Sáng hôm sau Diệp Vũ rời khỏi căn biệt thự từ rất sớm. Gia Bảo được Ngô Định đưa về nhà. Trên đường đi cậu bị bịt mắt lại.
"Đây là túi đồ của cậu, điện thoại và đồ đạc đều ở bên trong." Ngô Định túi đồ cho Gia Bảo.
Gia Bảo nhận lấy túi đồ của mình, cậu kiểm tra xem Diệp Vũ có bỏ thứ gì khác thường vào không, sau khi thấy tất mọi thứ đều ổn thì mới bình tĩnh đợi cửa xe mở ra cậu lập tức chạy ra ngoài mà không nói một lời, cậu chỉ muốn biến mất khỏi tầm mắt của thuộc hạ Diệp Vũ, rũ bỏ mọi thứ liên quan tới anh ngay lập tức!
Ngô Định nhìn Gia Bảo, như đồng cảm mà thở dài một tiếng: "Thật đáng thương..."
Sau khi Gia Bảo vào nhà việc đầu tiên cậu làm là mở điện thoại lên kiểm tra. Trong vòng một hai ngày đầu cậu bị Diệp Vũ bắt đi có rất nhiều cuộc gọi nhỡ của quản lý khách sạn gọi đến. Nhưng điều quan trọng là cậu không tìm thấy bất kỳ một cuộc gọi nào của An Nguyệt.
Gia Bảo đã biến mất gần một tháng nhưng An Nguyệt lại không hề liên lạc với cậu?! Chuyện này rất vô lý!
Gia Bảo cảm thấy lo lắng, cậu bấm gọi cho An Nguyệt nhưng điện thoại lại vang lên thông báo số máy bận. Gửi tin nhắn cũng không nhận được hồi âm.
"An Nguyệt, em ở đâu rồi..?" Gia Bảo sợ hãi, cậu rất sợ Diệp Vũ sẽ làm gì An Nguyệt.
Gia Bảo đứng dậy kiểm tra căn hộ của mình một lượt. Tủ lạnh vẫn còn y nguyên những thứ mà cậu mua từ một tháng trước, chỉ là những đồ ăn tươi đã bị hư hại, quần áo ướt trong máy giặt đã xuất hiện mùi ẩm mốc, một tầng bụi mỏng bám lên mọi ngóc ngách trong căn hộ, hoá đơn tiền điện và tiền nhà rơi ở ngay huyền quan... Tất cả đều nói lên một điều rằng cả tháng qua nơi này không có người ở!
Gia Bảo hoảng loạn đi vào phòng ngủ, đồ đạc của An Nguyệt vẫn còn nguyên. Dưới góc tủ có giấu một cái két sắt nhỏ để cất số tiền tiết kiệm chung của hai người. Khi Gia Bảo mở cái két sắt nhỏ đó ra bên trong không những có số tiền tiết kiệm mà còn có thêm một tấm thẻ đen, một chiếc đồng hồ trông có vẻ rất quý giá và một cái chìa khoá xe hơi.
Sự việc phát triển theo hướng càng ngày càng kỳ quái. Đầu tiên là suốt một tháng Gia Bảo biến mất An Nguyệt không hề gọi cho cậu một cuộc gọi nhỡ, thậm chí không về nhà, đồ đạt và tiền bạc cậu ấy cũng không mang đi. Bây giờ trong két sắt lại còn xuất hiện những thứ đắt tiền kia.
Gia Bảo vô cùng hoang mang, cậu muốn đến trường đại học của An Nguyệt để tìm cậu ấy. Nhưng vừa ra khỏi cửa đã bị hai viên cảnh sát to lớn đứng chặn lại.
"Cậu Hạ An Phong chúng tôi nhận được một đơn tố cáo bị cậu đánh cắp tài sản, mời cậu đi với chúng tôi một chuyến."
"..."
Đồng hồ đeo tay đắt tiền, thẻ đen, chìa khoá xe... cảnh sát?!
