Chương 27: (H): Một cơn say không cần rượu

Diệp Vũ hút xong điếu thuốc thì gọi một cuộc thoại:

"Ở trong sân vườn nhà tôi có một cái kho, sáng mai cho người tới sửa lại nó đi."

Nói rồi anh tắt máy quay lại phòng. Diệp Vũ là người có thể ổn định lại tâm tình rất nhanh. Mọi phiền não của anh đều được quyết bằng việc nhìn thấy Bối Gia Bảo mà mọi phiền não liên quan tới Bối Gia Bảo thì chỉ cần một điếu thuốc là xong.

Diệp Vũ không dám lên giường ngay mà đi vào phòng tắm vì trên người anh đang vương khói thuốc, anh sợ sẽ làm Gia Bảo khó chịu.

Khi Diệp Vũ từ phòng tắm quay lại, người con trai nhỏ lúc nãy vẫn còn ngủ lại đang ngồi trên giường nhìn anh. Một tay cậu chống xuống giường, cổ áo ngủ rộng rãi bỗng chốc trượt xuống, lộ ra một mảng trắng hồng mê người, hai mắt cậu mở to nhìn Diệp Vũ, đôi môi hồng hào cũng hơi hé mở nhìn kĩ có thể thấy rõ răng trắng, môi hồng cũng đầu lưỡi ướŧ áŧ xinh đẹp bên trong.

Lòng Diệp Vũ như đang râm ran nổi lửa, anh khàn giọng hỏi:

"Bé con, sao em thức rồi?"

Gia Bảo nghiêng đầu chớp chớp đôi mắt, nhìn chằm chằm vào hơi nước dính trên cần cổ mạnh mẽ của Diệp Vũ sau đó khẽ nuốt một ngụm nước bọt.

Ánh mắt Gia Bảo như đang khao khát lắm, cả cái cách cậu nuốt nước bọt cũng vậy... nó chọc Diệp Vũ tâm tình bất ổn, cả người ngứa ngáy không yên!

Diệp Vũ lại gần cậu, cúi xuống hôn lên mặt cậu một cái rồi thấp giọng hỏi: "Em muốn gì?"

Gia Bảo chỉ vào môi mình, cậu muốn nói là cậu khát nước. Thế nhưng Diệp Vũ lại không hiểu, hoặc là anh cố tình không muốn hiểu. Anh nhìn đôi môi đỏ hồng của cậu, trong đáy mắt ánh lên những mê mang của đêm hè, từng ngón tay anh khẽ luồn vào những sợi tóc mềm, thơm mùi hoa diên vĩ.

"Em muốn hôn không?" Diệp Vũ tỉnh bơ hỏi.

Gia Bảo nghe tới đó khoé mắt đã phiếm hồng, cậu lắc đầu, cậu không muốn hôn, nó kỳ lắm...

Diệp Vũ thấy cái lắc đầu đó rồi, nhưng mà anh giả vờ như không thấy, anh có thể làm theo mọi điều cậu yêu cầu, ngoại trừ việc không được phép hôn cậu ra...

Diệp Vũ cúi xuống, chạm vào làn môi hồng, từ từ cạy mở cánh cửa thơm mềm tồi xâm nhập vào thành trì ẩm ướt, quấy phá bên trong, mυ"ŧ lấy đầu lưỡi. Mạnh mẽ nhưng không hề vội vàng, chậm rãi chiếm đoạt từng hơi thở, nhẹ nhàng rồi đến nóng bỏng, sự xâm phạm cuồng dã ấy làm đầu óc Gia Bảo mụ mị.

Thỉnh thoảng Diệp Vũ thả lỏng anh sẽ nghe thấy tiếng hít thở vội vàng của Gia Bảo, thanh âm đó rất khẽ, tựa một đốm lửa nhỏ rơi xuống cánh đồng hoang vu làm bùng lên biển lửa.

Gia Bảo thỉnh thoảng sẽ cắn vào môi Diệp Vũ nhưng chỗ cảm thấy đau đớn lại là hạ bộ to lớn dưới thân anh... Nơi đó của Diệp Vũ đang có phản ứng, anh chẳng mấy bất ngờ, cũng chẳng thèm tỏ ra thất thố. Diệp Vũ biết giờ phút này anh muốn gì và cần phải làm gì.

Ở trước mặt Gia Bảo anh không phải một Diệp tổng đứng trên đỉnh cao nhân sinh, tuyệt không thể với. Anh chỉ là đơn giản là một gã đàn ông tên Diệp Vũ, một Diệp Vũ sẵn sàng vì em, sa lầy vào thứ du͙© vọиɠ nguyên thuỷ...

Diệp Vũ hôn rất sâu... mà hình như anh cũng chẳng phải đang hôn, anh chỉ đang dùng phương pháp thuần tuý và dễ hiểu nhất để nói với Gia Bảo rằng: "Tôi yêu em lắm..."

