Chương 13: Cầu xin chị, hãy giúp tôi

Lục Thiên Ngôn cũng không biết bản thân vì sao lại phải chạy theo Giang Thùy Dương để cùng với cô lo lắng cho người con gái tên Hồng Xuyên kia nữa. Nhưng vợ anh chạy xuống đó lo cho cô ta, anh không lo cho cô ta nhưng anh lo cho vợ anh. Cô ốm vẫn chưa được nghỉ ngơi đủ để ổn định lại mà từ tối tới giờ cô đã chạy lên chạy xuống không biết bao nhiêu lần rồi nữa. Thật khiến người khác không muốn lo lắng cũng không được mà.

- Chúng ta xuống sảnh bệnh viện trước, tôi đã gọi anh vệ sĩ đến để đưa cô ta vào rồi.

Cũng may là anh còn cử hai tên vệ sĩ luôn ở đây để canh chừng Giang Thùy Dương, bây giờ kêu hai tên này đưa Hồng Xuyên đi vào cũng thuận tiện và tiết kiệm thời gian hơn nữa.

Cả hai tiếp đó rất nhanh đã có mặt ở cửa bệnh viện nhưng Hồ Xuyên đã được đưa vào trong phòng cấp cứu rồi. Hình như tình trạng rất nguy kịch thì phải. Vừa bị bệnh tim lại thêm ung thư giai đoạn cuối, bị cô từ chối lời đề nghị trong ngày sinh nhật không phải là sốc quá lên đổ bệnh rồi đấy chứ? Giang Thùy Dương không rõ lắm về các bệnh lí này nhưng cô xem trên ti vi vẫn thường hay thấy các nhân vật mắc mấy căn bệnh quái ác như thế nếu gặp phải tâm lí không tốt đều sẽ đổ bệnh nặng.

Nghĩ tới đây cô càng lúc lại càng lo lắng hơn. Cô cảm thấy bản thân mình không hề sai khi thẳng thắn từ chối giúp theo yêu cầu của Hồng Xuyên bởi cô ấy nói với cô rằng mong muốn của cô ấy rất đặc biệt, rất quan trọng và cái chính là cô ấy muốn đích thân cô phải làm nên cô đương nhiên là phải từ chối rồi. Với hoàn cảnh của cô bây giờ cô đâu thể giúp được cô ấy?

Dù cho cô ấy vẫn chưa nói đó là yêu cầu gì cơ mà với thái độ đó cô dám chắc là một yêu cầu cực kì hệ trọng.

Và dù rằng thấy bản thân không sai, nhưng nhỡ như Hồng Xuyên thật sự vì sự từ chối này của cô mà đổ bệnh thì sao? Nếu như xui rủi bệnh tình chuyển biến xấu đi... cô không dám nghĩ tới đâu nhưng nếu thật sự là như thế thì chắc cô sẽ ân hận cả đời vì đã từ chối cô ấy mất.

- Bình tĩnh đi. Cô ta chắc là sẽ không sao đâu. – Lục Thiên Ngôn ở bên cạnh cũng khó chịu theo khi nhìn thấy Giang Thùy Dương đang đau lòng.

Và anh thầm mong muốn rằng người con gái tên Hồng Xuyên kia sẽ không sao bởi vì nỗi đau mất bố mẹ của Giang Thùy Dương vẫn còn ở đó, nếu như thật sự Hồng Xuyên kia mà xảy ra chuyện gì...

- Là lỗi tại tôi đấy! Tại tôi nên Hồng Xuyên mới trở bệnh nặng... – Thùy Dương khẽ mấp máy môi nói.

Thế rồi, cả người cô cứ thế yếu đuối ngồi sụp xuống chiếc ghế đợi ở bên ngoài phòng cấp cứu. Cô đang thấy có lỗi với Hồng Xuyên, vì những việc cô không hề làm sai?