Gia Bảo hít sâu một hơi nhìn hai viên cảnh sát vẻ mặt nghiêm nghị trước mặt mình, cả người cậu đều phát run.
***
Gia Bảo bị đưa tới đồn cảnh sát vì tội ăn cắp. Cậu ngồi ngoan ngoãn lấy lời khai hơn hai tiếng đồng hồ vẫn không hiểu rõ có chuyện gì đang xảy ra với chính mình.
Tấm thẻ đen ở trong két sắt của cậu chỉ những người có thu nhập hàng năm hơn một 1 triệu đô và tài sản ròng hơn 18 triệu đô mới có thể sở hữu. Đồng hồ là phiên bản giới hạn của một hãng đồng hồ nổi tiếng. Còn giá trị của chiếc xe kia thì bằng cả một cái biệt thự.
Dù Gia Bảo có giải thích muốn rách cả cổ nhưng viên cảnh sát kia vẫn dửng dưng. Hắn ta một mực cho rằng Gia Bảo chính là người đã ăn cắp những món đồ đó. Thật ra lý lẽ của viên cảnh sát cũng đúng thôi, vì tất cả bằng chứng đều đang buộc tội Gia Bảo một cách hoàn hảo, cậu không thể phản bác và cũng không thể tìm thấy lối ra.
Gia Bảo bất lực ngồi dựa vào ghế, cậu cảm thấy mình bị tính kế rồi! Hơn nữa người tính kế cậu còn là một kẻ có thể dùng tay che trời!
Gia Bảo ngồi trong đồn cảnh sát đến gần tối muộn thì có một người đàn ông đến, không biết là dùng quyền hạn gì mà có thể khiến cảnh sát thả Gia Bảo ra. Người đàn ông đó tầm bốn mươi tuổi, dáng vóc cao gầy, vẻ mặt đạo mạo, trên người có khí chất của một doanh nhân. Ông ta đi cùng trợ lý và vệ sĩ, lúc nhìn thấy Gia Bảo ánh mắt ông ta rất khác thường.
Tên người đàn ông đó là Giang Ngũ, ông ta nói ông ta và An Nguyệt là mối quan hệ... tình nhân?! Tất cả món đồ trong két sắt là An Nguyệt ăn cắp của ông ta, sau khi bị ông ta phát hiện cậu ấy đã ôm một số tiền mặt lớn cùng với những món đồ giá trị khác chạy trốn.
"Bây giờ như thế này đi, tất cả những món đồ kia cậu trả lại cho tôi. Sau đó thì ký cho tôi tờ giấy nợ, tôi sẽ không so đo chuyện này với anh em các cậu. Số tiền mặt mà em trai cậu lấy của tôi không nhiều, thế nhưng những món đồ mà cậu ta mang đi lại có giá trị rất lớn. Tính sơ sơ thì bán ra chắc cũng phải hơn ba triệu đô."
Gia Bảo nghe xong muốn ong ong cả đầu.
"Ông vừa nói An Nguyệt với ông là mối quan hệ gì cơ?" Cậu vẫn chưa thể tiêu hoá được thông tin này.
"Tôi là kim chủ của cậu ta còn cậu ta là tình nhân của tôi..."
"Ông nói dối!"
An Nguyệt không phải là gay, cậu ấy tuyệt đối không bao giờ muốn ngủ với đàn ông! Vì ngoại hình của An Nguyệt vô cùng đẹp mắt nên thường xuyên thu hút những kẻ quấy rối. Có lần cậu ấy bị ba tên đàn ông chặn lại trong một con hẻm nhỏ. Ý đồ biếи ŧɦái của bọn chúng rất rõ ràng, bọn chúng nghĩ mình sẽ thành công xâm phạm An Nguyệt nhưng sau đó lại bị An Nguyệt đánh đến mức nhập viện!