Anh buông đôi môi cậu ra, l*иg ngực Gia Bảo phập phồng, cậu ngửa đầu, ánh mắt mụ mị nhìn lên trần nhà, đôi môi bị hôn đến ửng đỏ đang không ngừng hít lấy dưỡng khí. Chưa gì mà Diệp Vũ đã đặt Gia Bảo dưới thân, vuốt ve cậu, kí©ɧ ŧìиɧ cậu. Thần trí cậu tuy mơ hồ nhưng mỗi tất thịt non mịn trên thân thể đều đang được Diệp Vũ đánh thức.

Anh vuốt ve khoé mắt cậu rồi cúi đầu hôn xuống, nụ hôn rơi trên gò má xuống dưới khoé môi, tay cũng cùng lúc trượt dài trên chiếc eo mềm của Gia Bảo rồi luồn vào áo ngủ rộng rãi, lần mò tìm đến điểm mẫn cảm đỏ hồng phía trước ngực. Diệp Vũ rất nhanh đã tìm thấy nụ hồng xinh đẹp, anh đưa tay khẽ "yêu thương" nó, nụ hôn của anh lúc này đây lại rơi xuống cần cổ thanh mảnh, mυ"ŧ mát lấy trái khế cổ, khiến Gia Bảo bị kí©h thí©ɧ mà không ngừng rêи ɾỉ.

Suối nguồn trong veo như khoả lấp đôi mắt Gia Bảo, cậu thở hổn hển nhìn gã đàn ông có thể bình tĩnh chinh phạt cả thế gian đang suồng sã "cắm" từng bông hồng xuống hõm vai cậu. Có một loại cảm giác khác lạ gì đó mà Gia Bảo không thể gọi tên, cậu chỉ biết từng cái chạm của người này khiến cậu vô cùng... thoải mái...

Diệp Vũ muốn đưa tay ra khỏi áo cậu nhưng anh vừa rời đi Gia Bảo lại cảm thấy mất mát, cậu vội vàng bắt lấy tay anh, khó chịu ép vùng ngực mẫn cảm của mình lên bàn tay có một vài vết chai của Diệp Vũ, chậm rãi cọ sát... như một lời mời gọi ngây thơ và trắng trợn nhất thế gian.

Da thịt mềm mại nơi bàn tay khiến Diệp Vũ có cảm giác như nó sẽ bị tan ra bất kỳ lúc nào, nhưng mà không, khi anh nhìn vào đôi mắt của Gia Bảo, anh biết, thứ đang tan ra là anh! Là tâm trí anh, là phần "người" bên trong anh...

Diệp Vũ không chờ được nữa, đặt người con trai này dưới thân chỉ yêu thương dịu dàng thôi là chưa đủ. Còn phải có điên cuồng, chiếm đoạt, kỹ thuật cao...

Động tác Diệp Vũ gọn gàng, trong một khắc đã có thể kéo cả quần ngủ và qυầи ɭóŧ của Gia Bảo ra. Anh nắm lấy hạ bộ hồng hào của cậu tuốt lộng, đợi chất dịch nhầy bắn ra, liền lấy nó làm gel bôi trơn. Từng ngón tay của Diệp Vũ xiên xỏ trong cơ thể Gia Bảo một lúc lâu, khiến cậu từ đau đớn chuyển sang mẫn cảm. Lúc Diệp Vũ rút ngón tay ra, đáy mắt Gia Bảo bỗng trống rỗng nhìn anh, một giọt nước mắt chẳng biết vì đau, vì sướиɠ hay vì không còn thứ gì mà chậm rãi rơi xuống, rơi vào lòng người tĩnh lặng, đả động cả một vùng biển lớn.

"Đừng khóc..." Diệp Vũ dịu dàng cúi đầu liếʍ giọt ngọc rơi bên khoé mắt Gia Bảo, anh thì thầm, giọng nói bị tìиɧ ɖu͙© chiếm hữu vừa trầm vừa khàn nghe thôi đã thấy khát khô cổ họng: "Bây giờ sẽ cho em..."

Không phải xé toạc, như một khúc giao hoan êm đềm và sâu lắng. Diệp Vũ chậm rãi xâm nhập vào cơ thể người kia bằng cách thức anh cho là nhẹ nhàng nhất.

Gia Bảo cảm nhận rất rõ dị vật thô to ở trong cậu, cậu hít một hơi thật sâu, đau đớn biểu đạt trong đáy mắt, âm thanh rêи ɾỉ cũng không ngừng phát ra nhưng rất nhanh đã bị Diệp Vũ nuốt lấy.

Diệp Vũ hôn cậu, thành kính mà hôn cậu...

Lúc Diệp Vũ mất trí nhớ, mỗi khi cưỡng đoạt Gia Bảo anh đều chưa từng hôn cậu... trái tim anh theo từng thanh âm vỡ vụn của Gia Bảo mà nứt toác.

