Đồng Niệm xuống xe, cúi đầu một đường hướng thẳng đến cổng trưởng, cô mới chân trước chân sau bước vào cửa, vai trái có cảm giác trầm xuống, bên tai vang lên âm thanh quen thuộc: “Đồng Niệm, cậu lại muộn?”
Nghe tiếng la phía sau, Đồng Niệm nhíu mi xoay người lại, liếc cô bạn một cái, rồi sau đó không lên tiếng mà đi về phía trước.
Duẫn Mạch sớm quen với thái độ này của cô, cũng không giận, cười đi tới ôm lấy bả vai cô, con ngươi đen lóe sáng hỏi cô: “Mới vừa rồi ai đưa cậu tới? Không phải xe bình thường cậu hay đi!”
Cả trong đầu ý cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên, ánh mắt như trước vẫn nhìn chằm chằm mặt đất: “Xe của Lăng Cận Dương.”
“Oa…” sắc mặt Duẫn Mạch thay đổi, nhịn không được hưng phấn: “Sao cậu không nói sớm, để mình ra gặp anh ấy một chút.”
“Có gì đẹp chứ? Cũng không phải minh tinh!” Đồng Niệm xoa xoa lỗ tai on gong, cúi đầu than thở một cái.
Đồng Niệm hung hăng vỗ đầu cô một cái, sắc mặt trầm: “Nói thừa, có minh tinh nào đẹp như Lăng Cận Dương không?”
Vẻ mặt háo sắc của cô bạn, làm cho Đồng Niệm không nhịn được quay lại liếc nhìn, kéo cánh tay của cô ra, bước nhanh đến cầu thang đếnphòng học. Sáng nay có bài giảng không thể đi muộn
Thời điểm hai cô đi vào phòng học, đã có người sớm chiếm chỗ ngồi giúp, trên mặt Đồng Niệm biểu tình gì cũng không có, nhưng thật ra Duẫn Mạch cùng bạn học hỗ trợ giữ chỗ cho cô, xem như nói lời cảm ơn.
Đồng Niệm là phụ nữ nhà họ Lăng, tuy rằng cô không mang họ Lăng, nhưng ở bên ngoài mọi người đều cười cười chào đón cô. Nhưng sau lưng những người đó nói gì thì không thể biết được.
Đối với địa vị như vậy, Đồng Niệm không có gì phải giấu diếm, luôn luôn có người nói ra, cho nên cô xem như quen luôn. Lúc trước cùng mẹ đến nhà học Lăng, trong lòng cô hiểu rõ đời này dấu vết này sẽ mãi theo cô cho đến khi cô chết đi.
Tiết học buổi sáng, Duẫn Mạch cũng không có vào được bao nhiêu, thời gian đều lãng phí trên người Lăng Cận Dương, cô nháo lên muốn cùng Đồng Niệm đi tìm thần tượng xin chữ kí, cuối cùng bức Đồng Niệm đến đường cô phải véo tay cô bạn mình, cô bạn mới nước mắt lưng tròng ngậm miệng lại.
Đồng Niệm thở dài vì cái gì người đàn ông đó cô tránh không kịp, lại trở thành đối tượng nhiều người theo đuổi, thậm chí đến bạn thân nhất của cô cùng người nhà cô nữa. Chẳng lẽ người đàn ông đáng sợ kia, bọn họ không nhìn thấy rõ sao?
Ăn xongcơm trưa, Duẫn Mạch túm Đồng Niệm ra tản bộ ở vườn trường, trong tay cô cầm một ly trà sữa trân châu, híp mắt dùng ống hút hút trân châu bên trong để ăn.
Một chiếc xe Lamborghini màu trắng tiến tới, chủ xe dừng xe cách đó không xa, trong xe một người đàn ông bước xuống, lộ ra gương mặt yêu nghiệp, lập tức làm cho các nữ sinh chung quanh sôi lên nhiệt huyết.
Đưa tay lấy kính râm màu trà trên mặt ra, đôi mắt hoa đào hẹp dài kinh mị của Vi Kỳ Hạo lộ ra, miệng nở nụ cười cất bước thẳng tới trước mặt Đồng Niệm dừng lại.
Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng cao to, Đồng Niệm sững sờ nhìn người xa lạ đối diện mình, cô kinh ngạc nhưng Duẫn Mạch ở bên cạnh nhình thấy người đó, sắc mặt biến đổi, bộ dạng muốn nói lại thôi.
"Đồng —— Niệm?"
Vi Kỳ Hạo nhíu mày, tròng mắt lợi hại đánh giá cô một lần, ánh mắt tuần tra dung nhan của cô xong sau đó nở nụ cười: “Bổn thiếu gia coi trọng em, nói cái giá đi?”
Phốc ——
Trà sữa trong miệng Đồng Niệm đều phun ra, khuôn mặt xanh mét. Dựa vào, người này cũng quá đáng quá đi!
Trong đám người nhất thời ồ lên.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người của Đồng Niệm.
Đột nhiên nghe anh ta nói như vậy, sắc mặt Đồng Niệm đanh lại, bất quá nhìn thấy anh ta rất bừa bãi, cô lại cườicười, đôi mắt đen bóng trong suốt có thể nhìn thấy đáy.
Thấy cô không nói lời nào, cũng không có biểu hiện gì, Vi Kỳ Hạo mím môi cười cười, anh lấy tấm danh thϊếp ra nhét vào trong tay Đồng Niệm, thanh âm không ai bì nổi rất ngạo nghễ: “Nghĩ xong thì gọi điện thoại cho tôi.”
