Bốp!!! Một tiếng tát vang lên thật giòn ở trong căn phòng.
- Giang Thùy Dương, tôi...tôi thật sự không thể ngờ cô lại là loại đàn bà bỉ ổi như thế, cô hận, người cô hận nên là tôi đây này, Nhã Tình... Nhã Tình cô ấy không làm gì hết. Tại sao... tại sao lại hại chết cô ấy? – Lục Thiên Ngôn gào thét lên với người phụ nữ xinh đẹp ở trước mặt.
Giang Thùy Dương thất vọng nở một nụ cười nhạt, nước mắt trên mặt cứ không ngừng được mà tuôn rơi lã chã. Người đàn ông vừa mới đánh cô kia là Lục Thiên Ngôn, là người bạn thanh mai trúc mã đã đi cùng cô hơn hai mươi năm qua. Cả hai đã quen nhau từ khi còn rất nhỏ, làm vợ chồng với nhau cũng đã hơn ba năm, vậy mà...
Vậy mà anh lại đang đánh cô chỉ vì một người phụ nữ anh mới quen được sáu tháng?
Thế mà cô còn hi vọng cái gì chứ? Từ lúc anh si mê cô ta cô đã hi vọng anh chỉ nhất thời nổi hứng vui thú một chút rồi sẽ lại về với cô nhưng mà cô đã sai rồi. Anh đối với cô gái tên Nhã Tình kia hoàn toàn không phải là chỉ vui thú một chút. Anh thực sự yêu cô ấy rồi.
Quen hai mươi năm thì đã là gì chứ? Cũng không bằng người sáu tháng. Hiểu chuyện nhắm mắt cho qua để làm gì chứ? Người con gái ấy chỉ cần xảy ra chuyện thì người chịu hậu quả chính là cô. Nhưng cô dù có không phục cô ta đến mức nào đi chăng nữa thì Giang Thùy Dương cô cũng sẽ không đời nào đi làm loại chuyện bỉ ổi như vậy...
- Em không hại chết cô ấy. Em tuyệt đối không có hại chết cô ấy, xin anh hãy tin em, em không phải người như vậy. – Giang Thùy Dương bò dậy giải thích.
Cô thật sự không có gọi Nhã Tình tới nơi hoang vu đó, cô không cho người lăng nhục cô ta, cô không gián tiếp hại chết cô ta. Từ đầu tới cuối cái gì cô cũng không làm.
Nhưng Lục Thiên Ngôn không tin cô. Anh tiến lại gần nắm chặt lấy cằm cô, nâng lên, bóp rất mạnh, tới mức cô gần như muốn tắc thở.
- Không phải cô thế thì là ai? Nhã Tình là một cô gái tốt? Cô ấy nào có gây thù chuốc oán với ai để rồi bị như vậy? Chỉ có cô, từ trước tới giờ chỉ có một mình cô mới có khả năng làm việc này thôi. – Lục Thiên Ngôn căm giận nói.
- Lục Thiên Ngôn... chúng ta quen nhau bao nhiêu lâu rồi? Hơn hai mươi năm, là hơn hai mươi năm đấy! Anh thực sự nghĩ em chính là loại người bỉ ổi không từ thủ đoạn như thế sao? Thật sự là loại đàn bà có thể hại chết người khác sao? – Giang Thùy Dương thất vọng nói.
- Cô còn muốn chối? Vào đi! – Lục Thiên Ngôn quát lớn.
Từ bên ngoài, Trầm Nhất nhanh nhẹn bước vào. Tên này la vệ sĩ riêng của cô, là người cô tin tưởng nhất. Nhưng hắn vì sao lại ở đây? Hắn ở đây là để làm cái gì?
Giang Thùy Dương nhìn hắn. Cô đã nghi thấy có chuyện chẳng lành rồi nhưng mà cô vẫn tin, cô vẫn tin tưởng tên vệ sĩ này. Hắn đã đi theo cô nhiều năm như vậy rồi, cô cũng đối xử với hắn chưa từng tệ, chắc chắn hắn biết cô không có làm những việc xấu xa kia.
Hôm Nhã Tình xảy ra chuyện là cô đã ở nhờ hắn chở đi tới Bóng Đêm để uống rượu, tuyệt đối không hề có chuyện tối đó cô đi hại Nhã Tình...
- Giang Tiểu Thư... tôi xin lỗi nhưng thâm tâm tôi cảm thấy rất có nỗi với cô Nhã Tình nếu như để cho cô ấy bị chết oan như vậy... – Trầm Nhất tỏ vẻ buồn rầu nói.
Giang Thùy Dương hoàn toàn không dám tin vào những gì mình vừa mới nghe thấy đó. Hắn nói vậy là sao? Rốt cuộc thì hắn đang nói cái gì thế? Là kẻ nào đã mua chuộc hắn hại cô rồi? Lục Thiên Ngôn có thể không rõ lịch trình với mọi chuyện của cô nhưng hắn thì biết rõ mà. Hắn rõ ràng biết cô không hề làm loại chuyện xấu xa kia...