Cái kiểu tính cách này của cô, tốt thì đúng là tốt thật đấy nhưng có đôi khi nó lại giống như một con dao hai lưỡi, khiến cô dễ thành đối tượng cho người khác lợi dụng.

Lục Thiên Ngôn đứng nhìn cô mất một hồi lâu, vẻ mặt ảm đạm giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà đi đến ngồi vào ghế bên cạnh với Giang Thuỳ Dương.

Nhưng anh vừa đặt mông xuống ghế bên cạnh là cô liền đứng dậy chuyển vị trí sang ghế tiếp theo ngồi ngay. Cô cố tình ngồi cách anh một ghế, không muốn hai người ngồi cạnh nhau.

Lục Thiên Ngôn hơi chau mày không hài lòng với hành động này của cô nhưng lại trông thấy cô đang phải mệt mỏi vì lo lắng cho Hồng Xuyên nên cũng không muốn tạo áp lực thêm cho cô. Bấy giờ cũng đã muộn rồi, cô đáng lẽ nên được nghỉ ngơi rồi mới phải.



Cứ tình trạng này mà cô còn đòi ngày mai phải làm đám tang cho bố mẹ, thật chẳng biết suy nghĩ.

- Nhắc nhở em một chút. Ngày mai nếu muốn về làm đám tang cho bố mẹ thì lát nữa nên về nghỉ sớm đi. Bằng không nếu như sức khỏe không ổn định tôi sẽ hủy buổi tang lễ của bố mẹ em đến bao giờ em khoẻ lại mới cho tổ chức đấy. - Lục Thiên Ngôn nói.

Lúc nãy còn mạnh miệng nói rằng không muốn để cô ngày mai về tỏ chức lễ tang cho bố mẹ nhưng lời nói còn chưa nói ra được bao lâu đã đành phải chịu thua trước sự cứng đầu của Giang Thuỳ Dương rồi.

- Tôi sẽ về nghỉ sớm. Mong là anh nói lời phải giữ lấy lời, tang lễ của bố mẹ tôi nhất định ngày mai phải được tổ chức. Còn nữa… - Giang Thuỳ Dương vẻ mặt nhợt nhạt nhìn Lục Thiên Ngôn.

- Nói đi.

- Trong tang lễ của bố mẹ tôi, tôi không muốn anh có mặt ở trước di ảnh của họ, cả Trầm Nhất nữa. Riêng anh ta ngay tới cả cửa cũng không được phép bước chân vào. - lời này của Giang Thuỳ Dương nói ra không nhanh không chậm, cơ mà lại rất đau.

Cô nói như thế khác nào đang muốn ám chỉ anh giống với tên Trầm Nhất kia? Ngay cả tang lễ của bố mẹ cô cô cũng không muốn cho anh vào dự….

- Tôi đã nói rồi. Tôi không có ý muốn… - Lục Thiên Ngôn muốn được giải thích với Giang Thuỳ Dương.

Anh muốn giải thích cho cô hiểu rằng tai nạn của bố mẹ cô vốn dĩ anh cũng không mong nó xảy ra, cũng chẳng phải tại vì Giang Thị có chuyện bố mẹ cô lái xe nhanh rồi bị tai nạn. Chuyện này rõ ràng là đã có người nhúng tay dàn xếp.

Anh hai hôm nay cũng vì muốn giúp cô sớm tìm ra hung thủ đứng sau mà quên ăn quên ngủ. Còn cô, cô ngoài mặt chấp nhận tin theo lời anh rằng bố mẹ cô là do bị người khác hãm hại nhưng trong thâm tâm cô, anh biết cô vẫn còn cho rằng tại vì anh khiến Giang Thị bị phá sản, bố mẹ cô do đó mới gặp tai nạn…

Đến cuối cùng cô vẫn thầm cho rằng, anh là kẻ gây ra tất cả.