Nói xong những lời này, anh ta cất bước rời đi, đem cái xe kiêu ngạo kia lái đi.
Người xem dần dần tản ra, nhìn về phía Đồng Niệm thần thái khác nhau, bất quá trong lòng vẫn là ghen tị, cô dựa vào gì?!
“Cậu không biết anh ta?” Thấy cảm xúc của cô như thường, Duẫn Mạch kéo cánh tay cô nói thầm: “Xem đi, may mà cậu cũng là hào môn thế gia, nếu không bình thường sẽ không có chuyện này đâu?”
Đồng Niệm cúi đầu nhìn danh thϊếp màu vàng, nhíu mày cầm danh thϊếp đến chỗ thùng rác ném vào. Điền sản Húc Nhật, gia tộc chói lọi, cô cũng có nghe qua.
Duẫn Mạch ở bên tai cô nói nửa ngày, đem nhà họ Vi ra giới thiệu một lần, Đồng Niệm yên lặng nghe cũng không có cắt lời bạn.
“Anh ta là con út của nhà họ Vi, vẫn bị Vi phu nhân kín đáo nuôi lớn, biết mọi người ở nhà họ Vi nói anh ta sao không?” Duẫn Mạch hưng trí nói bừng bừng, nước miếng bay loạn xạ.
"Nói như thế nào?"
"Hỗn Thế Ma Vương!"
Đồng Niệm chỉ cười không nói, kéo tay bạn học tới lớp, không đem chuyện khôi hài kia để trong lòng.
Tan học xong, Đồng Niệm ngồi trên xe trở lại Lan Uyển, hành lang đình viện gấp khúc, Rella nhìn thấy cô lập tức vẫy đuôi chạy tới, dáng điệu thơ ngây của nó làm cho người ta yêu thương.
“Bé cưng!” Đồng Niệm ngồi xổm xuống, vuốt ve nó, nét mặt dần dần giãn ra.
Phút chốc ở phía sau vang lên tiếng bước chân, Đồng Niệm quay đầu thấy một bóng dáng cao lớn che khuất ánh sáng ở đỉnh đầu cô. Khóe miệng đang mỉm cười của cô bỗng cứng ngắc, đứng lên đề phòng.
Lăng Thừa Nghiệp nhìn chằm chằm người đối diện, ánh mắt tà tứ hơi nhíu, anh ta ôm lấy tay đầu cúi thấp: “Cô thật thơm/”
Trong giây lát nhìn thấy anh ta, sắc mặt Đồng Niệm thay đổi, cô đẩy anh ta ra, thanh âm rất lạnh: “Cách xa tôi một chút!”
"Ha hả......" Lăng Thừa Nghiệp cười nhún nhún vai, mái tóc màu nâu, nhíu mày nói: “Quả nhiên là Lăng Cận Dương chăm sóc dạy dỗ, bình thường cậu ta dạy cô như vậy à?”
Hai tay cô bất giác nắm chặt, Đồng Niệm bình tĩnh nhưng ngực dâng lên một ngọn lửa giận.
"Niệm Niệm đã trở lại?" Phía sau bỗng nhiên có người đi tới, khuôn mặt hiền lành.
Mắt thấy ông ta đi tới, Đồng Niệm hoãnthần sắc, cúi đầu kêu một tiếng: "Chú hai." Cúi đầu thối lui, đi thẳng vào nhà.
Lăng đưa mắt nhìn con trai, mặt có chút khó coi: "Con lại thiếu kiên nhẫn?"
Nghe được giọng điệu tức giận của cha, Lăng Thừa Nghiệp mím môi, ý tham lam trong mắt tản dần đi.
Trong phòng khách, hai anh em nhà họ Lăng ngồi trước bàn cờ vây, thần thái chuyên chú, hai thế đen trắng, lực lượng ngang nhau, thế cục thay đổi bất ngờ.
Sofa màu đen, người đàn ông bắt chéo chân khóe mắt anh đảo đến chỗ bóng dáng Đồng Niệm đang vội lên lâu, đôi mắt sâu thẳm tựa hồ không có gì khác thường.
“Uông uông…” Rella bỗng nhiên kêu lên, nhìn về phí người đàn ông đối diện vừa ngồi xuống, không ngừng kêu.
Ánh mắt Lăng Thừa Nghiệp sinh ra phiền chán, anh ta nhíu mày không vui, giọng điệu mang theo khıêυ khí©h: “Cận Dương, cậu nuôi vật nhỏ, miệng lưỡi lợi hại!”
“Vật nhỏ?” Lăng Cận Dương cười cười, đưa tay xoa xoa đầu của nó, giọng điệu sủng nịch: “Ngươi càng ngày không có quy củ gì, sao lại sủa anh trai hả?” Rella tựa hồ được trấn an, đi đến bên chân anh, không hề kêu nữa.
“Anh, đừng để ý.” Lăng Cận Dương nhàn nhạt nhếch môi, nhìn người đối diện, khóe miệng gợi ý cười đen tối: “Chỉ cần là em nuôi dưỡng, miệng lưỡi đều bén nhọn có là gì? Lăng gia đều có thể được!”
Lăng Thừa Nghiệp có vẻ lo lắng, ngón tay ở giữa hai chân nắm chặt. Ở nhà họ Lăng, luận ra anh ta là trưởng tôn nhưng hiện tại, một ngày nào đó anh muốn đòi lại cả vốn lẫn lời!