Nhưng mà hắn phản bội cô rồi...
- Hơ... Trầm Nhất... tôi tin sai người rồi... tôi thật sự nhìn nhầm người ở bên cạnh mình rồi. Anh là người biết rõ về tôi nhất, cái gì tôi làm hay không làm anh đều biết hết nhưng anh hôm nay, ở đây vẫn nói như vậy... chỉ có thể tự trách tôi ngu muội...
Giang Thùy Dương không khóc nữa, trong mắt cô bây giờ chỉ toàn là thất vọng và tuyệt vọng. Cùng một lúc cô bị hai người cô xem như thân thiết nhất, một người là chồng, một người là vệ sĩ riêng, cả hai người họ cùng một lúc đã quay lưng lại với cô rồi...
- Còn già mồm? Hại chết một mạng người không thương tiếc bây giờ còn ở đây già mồm muốn giải thích cái gì? Một chút nước mắt giả dối này... tôi thấy cô nên đem nó xuống địa ngục mà tạ lỗi với Nhã Tình đi thì hơn.
Lục Thiên Ngôn giận dữ ném mạnh Giang Thùy Dương xuống sàn nhà. Không những không thương tiếc mà còn cầm lên chiếc ly ở gần đó và ném về phía cô.
Chiếc ly không trúng người cô, nó rơi xuống bên cạnh cô, vỡ tan tành, những mảnh vỡ cũng từ đó mà bắn ra tung tóe, bắn cả vào người cô, làm cho tay cô, mặt cô chảy máu...
Giang Thùy Dương đưa tay chạm nhẹ vào vết thương ở trên tay rồi trên mặt, máu dính trên những đầu ngón tay cô... cô nhìn vào tay mình, lại tiếp tục nở một nụ cười nhạt.
- Xuống địa ngục? Tạ tội với cô ta? Có tạ tội thì người tạ tội phải là cô ta mới đúng, cô ta phải sống dậy mà tới đây quỳ xuống mà tạ tội với tôi mới phải. Là cô ta đã cướp chồng, cướp thanh mai chúc mã của tôi, cô ta phải tạ lỗi với tôi chứ không phải là tôi tạ lỗi với cô ta... – Giang Thùy Dương hét lên, không kiểm soát mà cầm lấy một mảnh vỡ tự đâm vào tay mình.
Lục Thiên Ngôn thoáng có chút kinh ngạc trước hành động này của Giang Thùy Dương. Cô vốn là người rất sợ đau và sợ máu, trước giờ còn chưa từng động vào dao chỉ vì sợ vào tay...
Nhưng cái kinh ngạc đó nhanh chóng qua đi. Lục Thiên Ngôn nhanh chóng nhớ lại những bằng chứng thám tử của anh bày ra trước mặt mình. Tất cả, tất cả đều chứng minh Giang Thùy Dương cô là kẻ gϊếŧ người. Cô chỉ là đang giả vờ đáng thương trước mặt anh mà thôi.
- Đừng giả vờ nữa! – Lục Thiên Ngôn cúi người bóp chặt lấy tay của Giang Thùy Dương, bạo lực kéo cô đứng dậy và ném cho Trầm Nhất.
- Ném cô ta vào nhà kho, đóng kín cửa lại cho tôi, không có lệnh của tôi, tuyệt đối không được thả cô ta ra. Ngày chỉ cho ăn một bữa, đồ ăn chỉ có thể là thức ăn thừa. Kẻ nào có ý tốt với cô ta, lập tức đem đánh và đuổi việc. – Lục Thiên Ngôn lớn tiếng quát cho tất cả mọi người làm trong nhà cùng nghe.
Bọn họ sợ hãi không ai dám cãi lời. Ai ai cũng cúi gằm mặt xuống mà đi xem như đã hiểu. Có một vài người bạo gan nén nhìn cô. Ánh mắt bỏ họ đang tỏ ra thương xót cô...
Giang Thùy Dương, đường đường là đại tiểu thư nhà họ Giang bây giờ lại cần sự thương hại của mấy kẻ người làm sao? Một người cao ngạo như Giang Thùy Dương cô sao có thể chịu được cái nỗi nhục này? Cô không phục... cô thà chết cũng không muốn chịu sự nhục nhã này...
- Gϊếŧ tôi đi. Chi bằng nhốt tôi vào đó vậy thì hãy gϊếŧ tôi đi. Gϊếŧ tôi rồi, tôi sẽ xuống địa ngục tìm người con gái anh yêu, nói với cô ta anh yêu cô ta như thế nào, đồng thời đòi lại công bằng cho tôi, vậy nên Lục Thiên Ngôn, anh gϊếŧ tôi đi! – Giang Thùy Dương nghiến giọng nói.
Người con gái này...
Trước giờ vẫn luôn cao ngạo như thế, tự trọng của cô luôn là thứ mà kẻ khác không bao giờ được phép chà đạp lên...
Lục Thiên Ngôn nhìn cô, lặng lẽ thở dài một hơi rồi lạnh lùng quay mặt rời đi.