Lúc đó Gia Bảo thấy An Nguyệt về nhà trễ nên lo lắng ra ngoài xem thử sau đó thì được chứng kiến toàn bộ sự việc xảy ra trong con hẻm. Bọn biếи ŧɦái kia gần như không thể chạm vào người An Nguyệt, cứ hết tên này đến tên khác lần lượt ngã xuống rồi quằn quại vì đau đớn trong con hẻm nhỏ. An Nguyệt vừa đánh vừa mắng chửi bọn chúng kinh tởm trong tiếng kêu rên như sắp chết của đám biếи ŧɦái! Đó là lần đầu tiên Gia Bảo nhìn thấy An Nguyệt đáng sợ như vậy, ánh mắt của cậu ấy rất lạnh lẽo, cái nhìn tựa như dao có thể xé toạc màn đêm. An Nguyệt dùng một tay nắm lấy tóc của một tên biếи ŧɦái sau đó nhấc cả người hắn lên, thứ sứ mạnh to lớn đó thật sự không phù hợp với ngoại hình của cậu ấy một chút nào. Gia Bảo có cảm giác nếu hôm đó cậu không ra can ngăn, thì An Nguyệt chắc chắn sẽ đập mạnh đầu của tên biếи ŧɦái kia vào tường, kết liễu hắn!
"Cậu không tin sao?" Giang Ngũ nhếch môi cười nói: "Tôi gặp An Nguyệt trong một buổi tiệc kỷ niệm cuối năm ngoái ở trường đại học của cậu ta. Lúc đó cậu ta còn chủ động tiếp cận rồi quyến rũ tôi. Cậu thử nhớ lại xem có phải An Nguyệt rất hay rời khỏi nhà vào buổi tối không, đó là do tôi gọi cậu ấy đến."
"Em ấy rời khỏi nhà vào buổi tối là vì em ấy phải đi làm thêm." Gia Bảo kiên quyết nói: "Hơn nữa, ông đừng có bịa truyện! Chủ động quyến rũ ông sao? Thật kinh tởm! Em ấy có chết cũng không làm!"
Giang Ngũ cười lớn, nhìn Gia Bảo như một đứa trẻ chưa trải sự đời.
"Cậu thật ngây thơ, em trai cậu nói cái gì thì cậu sẽ tin cái đó sao? Cậu cho rằng em trai cậu không ngủ với đàn ông nhưng với đàn ông nhiều tiền thì sẽ khác đó! À mà, cậu ta cũng không hoàn toàn nói dối cậu. Cậu ta thật sự đi làm thêm, chỉ là việc làm thêm đó làm ở trên giường của tôi thôi!"
"Dáng vẻ cậu ta ở trên giường dâʍ đãиɠ thế nào cậu có muốn xem không? Cậu ta quỳ xuống ngậm lấy tính khí của tôi mυ"ŧ mát lấy lòng, mặc những bộ đồ xấu hổ uốn éo trước mặt tôi, cậu ta chính là tình nhân biết chơi nhất trên giường t... Mẹ mày!"
Gia Bảo không nghe nổi những lời dơ bẩn nữa cậu cầm lấy ly nước trên bàn quăng mạnh vào mặt ông ta.
Đúng! Không phải hất nước mà là quăng luôn cả cái ly!
Ly nước đập trúng mặt Giang Ngũ
khiến máu mũi ông ta chảy xuống, nước trong ly đổ hết lên quần áo ông ta sau đó vỡ tan tành. Hai tên vệ sĩ ở sau ông ta đi lên lập tức ép sát Gia Bảo vào mặt bàn.
Giang Ngũ lau máu mũi trên mặt, tức giận nhìn cậu: "Sự tin tưởng của cậu dành cho em trai làm tôi cảm động đấy. Đã vậy thì để tôi phá vỡ nó nhé?"
Nói rồi ông ta đưa một cái màn hình điện thoại tới trước mặt Gia Bảo, trong màn hình là một đoạn video hết sức dâʍ ɭσạи.
