biết thời gian này anh luôn bề bộn nhiều việc, còn bị cô lôi kéo đi mua quà biếu cho họ, ba Uông mẹ Uông nghe con gái nói vậy, lập tức vô cùng vừa lòng với cậu con rể tương lai này, bảo con gái phải hiểu và thông cảm cho anh, về sau không được quấy rầy anh khi anh mệt mỏi.
Anh cười cười, đưa tay dắt tay cô, đặt trong lòng bàn tay của mình.
Uông Tử Hàm không giãy dụa, mà thậm chí rất hài lòng tiếp nhận. Bọn họ quen biết hai năm rưỡi, kết giao nửa năm, cho tới bây giờ cô cũng không cách nào hiểu biết người đàn ông bên cạnh này, nhưng cảm giác đó cũng không khiến cô mê man hay khó chịu, ngược lại vui sướиɠ, quá hiểu biết một người sẽ mất đi cảm giác mới mẻ, cô thích anh cho cô cảm giác, có kinh ngạc vui mừng, cuộc sống sẽ không phải là một tầng ổn định.
Bọn họ quen nhau ở A quốc, cùng tham gia tổ chức quốc tế MSF*, đi tới các quốc gia ở thời đại hòa bình mà vẫn còn chiến tranh, mỗi ngày đều có những người dân vô tội bị thương hoặc bỏ mạng vì chiến tranh, bọn họ phần lớn quần áo rách rưới, bị thương mà ngay cả vải bố cũng không tìm được để băng bó sạch sẽ miệng vết thương, chiến tranh loạn lạc nghèo khổ khiến cho giới hạn thỏa mãn cuộc sống của họ chỉ đơn giản là được sống. Chính là ở đây, cô mới quen biết cậu thiếu niên bên cạnh này, giữa một đoàn bác sĩ, chỉ có hai người họ là người Trung Quốc, thật tự nhiên, cô muốn gần anh một chút. Nhưng mà anh cũng không phải là người dễ tiếp cận, bình thường giữa sự yên tĩnh mang theo vài phần thâm trầm, mà trong giải phẫu anh lại là một bác sĩ nghiêm túc có sức quyến rũ đến mức người ta không thể dời mắt, anh là một quả cầu tia chớp, làm cho người ta không thể di chuyển tầm mắt.
Cô cho rằng anh là người đàn ông thâm trầm ổn trọng, sau này mới phát hiện, anh lại có rất nhiều mặt, cô chẳng những không cảm thấy xa lạ, ngược lại rất vui sướиɠ, cô thích người đàn ông có nhiều mặt, cô có thể dùng cả đời để nhận biết.
“Chắc chắn hôm qua anh ngủ không ngon, làm gì vậy?” Cô và anh ở bên nhau lâu như vậy, cũng có chút hiểu biết thói quen của anh, nếu hôm trước không ngủ ngon, thì tinh thần của anh sẽ không tốt.
Giang Thừa Châu chợt nắm chặt tay cô hơn, “Thời gian này bề bộn nhiều việc.” Anh suy nghĩ một chút lại nói thêm một câu, “Có lẽ thời gian anh có thể ở cùng em cũng không nhiều.”
“Không sao đâu, anh làm việc của anh là được rồi.”
“Rộng lượng vậy sao?”
“Chứ bây giờ biết làm sao được? Em phải duy trì hình tượng dịu dàng hiền thục ở trước mặt anh.”
Anh hé miệng cười, cười rất chân thành, cũng cười thật nhẹ nhàng, dùng tay kia xoa nắn khuôn mặt cô, rước lấy sự hờn rỗi của người đẹp.
Sự vui vẻ và thỏa mãn của cô, cho tới bây giờ đều chân thật như thế. Giang Thừa Châu nhìn cô, chỉ biết cô là cô gái chân chính đơn thuần tốt đẹp, là cô gái sẵn sàng trả giá rất nhiều vì anh, cô và Mộc Tuyên Dư quả thực là những người có tính cách tương phản, Mộc Tuyên Dư người kia dối trá điệu bộ ích kỷ lại đáng ghét, mà vợ của anh nên giống như Uông Tử Hàm, một cô gái chân chính dịu dàng tốt đẹp.
“Tử Hàm.”
“Dạ?”
“Bất kể khi nào, em cũng phải tin tưởng anh.” Anh dừng bước, mặt đối mặt với cô, hôn lên trán cô, “Em nhất định phải tin tưởng anh, trong lòng anh, em là vợ của anh, bất kể em thấy gì, nghe được điều gì, đều nhất định không được hoài nghi những lời này.”
Uông Tử Hàm khẽ nhíu mày, “Tất nhiên là em tin anh,” Cô nhìn anh liếʍ liếʍ môi, “Nhưng anh nói như vậy, em có chút bị dọa, chẳng lẽ anh muốn làm việc gì nguy hiểm sao?”