"Em đau không?" Diệp Vũ dịu dàng hỏi.

Gia Bảo của anh không thể nói, cậu dùng nước mắt để trả lời anh...

Diệp Vũ nhớ đến cái đêm mà người này ở dưới thân anh không dám khóc to cũng không dám rêи ɾỉ...

Diệp Vũ đến cái đêm người này bị anh dùng thắt lưng đánh đến toàn thân đầy máu...

Diệp Vũ nhớ đến cái đêm anh điên cuồng xiên xỏ, cắn xé, ngấu nghiến, bạo hành, tàn nhẫn phá nát tất cả mọi thứ của người anh yêu!

Du͙© vọиɠ đêm nay dấy lên biết bao tội lỗi, nó khiến Diệp Vũ đau xé lòng lại khiến anh thống khoái đến cùng cực... là thống khổ và kɧoáı ©ảʍ...

"Ưʍ... aaa!"

Diệp Vũ bỗng đâm vào thật sâu khiến Gia Bảo la lên. Toàn thân cậu run rẩy nhìn xuống bụng mình, cái đó của Diệp Vũ...

"Ồ." Diệp Vũ chạm tay vào phần bụng đang gồ lên của Gia Bảo, khẽ cười nói:

"Bé con, nó lên đến tận đây này..."

Diệp Vũ ở bên tóc mai của Gia Bảo thì thào: "Là do em gầy quá."

Thân thể Gia Bảo trắng nõn bởi vì bị du͙© vọиɠ kí©h thí©ɧ mà trở nên ửng đỏ, dưới ánh đèn lúc này tựa trăng sáng ngâm trong hoàng hôn, từng tấc từng tấc đều là gọi mời. Bây giờ cậu đang run rẩy, đôi con ngươi hiện rõ lên sự sợ hãi đối với dị vật bên trong cậu, cậu đưa tay chạm vào phần bụng đang gồ lên chẳng biết phải làm gì mà bật khóc.

"K... Không m... không m... uốn..."

Cảm giác khi bị cái thứ to lớn này dày vò vẫn còn đó, Diệp Vũ vừa tiến vào cả cơ thể và tâm trí Gia Bảo đều vang lên chuông cảnh báo. Nó nói Gia Bảo: Hãy chạy đi! Còn nếu không thể chạy thì đừng khóc bởi cậu sẽ bị đánh đó...

... thật sự đau lắm!

Diệp Vũ đưa tay lên muốn lau nước mắt cho Gia Bảo nhưng trong mắt cậu, hành động đó có nghĩ là anh đang muốn đánh cậu. Gia Bảo sợ hãi che mặt, làm như vậy Diệp Vũ sẽ không thấy được cậu đang rơi nước mắt, nếu anh muốn đánh, anh cũng sẽ không đánh vào mặt...

Gia Bảo nhắm mắt lại, bộ dạng chờ đợi mọi trừng phạt và hạnh hạ đến từ Diệp Vũ. Thế nhưng lại không có một sự đau đớn nào giáng xuống, cậu đợi trong yên tĩnh, bỗng cảm nhận được vòng tay rắn chắc của ai đó đang bế cậu lên.

Diệp Vũ ôm vào lòng, mông thịt ướŧ áŧ, nõn nà dán chặt vào bắp đùi màu đồng rắn chắt của Diệp Vũ. Vòng tay anh siết rất nhẹ, như sợ hãi du͙© vọиɠ của mình sẽ đốt cậu thành tro tàn. Anh không nói gì cả, chỉ dùng ánh mắt sâu thăm thẳm kia bao lấy cậu trong đại dương dịu dàng, một lát sau lại nghiêng gương mặt anh tuấn qua hôn lên đôi môi mềm, anh hôn thật sâu, hôn cho đến khi cậu nhớ rõ từng đường vân môi, hôn cho đến khi cậu nhớ rõ...

"Ngoại trừ hôn em ra đôi môi này sẽ không thốt bất cứ lời gì làm em đau..."

Diệp Vũ giữ nguyên tư thế đó, đâm từ dưới lên khiến nó đi sâu tới tận gốc rễ. Gia Bảo ngửa đầu, cậu bị chạm đến cực hạn ngay cả rêи ɾỉ cũng không thể thành tiếng chỉ đâu đó trong thanh âm một vài mảnh vụn kɧoáı ©ảʍ. Diệp Vũ lại tiếp tục luận động, mỗi lần đi vào đều chỉ nhắm duy nhất một điểm, anh biết đó là điểm G của cậu.

Diệp Vũ muốn Gia Bảo quên đi gã đàn ông chỉ biết ngang ngược xé toạc hôm đó. Đêm nay, anh muốn lấy lòng cậu, muốn cậu sung sướиɠ, muốn cho Gia Bảo một cơn say không cần rượu...

———

Mơ: Ai đó hãy biến ngôi sao phía dưới thành màu cam đi 👉👈