"Đó không phải An Nguyệt! Đoạn video đó không thấy rõ mặt! Đừng có mà lừa tôi! Em ấy đang ở đâu?! An Nguyệt đang ở đâu?!" Gia Bảo gào lên rồi kích động giãy dụa.
Ba năm trước An Nguyệt đã cứu Gia Bảo, cậu ấy đã đồng ý bảo vệ một người xa lạ như Gia Bảo dù cho có phải đối mặt với nhiều phiền phức như thế nào. An Nguyệt đã trở thành người thân nhất của cậu, là gia đình của cậu, cậu sẽ không cho phép bất cứ ai bôi nhọ cậu ấy!
Giang Ngũ không ngờ là Gia Bảo cứng đầu đến vậy, ông ta cúi sát mặt xuống nói với cậu bằng giọng điệu đe doạ: "Dù cho cậu có không tin thì sự thật vẫn là sư thật! Em trai cậu đã ăn cắp tài sản của tôi. Cậu nghĩ thử xem mấy bữa nay cậu ta có liên lạc với cậu không? Cậu ta muốn ôm tiền chạy trốn, đã vậy còn muốn để lại toàn bộ đống rắc rối này cho cậu. Hôm nay, cậu bắt buộc phải ký vào giấy nợ cho tôi!"
Gia Bảo trợn tròn mắt như muốn dùng ánh nhìn đâm Giang Ngũ một nhát. Thân hình cường tráng của hai người đàn ông sau lưng Gia Bảo tựa như một tòa núi đồ sộ mang khí lực kinh người đè chặt cả cơ thể cậu, cậu dùng hết sức lực cũng không thể thoát ra.
"Cậu An Phong, cậu tốt nhất đừng giãy dụa nữa. Nếu cậu không ký giấy nợ cho tôi thì tôi sẽ thông báo chuyện này cho truyền thông biết, hình ảnh của em trai cậu sẽ được phát trên toàn thế giới với tội danh ăn cắp. Nghe nói em trai cậu còn muốn làm diễn viên nữa mà phải không? Nếu cậu ta dính vào vụ này thì tương lai phải làm sao đây? Không những trong hồ sơ có vết nhơ mà thậm chí còn bị truy nã, sau khi cảnh sát bắt được cậu ta chắc chắn cậu ta sẽ bị tống vào tù... cậu An Phong, cậu thật sự nỡ sao?" Giang Ngũ nói với giọng đầy mỉa mai.
"Tôi ký." Gia Bảo nuốt tất cả ủy khuất cùng không cam lòng vào trong bụng, gằn từng chữ một: "Giấy nợ ba triệu đô phải không? Tôi ký!"
Giang Ngũ cười, gã ra ra lệnh cho trợ lý đưa tờ giấy đã được soạn sẵn tới trước mặt Gia Bảo.
"Cậu đúng là một người anh yêu thương em trai đấy, cậu An Phong. Có một người anh trai như cậu hèn gì An Nguyệt có thể dễ bề lừa dối tôi rồi chạy trốn đến thế. Cậu ta tin tưởng rằng cậu chắc chắn sẽ bảo vệ cậu ta."
Tất cả những lời Giang Ngũ nói, Gia Bảo đều nghe không lọt tai. Cậu nhìn cây bút máy được ông ta đặt vào trong tay mình rồi lại nặng nề nhìn tờ giấy nợ kia. Cậu đọc từng điều khoản một, rất dài nhưng chung quy lại thì nó chẳng khác gì giấy bán thân...
Gia Bảo ký tên của cậu lên, tiếng ngòi bút ma sát vào giấy cứ giống như đang xé toạc cả bầu trời tươi sáng của cậu.
"Được rồi, để tôi lấy mực đỏ cho cậu in dấu tay. Cậu...?"
"Không cần." Gia Bảo cầm miếng mảnh chai từ ly nước hồi nãy lên cắt qua ngón tay cái của mình. Bộ dạng bất cần tựa như không thiết tha gì cuộc sống nữa.