“Không phải.” Anh vỗ vỗ đầu cô, “Chính là em nhất định phải tin tưởng anh, chờ anh làm xong việc đó, chúng ta lập tức kết hôn.”
“Uh, em tin anh.”
Cô nhìn anh cười cười, không hỏi anh việc đó là gì, mặc dù cô có chút bất an, nhưng cô rất tin một câu, của cô thì sẽ là của cô, nếu không phải của cô thế nào cũng không giữ được, cô tin tương lai đều có định số.
Giang Thừa Châu ôm lấy cô, anh nhắm mắt lại, thật an tâm, thật thoải mái, loại cảm giác này anh chờ mong đã lâu.
Rất nhanh, anh sẽ vĩnh viễn có được cảm giác này.
******
Mộc Tuyên Dư tỉnh lại, thời gian đã là buổi chiều, cô ngủ một giấc, ngủ thật sự sâu, khi tỉnh lại trạng thái tinh thần không tồi, cô lại rất phiền chán sự tỉnh táo lúc này của mình, tỉnh táo nhất định phải đối mặt với chuyện phải đối mặt, mà cô chán ghét cái cảm giác đó. Cô cảm thấy bản thân hiện tại như con thú nhỏ bị bóp chặt cổ họng, buộc cô phải giãy dụa. Cô cho rằng Giang Thừa Châu là vì trả thù cô, bởi vậy cố ý trù tính nhằm vào “Thịnh Đạt”, Giang Thừa Châu có thể không kiêng nể gì cười nhạo cô là tự kỷ cỡ nào, tự cho là đúng cỡ nào, khiến cô không thể suy nghĩ mà duy trì trầm mặc như vậy, anh lại cố ý đưa ra tín hiệu, dường như thật đúng là như vậy, anh thực sự làm cái gì đó, chuyện “Thịnh Đạt” cũng có liên quan tới anh, chẳng qua anh vẫn chưa hao tốn khổ tâm, chỉ tùy tiện nhắc tới, khiến cho “Thịnh Đạt” lâm vào hiểm cảnh mà thôi.
Dường như nếu anh muốn nhìn thấy sự đau đớn khó chịu của cô, thì có thể nhìn thấy, chỉ cần anh vui, chỉ cần anh sẵn lòng.
Cô từ trên giường bước xuống, phát hiện trên người mình thế nhưng còn mơ hồ mùi rượu, một cơn phiền muộn tự nhiên nảy sinh, cô hầm hầm đi đến phòng tắm, thậm chí không lấy quần áo thay đi giặt, cứ như vậy cởi tất cả quần áo ra, đứng dưới vòi sen.
Nếu đời người cũng có thể như vậy thì thật tốt, tùy ý cởi bỏ, tùy ý quăng đi.
Đáng tiếc không được.
Cô ở trong phòng tắm rất lâu, mới chậm rì rì đi ra ngoài. Phòng của cô luôn luôn không khóa, vấn đề thói quen, hoàn toàn không cần lo lắng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cho dù là ai tiến vào, đều phải được sự đồng ý của cô.
Cô chậm rãi lau khô bọt nước trên cơ thể, mặc quần áo xong, lấy khăn khô nhẹ nhàng lau tóc.
Rốt cục sửa soạn bản thân xong xuôi, cô mới ra khỏi phòng.
Cô mở cửa, vài giây sau, một cánh cửa khác cũng mở ra, Mộc Tuyên Nghị đứng ở cửa phòng của anh, sau đó nhìn cô.
Anh không đến công ty, đây là đang chờ cô tỉnh dậy, sau đó cùng nói chuyện với cô?
Mặc dù bất ngờ, nhưng anh chờ lâu như vậy là chuyện thực, khiến cô không cách nào làm ra hành động khước từ, anh trai cô, thật biết làm thế nào để đối phó cô, đây là bị hiểu rõ làm hại.
Mộc Tuyên Dư đi tới chỗ anh, Mộc Tuyên Nghị lại hướng thư phòng đi đến.
Đi vào thư phòng, bọn họ mặt đối mặt ngồi xuống. Hồi còn nhỏ bọn họ từng giao hẹn, rất nhiều chuyện bất đồng giấu diếm nhau, khi ngồi xuống nói chuyện, nhất định phải thành thật với đối phương.
Trong khoảng thời gian này Mộc Tuyên Nghị thức sự lâm vào mệt mỏi cùng suy sụp trước nay chưa có, không chỉ là chuyện công ty, còn có chuyện tình cảm của anh, anh thực sự cảm thấy rất mệt, thậm chí còn muốn buông bỏ, nhưng không thể.