- Đừng tốn lời giải thích với tôi. Tôi không muốn nghe đâu. - Giang Thuỳ Dương dơ tay lên ra hiệu cho anh ngừng lại, và chen ngang lời anh đang nói.

- Có thể anh không liên quan đến cái chết của bố mẹ tôi nhưng người trực tiếp khiến Giang Thị phải sụp đổ vẫn là anh mà phải không? Tôi cho phép anh được tổ chức tang lễ cho hai người họ tức mà đang cho anh cơ hội để tạ lỗi với họ đấy. Còn cho phép anh bước vào trong tang lễ tức là đang tôn trọng gia đình anh, không muốn ông nội anh sẽ biết chuyện của chúng ta mà phiền lòng trở bệnh nặng.

Lục Thiên Ngôn có thể đã tệ bạc với cô nhưng còn người nhà họ Lục thì không. Tất cả mọi người trong nhà từ đầu đến cuối đều hết mực yêu thương cô. Đặc biệt là ông nội . Cô hận con trai nhà họ nhưng những gì họ làm cho cô cô đều nhớ. Ai làm người ấy chịu. Cô không muốn chỉ vì Lục Thiên Ngôn mà bản thân phải hận cả nhà họ Lục.

- Tôi… chuyện của Giang Thị…- Lục Thiên Ngôn ngập ngừng đang tính nói thêm gì đó thì cánh cửa phòng cấp cứu đã mở ra.



Giang Thuỳ Dương thấy thế lập tức đứng phắt dậy.

- Cuộc nói chuyện của chúng ta dừng lại ở đây là được rồi. Tôi không muốn nói thêm gì nữa đâu. Anh về sớm lo chuẩn bị tang lễ cho bố mẹ tôi đi.

- Được. - Lục Thiên Ngôn hơi do dự muốn được nói điều gì đó nhưng kết quả lại chẳng tài nào nói ra thành lời được. Chỉ đành nói đại một tiếng sau đó liền rời đi ngay.

Giang Thuỳ Dương nhìn theo bóng lưng anh dần rời khỏi tầm mắt mình mới quay mặt nhìn về phía mấy vị bác sĩ. Lo lắng hỏi nhỏ.

- Hồng Xuyên cô ấy…

- Tình trạng của cô ấy đang rất tệ. Từ giờ đến sáng mai cũng chẳng biết sẽ duy trì được đến bao giờ. Sáng nay biểu hiện bệnh đã có những chuyển biến rất xấu rồi… nếu cô là người nhà của cô ấy thì nên tranh thủ lúc cô ấy còn tỉnh táo, vào thăm cô ấy đi. - vị bác sĩ điềm đạm nói sau đó liền rời đi ngay.

Thuỳ Dương vẫn chưa thể tin được vào những gì mình vừa mới nghe. Bác sĩ họ nói như vậy tức là sao chứ? Từ giờ tới sáng mai?

Đặt tay nên tay nắm cửa của phòng cấp cứu, Giang Thuỳ Dương mím chặt môi, lấy hết can đảm để bước vào bên trong đó.

- Là chị à, Dương Dương? - Hồ Xuyên ánh mắt mệt mỏi nhìn Thuỳ Dương bước vào, giọng nói thều thào nói nhỏ đến mức khó nghe.

- Cô đang không khỏe, còn lên sân thượng làm gì? Còn đi ra cửa sau của bệnh viện nữa? Muốn trốn viện đấy à? - Thuỳ Dương đau lòng trách Hồng Xuyên.

- Ờ. Tôi đã nói là tôi có chuyện cần phải làm mà. Tôi đương nhiên phải trốn viện để đi làm rồi.

- Chuyện gì mà lại quan trọng đến thế?

- Hay là chị giúp tôi nhé? Món quà sinh nhật thứ hai của tôi. Chị hứa tặng tôi rồi mà.

- Nhưng mà…

- Cầu xin chị đấy, hãy giúp tôi!