Giang Ngũ ngăn lại không kịp, Gia Bảo đã in ngón tay cái chảy đầy máu của mình lên tờ giấy. Có lẽ cậu không chú ý nhưng khoảnh khắc tờ giấy trắng mực đen đó in lên dấu vân tay bằng máu gương mặt của tất cả những kẻ trong căn phòng này đều tái xanh.
Giang Ngũ cầm lấy tờ giấy, tay ông ta hơi run rẩy. Nhưng vẫn cố gắng tỏ ra đắc ý.
"Ngay từ ban đầu có cậu ngoan ngoãn như vậy thì chúng ta đã đỡ tốn thời gian rồi."
Giang Ngũ đưa tờ giấy nợ cho trợ lý. Ông ta chạm nhẹ lên tay Gia Bảo, cậu rùng mình rụt tay lại.
"Cậu đừng lo lắng, thời buổi này có rất nhiều cách kiếm tiền. Nếu trong vòng nửa năm cậu không tích đủ ba triệu đô thì cũng có cách trả nợ khác mà. Cậu không cần phải liều mạng quá đâu. Có thể làm cái chuyện như tôi đã viết trong tờ giấy đó. Không biết cậu đã đọc chưa?"
Sắc mặt Gia Bảo âm trầm cậu mệt mỏi nhắm mắt lại, giống như đã bị những đen tối phía trước đánh ngất lịm...
Nếu như không thể trả hết nợ trong vòng nửa năm thì phải làm việc không công hoặc... trở thành tình nhân của chủ nợ!
"Cậu với em trai cậu đúng là rất giống nhau. Đều rất đẹp, người này so với người kia lại càng lung linh hơn. Tôi rất vừa ý..." Giang Ngũ cười, ông ta đứng dậy vỗ vai Gia Bảo rồi rời đi.
***
Lúc này trong căn phòng sang trọng nhưng không kém phần u ám, Diệp Vũ ngồi trên chiếc ghế vua đặt gần cửa sổ tựa như một con mãnh thú lười biếng đang nghỉ ngơi. Chiếc áo vest đen vắt ngang tay cầm, ống tay áo sơ mi trắng tùy ý cuốn lên đến cùi chỏ, lộ ra bắp thịt cuồn cuộn và những đường dây điện đẹp đẽ.
Giang Ngũ bước vào cửa, liền kính trọng cúi người trước Diệp Vũ.
Diệp Vũ không nói gì, ông ta cũng chỉ đành giữ nguyên tư thế đó. Ngô Định ở bên cạnh Diệp Vũ đi tới trước mặt Giang Ngũ, ông ta nở nụ cười nịnh nọt rồi lấy phiếu nợ Gia Bảo viết đưa cho Ngô Định.
"Tất cả đều làm theo lệnh của ngài." Giang Ngũ lấy lòng nói, ông ta hơi e dè nhìn Diệp Vũ.
Diệp Vũ nhận tờ giấy nợ mà Ngô Định đưa tới, đôi mày kiếm đậm như mực của anh khẽ nhíu lại, Giang Ngũ biết anh vừa nhìn thấy thứ gì, là dấu vân tay bằng máu thấm đẫm trên tờ giấy, ngay cả ông ta nhìn vào mặt sau cũng có thể thấy. Toàn thân của ông ta run lên, sợ hãi khi sắp phải đón nhận cơn thịnh nộ Diêm Vương.
"Nghe theo lệnh?" Diệp Vũ cười lạnh, giọng điệu tựa như băng nhọn vừa khiến người ta rét run lại vừa có thể đâm chết người: "Tao đã nói là không được để em ấy bị thương mà?!"
———
Mơ:
Cái mục đích của ông Vũ chương này là chơi đểu vợ với bôi xấu thằng em của vợ trước mặt vợ thôi chứ không có gì hết á:))))))
Mà có ai đoán được thân phận của Hạ An Nguyệt chưa? 🌝🌝🌝