“Tiểu Dư, thời gian này em không thích hợp.” Ngay từ đầu, anh còn có thể lý giải thành bởi vì chia tay với Chu Chấn Hưng, cô không còn qua lại, lại bởi vì chuyện công ty, bởi vậy không thích hợp, nhưng hiện tại nghĩ đến, hẳn là không phải.
Cô buông mắt, đôi mắt tràn đầy linh khí gần đây trở nên không có thần như vậy, cô có một đôi mắt cực kì quyến rũ, năng lực lại tràn ngập mê hoặc, giống như muốn hấp dẫn người khác, nhưng hiện tại ánh mắt này vô thần như thế, giống như buồn chán mệt mỏi, “Em không có chuyện gì.”
“Mộc Tuyên Dư.”
Anh gọi tên cô đầy đủ như vậy, là biểu thị anh đang tức giận.
“Em thực sự không có chuyện gì,” Cô cúi xuống, mím môi trầm mặc vài giây, “Vì sao phải giấu em, để em cuối cùng mới biết, chuyện công ty có liên quan tới Chu gia Hạ gia?”
Hiện tại cô cảm thấy bản thân dại dột không có thuốc chữa, cô thế nhưng còn chủ động đi tìm Chu Chấn Hưng, hi vọng anh ta có thể giúp “Thịnh Đạt” xử lý khủng hoảng lần này. Chu Chấn Hưng nói cô tìm đến anh ta mà không nói cho anh cô biết, thì ra là ý đó.
Có ai lại ngu dốt như cô.
Khi Thẩm Tác Lâm truyền lời, Mộc Tuyên Nghị chỉ biết cô em gái này của anh đã biết sự thật, “Không phải em đã biết rồi sao?”
“Nhưng vì sao phải giấu em?” Cô cắn cắn môi, “Em không yếu đuối như thế, sự thật này cũng không thể đả kích đến em.”
Mộc Tuyên Nghị nhắm chặt mắt, anh và ba mẹ cũng không muốn cho cô biết chuyện này, biết vị hôn phu và bạn thân của mình đồng thời phản bội chính mình, có bao nhiêu người có thể tiếp nhận sự thật này?
“Bây giờ không phải anh muốn thảo luận với em về chuyện này.”
“Nhưng em muốn thảo luận.”
“Tiểu Dư, rốt cuộc em muốn làm cái gì, vì sao nói công ty sẽ trở lại tình trạng ban đầu, em…”
Anh biết cô tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ nói như vậy, nếu dựa vào những dự đoán linh tinh, em gái anh tuyệt đối sẽ không nói ra lời.
“Hiện tại em cũng không muốn thảo luận chuyện này với anh.”
“Mộc Tuyên Dư.” Mộc Tuyên Nghị đứng lên, trừng mắt nhìn cô.
Cô cũng đứng lên, “Ngay từ đầu anh đã biết công ty vì Chu gia cùng Hạ gia liên kết thiết kế mới dẫn đến tình trạng hôm nay, anh rất rõ, hơn nữa còn tiến hành các loại biện pháp nhưng vẫn như trước không giải quyết được. Thế nhưng một chút tin tức anh cũng không lộ ra, để tùy em phỏng đoán, thậm chí còn gây ra một số hành động buồn cười. Anh, em biết, anh sợ em khó chịu, không muốn em quản chuyện này, dù sao em và Chu Chấn Hưng cũng đã chia tay, về sau có lẽ cũng không còn liên quan tới anh ta, không biết việc đó chính là cách tốt nhất đối với em. Anh nắm rõ, ba nắm rõ, thậm chí ngay cả mẹ cũng biết, tất cả mọi người đều gạt em, chính là không muốn khiến em khó chịu mà thôi, em hiểu nỗi khổ tâm của mọi người.” Cô cười cười, “Anh, em tha thứ việc anh lừa gạt và giấu diếm, lấy điều này làm trao đổi, cái gì cũng đừng hỏi.”
Cô cúi đầu, chỉ có chính cô hiểu rõ, cô đã trả lời.
Bọn họ có thể vì nguyên nhân như vậy mà lựa chọn giấu diếm, thì cô cũng sẽ vì nguyên nhân như thế, lựa chọn giấu diếm, huống chi chuyện của cô dễ dàng hơn nhiều, chỉ cần anh trai không hỏi, ba mẹ sẽ không biết.
Mộc Tuyên Nghị nhìn cô, sau đó trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng thở ra một hơi.
———
*: Doctors Without Borders/Médecins Sans Frontières (MSF), Bác sĩ không biên giới là một tổ chức phi chính phủ quốc tế do một số bác sĩ người Pháp thành lập vào năm 1971 với mục đích nhân đạo. (Wikipedia)Nhà sáng lập: Bernard KouchnerThành lập: 20 tháng 12, 1971, Paris, PhápGiải thưởng: Giải Nobel Hòa bình, Giải Indira Gandhi